Sau khi đến gần, Tô Đào trốn ở phía sau một gốc cây cao lớn, dưới ánh trăng, một hắc y nhân đứng ở nơi đó, cả người đều bị bao phủ trong áo choàng màu đen, cả người tản ra khí tức quỷ dị.
người đàn ông mặc đồ đen
Mà phía sau hắn có một người, hoặc là nói một thứ có thể tạm thời gọi là người thì phủ phục quỳ dưới chân hắn.
Run rẩy, đối với hắc y nhân tất cung tất kính.
Đầu hắc y nhân bỗng nhiên nghiêng một cái, tựa hồ nói cái gì đó, tiếp theo trong chớp mắt liền biến mất.
Biến mất trong không khí!!
Tô Đào chấn động, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Lại làm kinh động người đang đứng dậy.
Chỉ thấy hắn lộ ra răng nanh hung ác hướng Tô Đào nhào tới, động tác cực nhanh, cô thiếu chút nữa tránh né không kịp, dựa vào phản ứng bản năng của thân thể, linh hoạt né tránh công kích của hắn.
Cũng bởi vì nhìn thấy toàn thân hắn, Tô Đào mới biết được hắn là cái gì.
Cái này giống hệt quái vật trong sách sư phụ cho cô xem, không khác chút nào.
Thân cao ước chừng hai thước, mặt người mình thú, một chân một tay, âm thanh như khâm.
Da đỏ tai nhọn, sừng dài trên đầu.
Là yêu tinh.
Yêu tinh trông có vẻ cồng kềnh, nhưng các đòn tấn công của nó nhanh chóng và dữ dội, không cho Tô Đào một phút cũng không kịp thở, công kích liên tiếp rơi xuống.
Một chưởng đánh ra, cọ vào má Tô Đào, cô khó khăn tránh thoát.
Tô Đào lắc mình ra sau lưng nó, đồng thời ném ra phù chú, trong miệng từng trận ngâm tụng và dậm chân.
Mấy tấm bùa đồng loạt tế xuất, vây quanh bốn phía yêu tinh, theo âm thanh Tô Đào ngâm tụng trong miệng rất nhanh xoay tròn, từng trận kim quang phát ra.
Yêu tinh giống như bị mắc kẹt trong một vòng vàng.
Nó gào thét muốn giãy thoát, làn da chạm vào bùa giống như sắt thép, nhất thời tiếng gào thét thống khổ, hai tròng mắt đỏ tươi bộc phát ra hận ý mãnh liệt trừng mắt nhìn Tô Đào.
Trận pháp dưới chân đã thành, Tô Đào vững vàng như núi Thái Sơn, ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếng kêu của yêu tinh dần dần yếu đi, cô không dám lơi lỏng, tập trung cao độ hơn, trong tay bắt ấn, khi cô nhắm rồi mở mắt, đôi mắt màu tím lập tức hiện ra.
Khi bắt gặp đôi mắt này, yêu tinh thật giống như đầu hàng, chậm rãi quỳ xuống, Tô Đào nhìn động tác của nó khó hiểu, kết ấn cuối cùng hoàn thành, yêu tinh đã tiêu tán.
Bùa chú được đốt cháy thành tro, cho thấy rằng nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tô Đào bật đèn pin ra, hít sâu một hơi lại nặng nề thở ra, lau mồ hôi trên trán, xoa xoa bắp chân bắp chân bủn rủn, chiến đấu kinh tâm động phách chấm dứt, cô cảm giác cả người đều rất mệt mỏi.
Không nghĩ tới sẽ gặp yêu tinh ở chỗ này, loại quái vật trong truyền thuyết này trước kia cô chỉ nhìn thấy trong sách.
May mắn sư phụ dạy qua biện pháp đối phó tạm cho cô, kỳ thật loại vật này coi như là một loại quỷ vật.
Người chết hóa quỷ, quỷ tử hóa thành dị khí, dị khí bơi giữa núi non cỏ cây, nhiều sẽ tiêu tán, nếu tập hợp lợi ích của nhật nguyệt và tứ thời, có thể hóa thành yêu tinh kiêu căng.
Cho nên hóa hình cực kỳ không dễ dàng, trăm ngàn năm qua không xuất hiện một con, loại quái vật này không có tự ý thức, sinh tồn dựa vào bản năng, diện mạo nhìn tuy rằng dọa người, nhưng đều tương đối dễ đối phó.
Nhất là đến hiện đại, loại vật này xuất hiện càng khó hơn, coi như là hóa hình ra không được mấy ngày cũng chết đói.
Có thể là nơi này trùng hợp xuất hiện trong thiên địa ngàn trăm năm độc nhất vô nhị, thoáng cái tới nhiều người như vậy nên nó mới xuất hiện, sau đó lại rất xui xẻo gặp được cô.
Chỉ có thể nói rất xui xẻo.
Nhưng người đàn ông mặc đồ đen đó là ai?
Xem ra hắn giống như chủ nhân của yêu tinh.
Hơn nữa người kia không hiểu sao lại cho cô một loại cảm giác rất quen thuộc, cô vô tri vô giác nghĩ, phía sau đột nhiên có một trận sột soạt.
Tô Đào lập tức cứng đờ, nín thở.
Chẳng lẽ... người đàn ông mặc đồ đen đó trở lại?