Dạo hơn tiếng quanh tầng chợ bán sỉ, mắt thấy sắp h, Trần Kiêu chủ động: "Đi ăn cơm trước đã."
Ra khỏi chợ bán sỉ, hơi nóng tạt tới, Lộ Nam bất đắc dĩ đề nghị: "Anh Kiêu... hay là chúng ta tới tiệm ăn nhanh ở tầng ăn tạm đi?"
Trần Kiêu vốn định mời Lộ Nam ăn ngon - dù sao ban nãy toàn là cô ấy ra sức, nhưng thấy Lộ Nam mới ra cửa đã nhìn mặt trời cau mày, liền bật cười: "Bữa này tôi mời, cô lại chỉ muốn ăn đồ ăn nhanh ư?"
Lộ Nam lùi vào trong: "Ngài muốn mời tôi ăn ngon cũng được, vậy gọi xe nhé?" Ngụ ý: nếu anh cảm thấy đã làm xong chuyện ở đây, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Trần Kiêu nghẹn họng, chán nản lắc đầu: "Xem ra chỉ có thể để bữa ăn ngon này lại... buổi chiều vẫn cần cô hỗ trợ."
Về mặt này, Lộ Nam đã sớm phán đoán, bằng không cũng sẽ không đề nghị giải quyết cơm trưa ở gần đây.
Hai người họ tùy tiện chọn một quán ăn nhanh tay nghề tương đối bình thường, gần chợ bán sỉ đa số là tài xế nhỏ và công nhân bốc xếp, nên đồ ăn đại đa số đều lắm dầu lắm muối.
Lộ Nam gian nan chọn một đĩa gà luộc cùng một bát trứng hấp, Trần Kiêu cũng vô pháp lựa chọn trong số đồ ăn ngập mỡ trong tủ kính, cuối cùng bèn chọn cá om dưa chua và rau cải xào.
Phải nói thế này, trừ bát trứng hấp, còn lại ba món ăn kia đều không nuốt nổi.
Lộ Nam không phải người kén ăn, nhưng vẫn cảm thấy đĩa gà luộc này mặn ơi là mặn.
Trần Kiêu ăn mấy miếng liền đặt đũa xuống, thở dài một hơi: "Được rồi, gọi xe ra chỗ khác ăn thôi."
"Đừng lăn lộn, tôi lấy nước nhúng qua là được."
"Lấy nước sôi nhúng thức ăn?" Trần Kiêu tỏ ra "vậy còn có thể ăn ư."
Lộ Nam chớp mắt: ngạc nhiên gì chứ.
Cô đứng dậy lấy hai cốc nước, đưa cho Trần Kiêu một cốc: "Anh không nhúng cũng được, vậy uống đi, buổi chiều tốc chiến tốc thắng."
Trần Kiêu mỗi khi cảm thấy đã hiểu biết Lộ Nam, liền lại phát hiện cô còn có mặt khác ngoài dự kiến.
Ví dụ như hành vi hôm nay của cô ấy, thật sự rất giống một nghiệp vụ viên nhiều năm kinh nghiệm mới có thể "kiên nhẫn chịu đựng".
Vừa ăn xong cơm trưa liền nghe thấy có người gọi bọn họ.
"Ấy? Hai cô cậu lúc này mới ăn xong à? Có phải đều dạo hết các cửa hàng ở tầng rồi không?" Người chào hỏi họ là chủ quán Phân Vượng ngay đầu lối vào.
Trần Kiêu cười cười: "Ông chủ sao lại xuống mua đồ ăn à? Vậy cửa hàng thì thế nào?"
"À, mới có rượu tới, nhân viên xếp hàng vừa gọi tôi tới kho hàng tầng một, đến giờ này thì tôi phải mua đồ ăn cho họ. Giờ này là giờ cơm mà, cửa hàng trên tầng đóng lại một lúc cũng không sao." Chủ quán cầm hai túi đồ ăn nhanh đóng hộp: "Vậy hai vị đi dạo đi, nhưng tôi nói thật, nếu muốn mua rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, cả chợ bán sỉ này khẳng định đều bảo tới tìm tôi. Nếu không phải nể tình đều là người bản địa, tôi cũng sẽ không giảm giá thấp như thế cho hai cô cậu."
Trần Kiêu liếc Lộ Nam.
Lộ Nam hơi tức giận kêu: "Khó ăn chết đi được, em không ăn nữa! Đi dạo mỏi hết cả chân, em thấy anh mua ở chỗ ông chủ này đi." Lại bảo chủ cửa hàng: "Kho hàng của ông ở gần đây ư?"
Chủ quán gật đầu: "Phía sau tầng một là một loạt phòng phụ, cho thuê làm kho hàng, để khách thuận tiện lấy hàng."
"Kho hàng đó có đủ rượu mới không, đưa chúng tôi đi xem được không?" Trần Kiêu hỏi.
Sao lại không chứ? Chủ quán nói: "Đi thôi."
Ông ta dẫn đường phía trước, Lộ Nam vừa đi vừa nhắn tin tung bay: anh đi điều tra thế này có kinh phí chứ?
Trần Kiêu gật đầu khẳng định, gợi ý Lộ Nam cứ yên tâm mà hành sự.
Cửa kho hàng, một chiếc xe vận tải nhỏ đã bốc dỡ xong, tài xế đang đối chiếu đơn hàng với một phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên thấy chồng dẫn người về, cũng không thấy kỳ lạ - có khách thích tới kho hàng chọn hàng.
Trần Kiêu và Lộ Nam vào kho hàng, cạnh cửa chất đống rượu Hài Hòa, nhưng mã qr ở ngoài rương đều bị bôi xóa, không thể quét được.
Lộ Nam quay sang bảo Trần Kiêu: "Hay chúng ta mua hai bình về cho cha uống thử trước, kẻo ông ấy lại bảo người trẻ tuổi không biết mua rượu." Hiện tại muốn mua chính là rượu Hài Hòa vừa vào kho.
Trần Kiêu gật đầu.
"Trưởng bối mà, thường hay nhọc lòng, vậy cô cậu lấy hai bình rượu mang về thử cũng không sao." Chủ quán nói: "Nhưng mua bình là giá bình, không giảm giá nhiều thế đâu nhé."
"Tôi biết. Nếu cha tôi uống thấy ngon, muốn mua nhiều, vậy lúc đó ông nhớ giảm cả hai bình này nhá?" Lộ Nam cò kè mặc cả, tính toán chi li.
Chủ quán thoải mái: "Được, không thành vấn đề."
"Vậy ông chủ mở hóa đơn cho tôi đi, lần sau lại đây còn được trừ chênh lệch giá." Lộ Nam lão luyện nói.
Chủ quán chẳng hề để tâm: "Mở hay không đều được đi? Cô bé mặc cả thế này... tôi chắc chắn sẽ nhớ, lần sau cô lại đây lấy hàng tôi khẳng định trừ giá chênh lệch cho."
Lộ Nam lắc đầu: "Từ Sơ Cảng tới đây quá phiền phức, lần sau chắc tôi sẽ bảo anh ấy tới." Nói rồi chu môi với Trần Kiêu.
Chủ quán hết cách, đành phải nói: "Kho hàng chỉ có hóa đơn giấy, muốn hóa đơn điện tử thì phải lên tầng."
"Hóa đơn viết tay cũng được, dù sao để làm bằng chứng thôi mà." Lộ Nam không ép buộc bằng được, cô nói vậy, chủ quán càng mừng rỡ bớt việc.
Chủ quán viết hóa đơn, đi lấy rượu, Lộ Nam thì tán gẫu với bà chủ rôm rả, chốc lát sau, bà chủ vào kho hàng lấy ra hai bao thuốc lá: "Hai loại thuốc lá này rất hay dùng trong tiệc cưới, mua hàng ở chỗ tôi giá cả rất hợp lý đấy."
Viết xong hóa đơn, Lộ Nam liếc xéo Trần Kiêu: "Nhìn gì mà nhìn? Trả tiền đi! Cầm đồ đi!"
Trần Kiêu sờ mũi, làm theo.
Trước khi đi, chủ quán còn nhìn Trần Kiêu với ánh mắt cảm thông: mặc dù bà xã của anh ta thật xinh đẹp, trong nhà giàu có (hộ đền bù), nhưng tính khí thật tệ nha.
Ra kho hàng, hai người đưa mắt nhìn nhau, đạt thành nhận thức chung: buổi chiều không cần đi dạo nữa.
Lúc đợi xe, Trần Kiêu hỏi: "Vừa rồi lúc bà chủ đi lấy thuốc lá, cô lấy di động chụp cái gì thế?"
Lộ Nam ngạc nhiên Trần Kiêu nhìn thấy cử động của mình, bèn úp mở, cười thần bí: "Thứ tốt. Nhưng đi khỏi đây đã rồi nói sau. Mặc dù khả năng rất nhỏ, nhưng phim truyền hình không phải hay diễn kiểu tai vách mạch rừng sao."
"Được, đi đâu?"
"Đi nơi mát mẻ, thuận tiện có thể nói chuyện - còn nữa, tôi đói quá." Lộ Nam che bụng.
Trần Kiêu đề nghị: "Phụ cận có Pizza Hut, tới đó được không?" Hiển nhiên anh ta đã nằm vùng ở đây không phải một, hai ngày.
Lộ Nam hoan hô: "Được quá đi chứ!"
Lên xe, Lộ Nam lập tức chắp tay với Trần Kiêu ngồi ghế lái phụ: "Anh Kiêu, vừa rồi hết thảy lời nói và hành động đều là vì công việc (anh hiểu chứ), tôi thật không phải ăn gam hùm mật gấu nha..."
"Biết rồi, tôi không trách cô. Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn cô thật tử tế."
Bác tài thừa dịp đợi đèn đỏ đánh giá cặp đôi kỳ quái này, hết sức nhiệt tình khuyên nhủ: "Yêu nhau cãi vã là chuyện thường, đàn ông thì phải bao dung một chút, đừng nói năng quái đản như thế."
Trần Kiêu đang ngồi: Ta? Quái đản?
Anh ta cảm nhận được khốn cảnh muốn giải thích mà không thể mở miệng, đành cười khổ: "Bác tài nói chí phải."
Lộ Nam ngồi phía sau, thậm chí còn muốn huýt sáo (đương nhiên kiềm chế).
...
Thời gian chừng h chiều, trong quán ít người, hai người họ tìm chỗ dựa cửa sổ, m xung quanh không có người ngồi, có thể yên tâm nói chuyện.
"Không vội, chọn đồ trước." Trần Kiêu xin lỗi: "Tôi thấy buổi trưa cô cũng không ăn được mấy, đừng khách sáo nhé."
Lộ Nam chọn một thịt vụn ngàn lớp, một ốc sên hấp rượu vang, một cốc sữa liền gập thực đơn lại.
Trần Kiêu thì chọn một pizza, một cốc cafe đá, có thể thấy Lộ Nam chọn quá ít liền chọn thêm một phần đồ ăn nguội (gồm khoai tây chiên gà rán xúc xích...).
Phần đồ ăn nguội lên nhanh, Lộ Nam ăn một ít lót bụng, sau đó giải đáp nghi hoặc cho Trần Kiêu: "Lúc ở kho hàng, tôi chụp hóa đơn vận chuyển của cửa hàng đó."
Lộ Nam mới dứt lời, Trần Kiêu liền sáng mắt lên - chuyến này thu hoạch ngoài dự đoán, không những xác định một cửa hàng chắc chắn xuất hàng giá thấp, nghi là bán tháo, còn cả nguồn cung cấp bán tháo cũng tìm được đầu mối.
Trần Kiêu liền giơ cốc: "Lộ Nam, hôm nay may có cô."
Cốc sữa của Lộ Nam đụng vào cốc cafe của anh ta một chút, phát ra tiếng lanh lảnh: "Tôi gửi ảnh cho anh luôn, tin tưởng theo đầu mối này điều tra tiếp, anh có thể tra ra được việc mà Đồng đại khu dặn dò."
Lời cảm ơn hôm nay Trần Kiêu nói không chỉ một lần, nhưng anh ta vẫn nói: "Ân tình này tôi ghi nhớ, quay lại sẽ thỉnh công giúp cô."
Lộ Nam mỉm cười: "Tôi không mong thăng chức tăng lương, không cần nhân tình công lao gì, anh xem làm đi, nếu thấy tôi giúp đỡ được, thì khen thưởng bằng vật chất cũng tốt." Đây là lời nói chân thật mà cô buột miệng thốt ra.
Nói xong, hai người đều sững sờ giây lát.
Lộ Nam cảm thấy mình đắc ý quá mức, quên đi cảnh giác, quên đi cảm giác đúng mực, bèn hơi ngượng ngùng cười: "Tôi đùa thôi."
[Thật là lời vui đùa ư? Hay là, cô ấy có dằm trong tim? Khó trách, việc đó từng khiến cô ấy chịu ấm ức.]
Trần Kiêu nghĩ tới số tiền bán đứt hoang đường đó, trong lòng hơi dâng lên khó chịu.
Bởi vì Lộ Nam vô tình nói cụt đề tài, bữa trà chiều này phần sau hơi buồn tẻ nhạt nhẽo.
Ăn xong, Lộ Nam khách khí hỏi: "Anh Kiêu, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước nhé?"
Trần Kiêu nhìn đồng hồ, nói: "Cô về ký túc xá à? Tiện đường, đi cùng đi."
"A, không cần, tôi còn có việc khác. Hẹn gặp lại."
...
Họp sáng hôm sau, lúc Lộ Nam báo cáo công việc hàng ngày hôm qua, đương nhiên ẩn giấu "hành động" với Trần Kiêu.
Trần Kiêu ngồi nghiêng đối diện, nghe cô ấy thản nhiên tổng kết công việc hôm qua, trong lòng bỗng mù mờ, thậm chí còn nảy sinh nghi hoặc: trước đó cô ấy cũng báo cáo công việc kiểu mơ hồ thế ư? Nhưng mỗi ngày nghe cô ấy nói đều khiến mọi người cảm thấy nội dung công việc tương đối phong phú, thời gian làm việc ít nhất duy trì - tiếng.
Lại hồi tưởng tình hình ở chợ bán sỉ, năng lực ứng biến tùy hoàn cảnh của Lộ Nam - Trần Kiêu lỗi thời lơ đãng, nghĩ tới mẹ nam chính trong một phim võ hiệp từng khuyên răn con trai:
[Phụ nữ càng xinh đẹp càng biết lừa gạt.]
Bỗng cảm thấy bản thân suy nghĩ quá hoang đường, Trần Kiêu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, làm phòng họp chợt trở nên yên tĩnh.
Giám đốc Vương hỏi: "Giám đốc Trần có gì chỉ thị với kế hoạch công việc của Lộ Nam hôm nay ư?"
Hóa ra, anh ta ho nhẹ ngay lúc Lộ Nam vừa nói xong.
"À, hôm nay tôi phải tới Phi Tường, Lộ Nam đi cùng tôi." Trần Kiêu nhanh chóng phản ứng.
Giám đốc Vương đại khái đoán được là chuyện buổi Phẩm rượu lớn, nhưng Trần Kiêu không công bố, anh ta cũng sẽ không tiết lộ trong văn phòng.
Họp sáng kết thúc, Lộ Nam nhắm mắt theo đuôi theo Trần Kiêu ra ngoài.
Đổng Tuệ cách bàn phòng họp nhếch miệng lên với Chu Lỗi, Chu Lỗi thì nở nụ cười an ủi.
...
Vào thang máy, Lộ Nam hỏi: "Hôm nay anh Kiêu tới bàn chuyện buổi Phẩm rượu lớn với Dương tổng ư?"
"Ừ, phải." Trần Kiêu gật đầu, nhưng dường như hơi lơ đãng.
Lộ Nam thấy thế liền không lên tiếng nữa, im lặng đợi taxi.
Lộ Nam như vậy, Trần Kiêu ngược lại muốn mở lời, anh ta do dự dò hỏi: "Cô không muốn biết kết quả điều tra hôm qua ư?"
[Thật không muốn biết.]
Xét thấy nói vậy sẽ lại cụt đề tài, Lộ Nam bèn lấy lại tinh thần, nghiêm túc - ra vẻ vô cùng chân thành nói: "Anh Kiêu, việc này kỳ thực không phải việc mà tôi nên và có thể chú ý, nhỡ làm hỏng kế hoạch của anh thì không tốt."
Cho dù tỏ ra chân thành, nhưng Trần Kiêu vô cớ tin rằng: cô gái trước mặt dưới vẻ chân thành là mơ hồ thiếu kiên nhẫn.
Trần Kiêu bỗng thấy tủi thân, rõ ràng hôm qua còn cộng tác ăn ý. Hôm nay đối phương liền quên sạch sẽ.
Anh ta định cố gắng vãn hồi gì đó, hoặc giả, muốn cùng xuất hiện với cô càng nhiều thêm - không hiểu vì sao, chỉ biết muốn làm như vậy.
Đương nhiên, Trần Kiêu cố gắng thuyết phục bản thân: [Bởi vì chuyện video tài liệu là lỗi của anh ta. Việc lần này, cô ấy cũng tham dự, là có quyền hiểu rõ. Quan trọng nhất là, sau khi thành công, ta có thể thỉnh công cho cô ấy, giúp cô ấy lấy phần thưởng nên được từ chỗ chú Đồng.]