Phan Toa Toa mặc dù cách ăn mặc, nói chuyện làm việc đều tương đối chững chạc, nhưng quả thật chỉ cách vài tuổi so với lứa sinh viên tốt nghiệp năm nay.
Cô ấy là người bản địa (cho nên không ở ký túc xá), phú nhị đại, xe tốt nhất văn phòng thành phố Hải Lâm, một chiếc Audi A màu xám bạc (có điều Lộ Nam nhớ , tháng sau một thanh niên hơi béo khác trong văn phòng mua một chiếc Q có giá tương tự).
Đi theo tiền bối có xe, quả nhiên là một việc rất hạnh phúc.
Toa Toa dẫn Lộ Nam tới CBD, đối tác tiêu thụ của cô ta là công ty rượu Hao"ertai, không khéo, cũng ở tòa nhà Trung Tập - chính là chữ "Trung Tập" trong công ty hậu cần Trung Tập.
Bọn họ đến nơi tầm h, đại sảnh tòa nhà không có ai.
Cốp xe Phan Toa Toa đặt một chiếc xe đẩy gấp khúc nhỏ, cô mang đồ tới cũng nhiều hơn so với hôm qua Vương Hiểu Tuyết xách túi.
Lộ Nam rất biết ý kéo xe đẩy, đi theo phía sau.
Lúc vào thang máy, bỗng có người gọi: "Lộ Nam?"
Nguy hiểm thật, Lộ Nam sống lại sau liền ôn lại các loại app liên lạc, bao gồm ảnh chụp đăng lên mạng xã hội và nhật ký, mới không gây ra trò cười nhìn mặt không nhớ người. Đây là ông chủ trước kia của cô - Phó tổng giám đốc hậu cần Trung Tập, quản lý tiêu thụ, cũng là người phỏng vấn Lộ Nam tại trường lúc trước: "Xin chào Tống tổng."
"Cô, bây giờ đang làm công việc gì?"
"Tôi mới nhập chức tập đoàn Nguyên Xuyên, hiện tại làm tiêu thụ rượu trắng."
Cả tòa nhà Trung Tập vốn dĩ đều thuộc về tập đoàn Trung Tập, có điều hậu cần Trung Tập chỉ dùng một tầng thứ sáu mà thôi, thang máy nhanh chóng tới, Tống tổng đi ra ngoài, trước đó để lại một câu: "Ừm... Lộ Nam, cô thông minh còn chăm chỉ, tới đâu cũng có thể trở nên xuất sắc."
"Cảm ơn Tống tổng."
Thang máy tiếp tục đi lên trên, Toa Toa nói: "Lão tổng công ty trước kia? Có vẻ rất thưởng thức cô nha."
Lộ Nam cười: "Tôi cũng học hỏi được rất nhiều từ Tống tổng và Trung Tập."
"Tinh" - thang máy tới tầng .
Công ty rượu Hao"ertai thuê văn phòng làm việc cũng không lớn, Lộ Nam thầm nhủ: này mới đúng, trong ấn tượng, đây là Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ.
"Chị Anh!" Toa Toa vào cửa liền nhiệt tỉnh chào hỏi bà chủ công ty, cô mang đến một hộp sổ và bút ký tên, tất cả đều in logo Nguyên Xuyên: "Giám đốc Trần và giám đốc Lý bọn họ đi tài trợ rượu cho hội nghị, đây là em lấy mãi mới được từ chỗ giám đốc Trần đấy."
Đồ vật mặc dù không đáng giá, nhưng thái độ của Toa Toa khéo léo, còn trò chuyện có kỹ xảo, chị Anh bị cô ấy âm thầm khen ngợi, trên mặt vẫn tươi cười.
Qua hơn nửa tiếng, chị Anh chủ động giữ Toa Toa lại ăn cơm, đương nhiên, Lộ Nam là vật đi kèm.
Ăn một bữa cơm bình dân gọi ngoài, ba người phụ nữ đương nhiên không cần phải mở tiệc rượu xã giao, Toa Toa bảo phải đi về, chị Anh còn giữ lại mấy lần: "Bên ngoài nóng thế, ở chỗ này ngồi điều hòa cho mát."
Hôm nay tan làm còn sớm hơn hôm qua, ra khỏi công ty rượu Hao"ertai mới h chiều.
Toa Toa hỏi Lộ Nam ở đâu, Lộ Nam bảo không xa, gọi xe rất dễ, cô ấy cũng không khách khí nữa, bèn lái xe đi rồi: "Lát nữa tôi gửi báo cáo hàng ngày cho cô."
Nhà trọ cách CBD rất gần, dù sao khi đó thuê nhà là bởi tiện cho thực tập tại Trung Tập, giá taxi chỉ là giá lăn bánh.
Lộ Nam biết vì sao Phan Toa Toa còn "càn rỡ" hơn cả Vương Hiểu Tuyết, bởi trên danh nghĩa thì chú cô ấy là Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên, chỉ có điều không phải ở thành phố Hải Lâm, mà là ở huyện Phụng Vân trực thuộc thành phố. Lộ Nam tình cờ biết nhiều hơn người khác một chút: Chú Toa Toa, kỳ thực chỉ là ngụy trang, thực tế người kinh doanh là cha cô ấy. Nhà tiêu thụ tích cực phối hợp bán hàng, hồi khoản cũng nhanh chóng, giám đốc Vương đương nhiên sẵn sàng cho "hộ liên quan" thể diện, đưa bằng cấp chưa tới yêu cầu Phan Toa Toa từ vị trí giám đốc Khách hàng lớn ngoài biên chế tuyển thành nhân viên chính thức.
Cho nên Phan Toa Toa tan làm trước giờ, làm sao có thể kêu lười biếng? Nên gọi là làm việc hiệu quả!
Trở lại phòng trọ quá sớm, Lộ Nam vượt mức hoàn thành nhiệm vụ gõ chữ hôm nay.
Cố gõ chương, sau khi kiểm tra lỗi chính tả, cô liền ném vào dự lưu.
Còn thành tích quyển mau xuyên này, Lộ Nam không hi vọng nhiều lắm - quyển trước kết thúc đã lâu, quyển này mới đăng được vài hôm, còn không có dự thu mà đăng luôn, cứ chờ thêm vài ngày lên bảng rồi nhìn lại đi.
...
Hôm sau lại là một ngày mới, hôm nay Lộ Nam đi theo Dịch Vĩ - Dịch Vĩ là nghiệp vụ viên phụ trách kênh phân phối Thương siêu, công việc hôm nay là tới trước công ty quảng cáo lấy các thứ như banner, sau đó tới siêu thị mà anh ta phụ trách phát banner quảng cáo, kiểm tra các kệ trưng bày.
Thương siêu: Là chuyên phụ trách một hoặc chuỗi cửa hàng bán lẻ.
Nói như nào nhỉ... Dịch Vĩ là chàng trai tính toán chi li, ra khỏi phòng làm việc liền dẫn Lộ Nam tới trạm xe bus: "Đi cái này thẳng tới nơi, thuận tiện."
Quả thật là thẳng tới nơi, nhưng, Lộ Nam thật sự không nhớ nổi ( năm trước chuyện nhỏ ai mà nhớ được), xuống xe bus sau tới công ty quảng cáo Phi Tường còn phải đi thêm -m nữa: [Hôm nay ta nhất định phải mua xịt chống nắng, tiền này tuyệt đối không thể tiết kiệm.]
Đi dưới ánh nắng mặt trời tháng chói chang, Dịch Vĩ hỏi Lộ Nam: "Hôm qua Toa Toa đưa cô đi Nhà tiêu thụ à?"
"Vâng, đi công ty rượu Hao"ertai."
"À, đó là Nhà tiêu thụ loại nhỏ, ký hợp đồng triệu, nếu cuối tháng này (quý thứ hai) thanh toán chậm, giám đốc Vương còn bảo sang năm sẽ không ký tiếp với họ. Chẳng qua bây giờ đã giữa năm, muốn ký Nhà tiêu thụ mới không dễ mà thôi." Dịch Vĩ phổ cập thêm: "Hơn nữa một khi muốn khai thác Nhà tiêu thụ mới, mấy cô gái làm Đoàn mua phỏng chừng vất vả một thời gian."
Mặc dù đối với cương vị và trách nhiệm sau này của mình đã biết rõ, nhưng Lộ Nam vẫn tỏ ra tò mò, cho Dịch Vĩ cơ hội "lên lớp": "Con gái đều làm kênh phân phối Đoàn mua sao?"
Dịch Vĩ gật đầu: "Đúng vậy, con gái chủ yếu làm Đoàn mua sản phẩm định giá cao, không phải là đoàn mua kiểu mỹ đoàn đâu. Là mỗi tháng tổ chức mấy buổi Phẩm rượu mời người uống rượu, giữ gìn khách tình, còn lại đều rất nhẹ nhàng. Nhưng mà, tửu lượng của cô được không thế? Vương Hiểu Tuyết kể hôm kia dẫn cô đi buổi Phẩm rượu loại nhỏ, cô có vẻ không biết uống."
Lộ Nam đương nhiên sẽ không giải thích cho Dịch Vĩ rằng hôm đó Vương Hiểu Tuyết muốn nắm chặt sân nhà, không cho người khác (là cô) phát huy cơ hội - người ta đã là cộng sự nửa năm, bất kể thế nào, Dịch Vĩ đều sẽ tin theo lời Vương Hiểu Tuyết trước. Hơn nữa, theo cô nhớ, Dịch Vĩ là kiểu người miệng rộng, Lộ Nam cảm thấy hôm nay mà giải thích thêm, e rằng buổi chiều anh ta sẽ thuật lại lời mình nói cho Vương Hiểu Tuyết nghe (còn không nhất định là khách quan thuật lại).
"Ừm, lần đầu tiên uống rượu trắng, lần đầu tiên tới nơi như vậy, tôi cũng không quen lắm." Đây mới là lời bọn họ muốn nghe.
Quả nhiên, Dịch Vĩ ra vẻ từng trải: "Vậy cô nên luyện tửu lượng đi, nửa cuối năm có rất nhiều hoạt động. Cơ mà Vương Hiểu Tuyết cũng chẳng có gì đáng học, muốn thì học với chị Trần Lộ hoặc Toa Toa ấy, trong tay họ đều có Nhà tiêu thụ, mở Phẩm rượu cũng khá nhiều lần, kinh nghiệm đủ."
Lộ Nam khiên tốn gật đầu, trong lòng lại nghĩ: [Nhà tiêu thụ thương mại Green của Trần Lộ sắp hủy hợp đồng với Nguyên Xuyên, không ngoài dự đoán thì Phan Toa Toa sau đó không lâu sẽ chuyển tới nơi khác. Hôm nay ta mà nghe theo lời Dịch Vĩ, đại khái sẽ rơi xuống cống... Chẳng qua hiện giờ, anh ta quả thật không biết, nói những lời này với ta cũng là có ý tốt. Mặc dù - câu nào cũng không quên nhắc tới Phan Toa Toa, tư tâm rõ quá.]
Đến công ty quảng cáo, Lộ Nam hoài niệm vào phòng tiếp khách.
Ai có thể ngờ, không lâu sau, văn phòng thành phố Hải Lâm còn ký được hợp đồng với đối tác quảng cáo, trở thành khách hàng của văn phòng, thần kỳ biến thành bên A - không lâu sau này, Dương tổng của công ty quảng cáo Phi Tường sẽ ký hợp đồng triệu với Nguyên Xuyên.
Lộ Nam "đời trước" trong mắt đồng nghiệp, là đại diện cho đụng phải vận may (hoặc "kẻ nịnh hót"), bởi vì vừa nhập chức không lâu đã được lãnh đạo phân phối phụ trách Phi Tường.
Giờ nghĩ lại, cũng không hẳn chỉ là may mắn.
Lộ Nam vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, đi theo Phi Tường cầm banner quảng cáo, tới phòng tài vụ ký tên cho nợ.