Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

chương 87

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Lộ vui lây, bất giác mỉm cười.

Lúc Lộ Nam mới chuyển chính thức bị đề bạt thành quản lý nghiệp vụ, cùng cấp với mình, chị ấy còn cảm thấy hơi khó thừa nhận, ngay cả lúc phát sinh bóng gió Đổng Tuệ hình như bị Lộ Nam bức bách từ chức, dạo đó, chị ta vẫn còn lạnh nhạt với Lộ Nam.

Nhưng lâu ngày mới biết lòng người, năng lực cá nhân của Lộ Nam cả văn phòng đều hiểu, Đổng Tuệ vì sao từ chức sau đó mọi người cũng biết - không phải do Lộ Nam nói, mà là Hạng Phỉ Phỉ. Lời cô ấy nói khách quan đáng tin, Trần Lộ tin tưởng Hạng Phỉ Phỉ mà không phải Vương Hiểu Tuyết.

Rồi sau đó, Trần Lộ ngẫm lại bản thân: thương mại Green và Phi Tường đều trái nghề làm rượu, ngoại trừ việc rượu Hài Hòa bị bán tháo, ta giúp thương mại Green bán bao nhiêu rượu? Lộ Nam lại giúp Phi Tường bán được bao nhiêu chứ? Thậm chí em ấy còn bán được ba rương Hài Hòa nữa. Quả thật ta không bằng em ấy.

Hai cô gái trước đó có khoảng cách và rạn nứt chỉ một nụ cười liền biến mất.

Hai người đều hiểu ý nhau.

Mặc dù thoáng cái thành bạn thân thì quá khoa trương, nhưng trong lòng không còn khúc mắc, làm hai bên đều càng tán thưởng lẫn nhau.

...

Vào phòng riêng, mới phát hiện trừ Trần Kiêu và Chu Điềm, Lý Lị cũng có mặt.

Lộ Nam và Trần Lộ chào hỏi Lý Lị, mượn cớ tìm góc đứng tán dóc - không ngồi xuống sofa, nhìn Lý Lị và Chu Điềm mỗi người ngồi một đầu ghế, Trần Kiêu kẹp ở giữa khó xử nghịch di động, quá kỳ quặc rồi. Hai người họ mà ngồi xuống thì sẽ có cảm giác đang tự thể nghiệm Tu La tràng.

Lát sau, ngoài phòng riêng vang lên giọng nói, trên sofa ba người đồng loạt đứng dậy, đồng thời, phục vụ đẩy cửa phòng riêng Túy Kiềm Vị.

Người tới chỉ có Đồng đại khu, Vương Hưng Long và Lưu Đào (tài xế của Đồng đại khu là người đi kèm, không cần chú ý), không có người của thương mại Green.

Đến đây, ánh mắt Trần Lộ hơi tối sầm lại: nếu nói giám đốc Vương mở tiệc, Đồng đại khu tham dự, thương mại Green đều không tiếp nhận bậc thềm này, như vậy việc ngừng hợp tác là ván đã đóng thuyền. Còn chị ta là giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa, mất đi Nhà tiêu thụ duy nhất trong tay, năm nay thành tích và tiền thưởng đều sẽ rất khó coi.

Lộ Nam cũng biết thế, cho nên lặng lẽ vỗ cánh tay Trần Lộ, biểu thị an ủi.

Lãnh đạo không hổ là lãnh đạo, cho dù bây giờ ai cũng biết, đường đường lão tổng Đại khu lại mất mặt trước Nhà tiêu thụ, nhưng ông ta vẫn trầm tĩnh nở nụ cười mỉm chào hỏi mọi người, không hề bực dọc vì mất thể diện. Ngay cả Trần Lộ lần trước ít cảm giác tồn tại, ông ta đều có thể gọi tên chính xác.

Đồng đại khu mỉm cười thoáng nhìn mọi người: "Đứng làm gì, ngồi xuống cả đi."

Thế là mọi người dựa theo tư lịch nông sâu ngồi xuống, lấy Đồng đại khu và Lưu Đào làm trung tâm, Vương Hưng Long và Lý Lị lần lượt ngồi cạnh ông ta, Trần Kiêu và Chu Điềm thì lần lượt ngồi cạnh Lưu Đào.

Trần Lộ và Lộ Nam ngồi ghế hạng bét - cũng chính là ngồi cạnh tài xế.

Thức ăn đã gọi trước, người tới đông đủ, bắt đầu lần lượt mang đồ nóng lên, đương nhiên lúc này cần mở rượu.

Lộ Nam và Trần Lộ liếc nhau, hai người đồng thời đứng lên, cũng không làm động tác mở bình màu mè, mở hai bình năm, đổ vào chén, sau đó đưa cho từng vị lãnh đạo.

Phục vụ xong, giám đốc Vương thoáng nhìn chén rỗng trước mặt Lộ Nam, nói: "Lộ Nam hôm nay không uống à?"

Chu Điềm ngọt ngào giải thích: "Hôm nay Lộ mỹ nữ phải lái xe."

Giám đốc Vương thoáng nhìn sắc mặt Đồng đại khu, hiển nhiên người ta không thèm để ý rốt cuộc một nghiệp vụ viên nhỏ bé có uống rượu hay không.

Cũng được, hôm nay nhiều người bồi uống rượu thế này, không cần tới Lộ Nam, thế là giám đốc Vương chuẩn bị "buông tha" cô.

Nào ngờ Lý Lị lại nói: "Lộ Nam trước nay chỉ uống rượu Kinh Điển, hôm nay khó được có cơ hội nếm thử rượu Hài Hòa, không uống thật đáng tiếc. Lái xe thì sao, tôi cũng lái xe, lát nữa kêu lái hộ là được."

Vốn chỉ là việc nhỏ, nhưng Lý Lị nói vậy, Đồng đại khu cũng đặc biệt chú ý tới - ông ta còn có ấn tượng với Lộ Nam, bởi vì chuyện tài liệu thực tế tuyên truyền. Như vậy, Đồng đại khu liền cũng không biết nghĩ gì, lên tiếng: "Tôi nhớ Lộ Nam làm Đoàn mua rượu Kinh Điển? Vậy uống thử rượu Hài Hòa đi."

Trần Kiêu định mở miệng nói gì, bị giám đốc Vương đá một cái.

"Cung kính không bằng tuân mệnh." Lộ Nam khẽ mỉm cười, vừa nói vừa đổ cho mình một ly rượu, sau đó bảo nhân viên phục vụ: "Phiền anh cho tôi một ít đá."

Vừa rót rượu, cô vừa giải thích: "Thực ra giám đốc Lý nói không đúng rồi, tôi không hề xa lạ với vị rượu Hài Hòa - lần trước hội nghị nửa năm ở thành phố Vọng Hải, buổi liên hoan cuối cùng đó, dùng một nửa là rượu Hài Hòa, trùng hợp, cũng là loại năm. Khi đó bỗng cảm thấy thả mấy cục đá vào ly, uống đá vị càng mát lạnh, đặc sắc, cho nên lần trước tôi còn đề cử cho khách hàng tiềm năng loại rượu này. À, còn mua rương rượu từ thương mại Green."

Lộ Nam quay lại nhìn Trần Lộ, Trần Lộ gật đầu, làm nhân chứng cho Lộ Nam: "Đúng vậy."

"Thế ư? Đối phương uống xong cảm thấy thế nào?" Giám đốc Vương hỏi.

"Đối phương cảm thấy không tệ, có lẽ sau này sẽ mua thêm một ít." Lộ Nam nửa thật nửa giả trả lời.

Giám đốc Vương gật đầu tán thưởng.

Chủ đề liền dừng ở đây, sau khi bầu không khí nóng lên, tự nhiên có Vương Hưng Long và Lý Lị tích cực xoay quanh Đồng đại khu nịnh nọt.

Lộ Nam nhìn Chu Điềm hôm nay hoàn toàn không muốn xã giao, thầm nghĩ: cũng phải, mặc dù làm "nhân chứng vết nhơ", nhưng dù sao cũng có hai chữ "vết nhơ" ở phía trước, Chu Điềm là người thông minh, có lẽ đã tính đường lui rồi. Đã muốn từ chức, vậy chị ta quả thật không cần phải tranh giành thể hiện trước mặt Đồng đại khu nữa. Nghĩ vậy, Lý Lị ngoại trừ "ghen ghét" ta còn có địch ý khác, tự nhiên cũng có thể hiểu được.

Mở tiệc không lâu, Đồng đại khu đột nhiên tò mò hỏi: "Lộ Nam, uống đá rượu Hài Hòa, vị rất khá ư?"

"Đồng đại khu ngài có thể thử xem." Lộ Nam nói, gọi phục vụ lại đưa thêm một ít đá tới.

Trên làm dưới theo, Đồng đại khu đều thử, từ Vương Hưng Long trở xuống làm sao có thể không thử chứ?

Thử rồi, Đồng đại khu bưng ly rượu, cười: "Cũng không tệ, có cảm giác uống whisky thêm đá của người nước ngoài."

Lộ Nam không bao giờ dám coi thường độ nhạy bén của lãnh đạo tầng cao trong công ty đối với cách thức tiêu thụ rượu, bởi vì uống đá và lấy rượu Hài Hòa làm cốt rượu cocktail chính là tổng công ty công ty đưa ra mánh lới để mở rộng rượu Hài Hòa sau này.

"Lộ Nam, cô thật là thú vị."

Như thế nào gọi là "thú vị"? Đáng lý ra nên khen "biết nghĩ" hoặc "có sáng tạo".

Nhưng Đồng đại khu lại dùng từ "thú vị" này.

Ông ta nói vậy, bốn người biết chuyện phí bản quyền ở đây mới thật sự hiểu, còn lại người thì cái hiểu cái không.

Đồng đại khu cảm thấy thú vị vì, rõ ràng lần trước bản quyền ký tên sáng tạo không thuộc về cô ấy, nhưng hôm nay cô ấy vẫn có can đảm bộc lộ suy nghĩ.

Là cho rằng bất cứ sáng tạo marketing nào công ty đều sẽ cần, hay là lại muốn một khoản "tiền bán đứt"? Lại hoặc là bởi vì sự tình lần trước mà canh cánh trong lòng, muốn mượn cơ hội này đòi lại công bằng?

Bất kể là dự tính nào, đều thật thú vị.

Lộ Nam thoáng nhìn Lưu Đào và Trần Kiêu, cuối cùng kính Đồng đại khu một ly: "Không dám nhận lời khen ngợi của ngài, tôi kính ngài một ly."

Đã kính Đồng đại khu, đương nhiên không thể bỏ qua Lưu Đào, Lộ Nam biết, hôm nay cả bàn người đều chú ý biểu hiện của cô.

[Chuyện này bao lớn chứ. Mọi người đều nghĩ đơn giản thôi không được sao?] Lộ Nam đã sớm lấy tiền bán đứt biến thành một bộ phận nhà, xe bất đắc dĩ nghĩ. Cô hết sức tự nhiên, thái độ với Lưu Đào không khác gì lần trước, còn Lưu Đào cũng giống Lộ Nam đoán trước, hết sức hòa khí chạm cốc với cô, còn dặn dò: "Chúng ta đều là phụ nữ, ý tứ một chút là được, không được uống quá /."

Tiệc rượu kết thúc, Vương Hưng Long mời Đồng đại khu, Lưu Đào đi hát thả lỏng một chút, nhưng hiển nhiên Đồng đại khu không có tâm tình: "Không cần, lát nữa cậu tới phòng tôi, chúng ta bàn lại chuyện thương mại Green."

Lộ Nam im lặng thắp một ngọn nến trong lòng cho Vương Hưng Long.

Cuối cùng mọi người chia nhau tản ra, Lộ Nam gọi lái xe hộ, bên phía cô vẫn từng đó người ngồi xe về, nhưng vị trí thay đổi.

Hàng sau ngồi Chu Điềm, Trần Lộ và Lộ Nam, ghế lái phụ là Trần Kiêu.

Tới chỗ ở của Chu Điềm trước, tiếp theo là Trần Lộ. Hai người họ xuống xe, Trần Kiêu liền nói: "Hôm nay em nói cách uống rượu Hài Hòa cho Đồng đại khu, là ý tưởng riêng của em. Cho nên cái gọi là khách hàng..."

Lộ Nam "a" một tiếng, sau đó nói: "Khách hàng của em quả thật khá hài lòng vị rượu Hài Hòa." Thật ra là đối tác, chứ không phải khách hàng, nhưng cũng không cần giải thích.

Lộ Nam nói kín không kẽ hở, kết hợp với việc cô mua xe, về nhà, Trần Kiêu chưa chắc không đoán ra được gì - mặc dù suy đoán của anh ta hơi lệch lạc, đại khái cho rằng khách hàng là cha hoặc mẹ cô, cũng hoặc là trong tay cô đang có một khoản tài chính.

Anh ta hơi lắc đầu, không tán đồng nói: "Đây không phải việc nhỏ, em nên suy nghĩ rõ ràng."

"Vâng."

Chủ đề lâm vào ngõ cụt, Trần Kiêu nói với Lộ Nam: "Nếu bên tỉnh có vị trí thích hợp, anh nói nếu như... sau này em có dự định gì với công việc tương lai không?"

Lộ Nam nghe huyền ca mà biết nhã ý, ngẩng đầu hỏi: "Giám đốc Chu sẽ rời đi?"

Lúc Trần Kiêu thuyết phục Chu Điềm chỉ ra Hướng Vân Phong, đã đàm phán rõ ràng, Đồng đại khu bên này chấp thuận cuối năm cô ấy từ chức, không trừ bất cứ khoản tiền thưởng nào, còn phát thêm một khoản "khen thưởng" mà ai nấy đều biết rõ ràng. Mặc dù chuyện này tháng mới công bố, nhưng anh ta không ngạc nhiên khi Lộ Nam đoán ra Chu Điềm sẽ từ chức.

"Phải." Trần Kiêu gật đầu: "Chu Điềm đi rồi, chiếc ghế giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh trống, anh rất tán thưởng năng lực làm việc của em."

Lộ Nam nghe xong liền đoán: "Cũng có nghĩa là, giám đốc Vương hướng về chị Lộ."

Đúng là quá nhanh nhạy. Trần Kiêu ngoái lại nhìn Lộ Nam, rồi quay lại nhìn thẳng phía trước: "Anh ta bây giờ chỉ tạm thay thế Tổng giám đốc cấp tỉnh, giống anh, chỉ có quyền đề cử không có quyền quyết định. Đồng đại khu và Lưu Đào, em không cần lo, giữa em và Trần Lộ, bọn họ mặc kệ cân nhắc thế nào, đều sẽ có khuynh hướng chọn em."

"Nhìn xem, hết thảy sự việc phát triển đều có quy luật. Từ câu nói này của Trần Kiêu có thể đoán ra, Vương Hưng Long cơ bản không thể bỏ đi chữ "tạm thay" - đương nhiên sự thật cũng quả nhiên như thế.]

Lộ Nam tin tưởng Trần Kiêu.

[Cho nên, chỉ cần ta đồng ý, chuyện này cơ bản là ván đã đóng thuyền.]

Nếu Lộ Nam đáp ứng, kênh phân phối lên chức của cô quả là thuận buồm xuôi gió.

Chưa đầy nửa năm, cô hoàn thành nhậm chức, chuyển chính thức, rồi thăng chức cấp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio