Anh chỉ đúng đề bài đầu tiên mà cô nghĩ ra.
Lâm Cảnh nhìn Tô Đào, nói, "Anh vẫn luôn nhớ em"
Theo bản năng, Tô Đào liền tiếp lời
"Thiên nhai nơi xa có nghèo khi, chỉ có tương tư vô tận chỗ"
Ý cười trong mắt Lâm Cảnh càng nồng đậm hơn, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ừ"
Tô Đào mất tự nhiên mà rời tầm mắt, nhìn mấy đề mục trên bàn, đã trả lời được cái rồi, Thời Hàn phụ trách viết đáp án lên đó.
"Cái này thì sao? Ý là gì vậy?", Thời Hàn kẹp mảnh giấy trong tay, "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi"
"Đây cũng là thơ hả?"
"Quy định phạm vi hoạt động, chúc ngươi hôn mê" , Tô Đào nói ra một câu, cô đã mò ra được một chút quy luật, rất nhiều câu đều là lấy từ trên mạng, lúc đầu cô chỉ liên tưởng đến mấy câu thơ nên mới không ra được đáp án.
Bản dịch dựa theo wikinu.net, dịch giả không biết dịch
"May mắn là có cậu đấy, không thì chẳng biết làm sao", Thời Hàn liền nhìn về Lâm Cảnh muốn tìm đồng minh, thấy người nào đó trịnh trọng gật đầu.
"Cái này hay thật đó!", Tô Đào lấy một đề mục lên, cười ra tiếng, "Sao mày không lên trời luôn đi?"
"Cái này mình biết!" Thời Hàn đập bàn một cái trông vô cùng có khí thế: "Các hạ sao không thuận gió khởi, như diều gặp gió chín vạn dặm"
Bình thường anh cũng hay lên mạng xem mấy cái này.
Tô Đào: "Vị thần tượng này, liêm sỉ của ngải rớt rồi".
Thời Hàn lộ ra dáng vẻ chịu đả kích nghiêm trọng: "Làm phiền bạn cùng bàn nhặt lên giúp mình với, ta thấy cái này vẫn có thể dùng được."
Tô Đào phụt cười.
Họ tiếp tục giải đề, mặc dù cơ hơi gian nan nhưng cuối cùng vẫn trả lời được hết.
Thời Hàn vừa viết xong chữ cuối cùng thì cửa bị mở ra.
"Woaaa mấy người giải được hết đống đề này sao".
Tổ , tổ cùng nhau đi qua đó, trong tay họ cầm một xấp đề bài, nhìn là biết họ tìm được nhiều đề mục hơn tổ .
Người nói chuyện chính là Dương Đông- khách mời cố định của chương trình, theo đuổi con đường diễn viên hệ thực lực.
Trong giọng nói lộ ra sự ghen tị.
"Quá dễ, chúng tôi giải xong hết rồi" Thời Hàn chưa bao giờ ngừng lại việc khoe khoang.
"Đều giải được hết rồi!"
"Giỏi quá đi".
"Điêu hả trời".
Nghe anh nói như vậy, người của tổ và tổ đều không tin, bọn họ có thể nhanh chóng tìm được mấy tấm thẻ bài này nhưng để họ phiên dịch những câu ở mặt sau thành cổ văn thì cho dù có quay chương trình cả đêm cũng không dịch nổi.
Bọn họ cũng không phải dân chuyên văn, sao dịch được đây!
Lâm Cảnh đứng ở bên cạnh, giơ tấm thẻ lên cho họ xem: "Không phải điêu".
Tất cả mọi người đều chạy qua đó xem, Hàn Thần lấy một tấm thẻ lên xem phát hiện đúng là đã được giải xong, hơn nữa, lúc đọc lên cũng khá giống ý của câu gốc.
Có người hỏi: "Làm sao giải được hay vậy?"
Thời Hàn nhếch môi cười, vòng tay qua cổ của Tô Đào kéo cô về phía trước: "Tất cả là nhờ công lao bạn cùng bàn của tôi".
Tô Đào miễn cưỡng cười, cái tên này mấy năm nay không có gì thay đổi trừ tuổi và nghiệp vụ, thế mà con đường khoe khoang thì càng chạy càng xa.
Lâm Cảnh kịp thời giải cứu, cứu cô thoát khỏi móng vuốt của Thời Hàn.
"Chú ý hình tượng đi, em đang là người nổi tiếng đó" Lâm Cảnh nửa đùa nửa thật nói.
"Sư huynh, đó là bạn cùng bàn bị em ghét bỏ suốt năm, fans của em ai chẳng biết" Hai người bọn họ nếu có gì thì sớm đã có rồi, hơn nữa, Đào Tử đánh nhau lợi hại như vậy, sao anh dám động vào cô chứ!
Anh chỉ đơn thuần coi cô là con trai thôi mà!
Nhưng mà, hôm nay sư huynh có gì đó rất lạ.
Nhớ lại những lúc hôm nay anh ấy với Tô Đào ở cạnh nhau, quá tự nhiên, còn nâng cô lên cao, hai người đó thân nhau từ bao giờ vậy.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, chắc chắn có gì đó xảy ra.
Lâm Cảnh rất muốn bịt chặt miệng của cậu ta, fans của cậu có để ý hay không thì liên quan gì đến anh, nhưng anh đây để ý nha!
Rất để ý!
Tô Đào rất muốn trợn tròn mắt nhưng cô cố nhịn xuống: "Là mình ghét bỏ cậu năm mới đúng".
Dám tạo phản à.