Mẹ sẽ không hại con.
Câu này, mỗi lần đều sẽ xuất hiện khi hai người bất đồng ý kiến.
Câu này, đời trước Lộ Nam nghe vô số lần.
Tương tự còn có câu "mẹ đều vì muốn tốt cho con".
Lộ Nam của quá khứ, từng phản nghịch cũng từng thỏa hiệp, sau đó dần dần phong phú trải nghiệm cuộc sống, mới hiểu rõ, xuất phát từ suy nghĩ, mẹ quả thật sẽ không hại mình, nhưng lời nói và hành vi của bà ấy chưa chắc sẽ không gây ảnh hưởng xấu tới cô.
Lộ Nam đã học được cách "đối phó" mẹ cô thế nào, cô không tranh cãi, ngược lại kể ra tiền lương và đãi ngộ: "...Tiền lương và trợ cấp như thế, cộng lại khoảng hơn nghìn tệ mỗi tháng, cùng với, năm nay sẽ có khoảng nghìn tệ tiền thưởng. Đây chỉ là thu nhập năm thứ nhất mà thôi, nếu có thể lên tới vị trí giám đốc thành phố, lương cơ bản và phụ cấp mỗi năm sẽ khoảng -. tệ, còn chưa tính tiền thưởng."
Đối với sinh viên vừa tốt nghiệp, đây quả là một công việc thu nhập cao.
Mẹ Lộ lại kêu: "Số tiền đó không kiếm dễ dàng như vậy, cần con phải uống rượu! Khác gì tiểu thư xã hội?"
Lộ Nam thở dài một hơi thật sâu, cô rất muốn đối thoại lý trí với mẹ, nhưng hiển nhiên, đây là chuyện gian nan. Kỳ thực cô càng có lời sát thương rất mạnh, nhưng... không nỡ nói ra.
[Hôm nay liều thuốc quá cao, vẫn nên để bà ấy hòa hoãn một chút.]
Nói chuyện đi vào ngõ cụt.
...
Hôm sau, Lộ Nam lái xe đưa mẹ và em trai tới nhà bà ngoại.
Nhà bà ngoại ở nông thôn, cần lái xe qua một đoạn đường đèo.
Ghế sau, mẹ Lộ cả đường đi đều vô cùng bất an, liên tục kêu: "Lái chậm thôi, lúc rẽ nhớ ấn loa, xuống dốc nhớ đạp phanh..." Lại nói với Lộ Dương: "Mẹ bảo con ngồi sau con không nghe, con tin vào kỹ thuật lái xe của chị con thế à." Trong lời nói còn có vẻ ghen tị.
Hai chị em Lộ Nam đã luyện thành bản lĩnh hễ không muốn thì coi như không nghe thấy.
Lộ Nam vững vàng đỗ xe ở ngoài cửa nhà bà ngoại, mẹ Lộ xuống xe mở cổng sân, đụng phải hàng xóm hỏi có phải con gái mới mua xe không, lại đổi ngữ điệu: "Đúng vậy, năm nay vừa mới tốt nghiệp, vừa mua xe, kêu phải về thăm bà. Coi như có lương tâm..."
Kỳ thực lời lẽ của bà ấy không khác gì kiểu muốn khoe ra bằng cách tự hạ thấp, là lối khoe khoang thịnh hành về sau này.
Lộ Nam và Lộ Dương liếc nhau, bất đắc dĩ mỉm cười.
Đỗ xe vào sân, Lộ Nam mở cốp xe ra: "Em trai, lại đây cầm đồ cho chị."
Lộ Dương vô cùng ngoan ngoãn đi theo bà chị, chủ động cầm lấy đồ nặng.
Lộ Nam mua cho bà sữa tảo xan (sữa uống vào bữa sáng), sữa bột cho người già..., bởi vì bà cô đường huyết thấp, hơn nữa không uống quen thuần sữa bò, nói quá nhạt, không có mùi vị.
Trừ những thứ đó, còn có bánh quy xốp giòn, kẹo trái cây mềm không dính răng.. một đống đồ ăn vặt, không đắt, nhưng toàn bộ đều là loại mà bà cô thích ăn.
Dì cả Lộ Nam ở cách vách, nghe thấy động tĩnh liền đi ra, nhìn thấy xe mới của Lộ Nam liền tặc lưỡi - bà ấy không biết chiếc xe này bao nhiêu tiền, nhưng nhãn hiệu xe Benz bà ấy biết, khẳng định không rẻ. Lại thấy hai chị em Lộ Nam xách đồ, thế là vô cùng hâm mộ nói với mẹ Lộ: "Nhìn xem, Nam Nam hồi nhỏ là mẹ trông, vẫn thân nhất với mẹ."
Lúc này mẹ Lộ vẫn rất vui vì nở nang mặt mày, song cố ý nói ngược lại: "Phải rồi, chỉ biết nhớ bà nó thôi. Hôm qua chạng vạng mới về, còn không mang cho em một viên đường."
Dì cả khẳng định không nói xấu Lộ Nam như mẹ Lộ: "Em thật là, con gái giỏi giang như thế, con trai thì ngoan ngoãn, đều một lòng với em, còn muốn thế nào nữa?"
Mẹ Lộ thoáng nhìn con gái đang quấn lấy bà nó nói chuyện, lại thoáng nhìn con trai ngồi trên sofa chơi rubik, kéo bà chị ra ngoài cửa lặng lẽ nói: "Không phải em muốn thế nào. Mà là Lộ Nam! Chị không biết, lần này về, nó suýt thì dọa chết em rồi."
"Sao thế? Yêu đương à?" Dù sao Nam Nam trông rất xinh xắn, từ tiểu học đã được nhận thư tình.
Chẳng lẽ vừa tốt nghiệp ĐH liền kết hôn? Dì cả chỉ có thể đoán vậy.
Mẹ Lộ lắc đầu: "Không phải không phải."
Chuyện này, rốt cuộc bà ấy không biết nên mở miệng thế nào, nếu nói không cẩn thận, chị cả lại tưởng bà ấy đang khoe khoang.
Thế là mẹ Lộ hơi che giấu một ít thông tin mấu chốt, giấu đi cụ thể số tiền mà Lộ Nam kiếm được từ thị trường chứng khoán, chỉ nói con gái kiếm được một khoản tiền: "Nó từ chức đổi công việc mà không nói với em, hôm qua một mình lái xe lên cao tốc về nhà - chị bảo gan nó có lớn hay không? Chạy về liền nói với em, bảo em tới Hải Lâm, thật là dong dài!"
"Nam Nam là đứa hiểu chuyện, đổi công tác không nói với em khẳng định là không muốn em lo lắng, lái xe lên cao tốc về nhà, em yên tâm đi, từ lúc đọc sách nó đã là đứa chững chạc, nhất định biết lái xe cẩn thận. Nó kiếm được tiền, muốn gọi em tới chơi cũng tốt mà, em đi đi, dù sao Lộ Dương ngày thường đi học đều trọ ở trường."
Chị cả giúp con gái giải vây không hề ngoài ý liệu của mẹ Lộ.
"Không phải bảo em tới chơi! Nó bảo em tới ở, nói nên đổi môi trường sống. Chao ôi, em cảm thấy môi trường em đang sống rất tốt, đổi gì mà đổi, đổi tới nơi lạ nước lạ cái làm gì?" Mẹ Lộ nhấn mạnh: "Em thấy nó cứng cáp, thích tự quyết định thì có, còn muốn quản đến trên đầu em nữa. Không những bảo em tới thành phố Hải Lâm làm việc, cỏn bảo nếu em không yên tâm Lộ Dương, nó sẽ giúp thằng bé chuyển trường. Chị nghe xem, đây là lời mà con gái nên nói với mẹ?"
Dì cả không nghĩ như vậy, bà ấy "ôi" một tiếng: "Nam Nam đây là quan tâm tới em. Đâu giống con bé nhà chị, bay ra liền thành nhà người khác. Chị cảm thấy Nam Nam sẽ nói như vậy, chứng tỏ trong tay nó cũng chuẩn bị tiền, em có thể tới Hải Lâm xem xem, tìm công việc, thay đổi hoàn cảnh sống cũng khá tốt. Lộ Dương bên này, lúc nó nghỉ em trở về, hoặc bảo nó tới chỗ chị ăn cơm..." Rõ ràng không khác mấy với đề nghị tối qua của Lộ Nam.
Nếu như nói, tối qua lời đề nghị của Lộ Nam bởi vì thân phận là con gái, là vãn bối nên không được mẹ Lộ tán đồng, như vậy hôm nay chị gái cũng nói vậy bỗng khiến bà ấy sinh ra dao động: chả lẽ ta thật sự nên đổi hoàn cảnh sống ư?
Ý nghĩ này mới nảy sinh, mẹ Lộ lại vô cùng kiên quyết lắc đầu: không được, Lộ Dương bây giờ đang thời niên thiếu, mặc dù còn chưa tới thời kỳ phản nghịch, nhưng lỡ như ta không ở bên cạnh mà nó đi lệch đường thì sao? Không được không được, ta không thể ra ngoài.
...
Trong nhà, Lộ Nam ôm bà ngoại, cọ mặt rồi lại sờ tay bà.
Bà ngoại rất bất đắc dĩ nói với người đứng xem duy nhất, Lộ Dương: "A này, cháu nhìn chị cháu mà xem, bao lớn còn thế này. Giống hệt hồi còn nhỏ."
"Cháu nếu giống hồi còn nhỏ thì đã được bà ôm. Nhưng bây giờ cháu lớn rồi, cho nên để cháu ôm bà." Lộ Nam tiếp tục cọ mặt.
Bà ngoại già rồi.
Người già trên người luôn có... hơi thở già nua như cây gỗ.
Mũi Lộ Nam còn nhạy hơn mũi chó, nhưng ở bên bà, cô vẫn cảm thấy hơi thở của bà vô cùng ấm áp.
Nói câu thật lòng, so với mẹ, Lộ Nam càng muốn đưa bà tới thành phố Hải Lâm.
Nhưng bà nhất định không muốn rời đi căn nhà nhỏ, xung quanh đều là hàng xóm láng giềng thân thuộc.
Hơn nữa, Lộ Nam bây giờ vẫn đang ở trọ, căn bản không có cách mang bà tới cư trú lâu dài.
[Vẫn phải tiếp tục kiếm tiền nha.]
[Nhưng - năm tới, ta quả thật không nhớ rõ bác cả có từng đề cập tới cổ phiếu nào tăng trưởng mạnh mẽ nữa không.]
[Sáng tác là một cách, nhưng không thể trông chờ hết vào nó. Dù sao không bán bản quyền, chỉ dựa vào tiền nhuận bút, vẫn có rất nhiều nhân tố không ổn định. Giả dụ như sau khi quyển cũ kết thúc, quyển mới bắt đầu thu phí, nửa tháng tới tháng này về cơ bản chính là lợi nhuận đi xuống.
Lát sau, bà ngoại muốn nấu cơm cho họ, Lộ Nam chen tới: "Cháu thả muối cho bà nhé."
Đây là "trò chơi" mà cô thường chơi khi còn nhỏ.
Hồi nhỏ Lộ Nam ở với bà, về cơ bản cả ngày đều ngoan ngoãn, cho mấy tờ giấy liền ngồi viết viết vẽ vẽ, hoặc chơi trò xếp giày, nhưng duy lúc bà nấu cơm, cô liền nhất định đòi ôm, thế là bà đành phải một tay ôm cô, một tay cầm nồi xẻng xào rau. Giữa lúc đó, bà sẽ bảo Lộ Nam rải muối, rải xong lại để cô nếm thử, còn khen cô đã giúp một việc lớn.
Cho nên Lộ Nam nói như vậy, bà ngoại liền bật cười.
Hồi tưởng nhóc con bé tí của năm trước, lại nhìn xem cô gái trổ mã hết sức xinh đẹp, còn cao hơn chính mình.
Hôm nay lúc xào rau, bà vẫn để Lộ Nam rải muối, sau đó lấy nồi xẻng đảo một chút, để cháu gái nếm thử mặn nhạt.
Lộ Nam nếm xong, giơ ngón tay cái: "Vừa vặn."
Bà ngoại liền cười.
...
Mẹ Lộ và dì cả ở ngoài cửa trò chuyện hơn nửa tiếng, vào nhà liền hỏi: "Chị con đâu?"
"Vào bếp giúp bà rồi ạ." Lộ Dương trả lời.
Mẹ Lộ thì thầm: "Về nhà chả bao giờ chủ động vào bếp giúp mẹ."
Lộ Dương liếc mẹ, không lên tiếng: bà chị cũng từng nấu cơm - lần, mỗi lần đều bị mẹ ghét bỏ nha. Lột tỏi thì mẹ chê động tác chậm, rửa bát thì mẹ chê mãi không xong, quét nhà thì mẹ kêu hời hợt, lau nhà thì mẹ kêu đang vẽ bùa à... Sau đó chị gái liền bị mẹ đuổi ra ngoài, còn mẹ đích thân làm hết.
Lúc ăn cơm, dì cả và bác rể cũng tới đây.
Dì cả của Lộ Nam vừa uống canh vừa nói: "Nam Nam à, cháu muốn mẹ cháu tới thành phố Hải Lâm là chuyện tốt. Nhưng bây giờ em trai cháu quả thật phải có người bên cạnh, hơn nữa... Hải Lâm là thành phố lớn, tiêu dùng cao, mẹ cháu tới không phải thêm gánh nặng cho cháu ư. Cháu có lòng là rất tốt, về sau bác sẽ trò chuyện nhiều với mẹ cháu, mấy năm trước Dương Dương còn nhỏ, mẹ cháu không tiện ra ngoài làm việc, bây giờ nó cũng vào lớp , đỡ hơn rồi. Bác sẽ giúp mẹ cháu tìm việc. Bác hiểu ý cháu, mẹ cháu nên ra ngoài làm việc, nhiều tiếp xúc với người khác mới tốt."
Lộ Nam chỉ cười không đáp, xem ra đây chính là kết quả mà hai chị em mới thảo luận xong.
Dì cả quả thật sẽ giới thiệu công việc, nhưng mẹ Lộ chưa chắc sẽ thói quen - Lộ Nam cũng không vội, cô biết, chuyến này về khẳng định chưa thể thuyết phục mẹ.
Chuyến này, là nên thẳng thắn những chuyện cần thẳng thắn, cho mẹ thấy nhà và xe, bày ra năng lực, coi như thành công một nửa.
Muốn thuyết phục mẹ rời khỏi đây, e rằng phải tốn một ít thời gian nữa.
Nhưng mà, không cần vội.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều, Lộ Nam đi theo bà đi ổ tre đào măng mùa đông.
Bà gọi Lộ Nam đứng bên cạnh cầm cái mẹt trúc: "Ổ tre bẩn lắm, cháu đừng giẫm vào."
Lộ Nam mới không nghe lời, cô dẫm bẹp một cái to: "Bà, sau này bà đừng đào măng một mình, bảo dì cả hoặc bác rể đi cùng."
"Bà biết." Bà một bên trả lời có lệ, một bên lấy cái cuốc nhỏ đào lên một cái măng đông tầm cm: "Cái này tốt này."
Lộ Nam cũng tìm theo hướng cây tre sinh trưởng mà tìm được một cây măng nhọn, lộ ra trên mặt đất khoảng cm, đào xuống dưới có mười mấy cm, cô không quen tay, hơi sơ ý liền làm gãy.
Bà an ủi: "Lúc này măng quá non, cũng có lúc bà sẽ đào gãy."
Cho nên không phải cháu ngoại kỹ thuật kém, mà do măng non quá.
Lộ Nam gật mạnh đầu, cô quá hưởng thụ bà vô điều kiện bao che và thiên vị.
Đầu tháng măng đông còn chưa mọc nhiều, bà hết sức cố gắng tìm một vòng, chứa đầy cái mẹt trúc, mới nói: "Để cho mẹ cháu mấy cái, nó bình thường chỉ có một người, ăn ít. Còn lại cháu mang đi đi, chỗ ở có nấu cơm được không?"
Lộ Nam ở ký túc xá gần như không nấu cơm bao giờ, nhưng cô vẫn gật đầu lia lịa: "Được ạ, bà nhặt cho cháu một ít rau cải bẹ bà muối nữa nhé."
"Tốt, để bà tìm cái bình thủy tinh sạch cho vào."
Sau đó, bà giữ người nhà Lộ Nam ngủ lại, nhưng Lộ Nam nghĩ tới chỉ ở một đêm, bà lại phải trải chăn, giặt giũ phơi phóng ga giường vỏ chăn gì đó, quá vất vả, liền kéo tay bà lại: "Bà đi nhà cháu ở đi, ngủ với cháu. Trưa mai cháu lại đưa bà về."
Cháu ngoại nũng nịu nhõng nhẽo, cuối cùng bà đành đồng ý.
Mẹ Lộ bắt đầu nói giọng kỳ quái với bà: "Thể diện của chúng ta đều không đủ, sao sánh bằng Lộ Nam, mời được mẹ tới."
Đương nhiên, lời này không có ác ý. Bà biết, Lộ Nam cũng biết.
Bà đi lấy tất và khăn mặt, còn lén nói với Lộ Nam: "Mẹ cháu, hỏng ở cái mồm, kỳ thực lòng dạ rất tốt. Điểm này giống ông ngoại cháu, không giống bà." Nói rồi còn tiếc nuối lắc đầu.
Lộ Nam gật gù đồng ý, sau đó hai bà cháu lén cười thầm.
Mẹ Lộ đi vào giục hồ nghi nhìn hai người: "Cười gì thế?"
"Bí mật." Lộ Nam nói.
"Thu thập nhanh lên, xuất phát sớm, không cần chờ trời tối mới đi đường núi. Vậy mẹ không dám ngồi xe con đâu." Mẹ Lộ ác miệng tiếp tục nói.
Về nhà, Lộ Nam lái xe vững vàng ổn định, trên đường hỏi bà: "Có khó chịu không ạ?"
Bà kiêu ngạo trả lời: "Bà chưa bao giờ say xe."
Mẹ Lộ và Lộ Nam: A.
Tới nhà, mẹ Lộ định đi nấu cơm, bị bà đuổi đi.
Buổi tối, bà rang một đĩa xương sườn với măng đông và cải bẹ ngâm, vô cùng tốn cơm.
Lộ Nam liền ăn một bát đầy.
Cô kiêng đường, kiêng ăn tất cả đều không tồn tại ở chỗ bà.