Đạo diễn mắng suốt hơn nửa tiếng đồng hồ mới ủ rũ tiếp tục quay phim.
Bầu không khí của cả phim trường rất nặng nề, nhân viên mắc lỗi nhỏ cũng bị đạo diễn mắng mỏ, rất tức giận, kể cả diễn viên đều cẩn thận.
Một ngày nơm nớp lo sợ trôi qua, trong lòng đạo diễn còn dư khí, ngày hôm sau đến trường quay nhìn, ông càng tức giận hơn, tới nỗi trán phồng lên.
Năm nay cũng không phải năm bản mệnh của ông, thật là xui xẻo.
"Ai phá bối cảnh!!!"
Hôm nay muốn quay chính là trọng điểm của cả bộ phim, cũng không trách ông tức giận muốn chết, cảnh thật vất vả thuê để dàn dựng đều bị phá hỏng chỉ trong một đêm.
"Là thằng nhóc nào phá!"
Đạo diễn bóp eo, sai người gọi tất cả mọi người trong đoàn làm phim tới hỏi một lần, không thấy có người vào trường quay.
Ngay cả những người trực đêm cũng không nhìn thấy ai.
Đạo diễn bây giờ giống như một con sư tử tức giận, nhìn ai cũng muốn cắn.
Tô Đào khi đến phim trường cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, trong phòng bừa bộn, bàn ghế đều nằm la liệt trên mặt đất, dưa và trái cây được sắp xếp cũng vương vãi, nhưng điều kỳ lạ là mặc dù những đồ đạc này nằm trên mặt đất trong một tư thế thảm khốc, nhưng chúng không hề bị hư hại chút nào.
Theo lý thuyết, đồ nội thất bằng gỗ bị người ta đẩy mạnh xuống ít nhiều sẽ có chút dấu vết, trên những đồ nội thất này ngay cả một chút vết trầy xước thậm chí là bụi bặm cũng không có.
Đạo diễn không hỏi được, tức giận đến choáng váng, phó đạo diễn tinh mắt nhìn lên, hướng về phía trợ lý bên cạnh hô, "Nhìn cái gì, còn không mau cầm cái ghế tới đây".
"Đạo diễn đừng tức giận, đứa nhóc kia chạy không thoát đâu, tôi đã phái người đi kiểm tra video."
Không có nhiều camera ở đây, vì nó rất dễ lướt qua.
Trong phủ tướng quân cũng chỉ có một camera bí mật ở cửa ra vào phủ đệ.
Chỉ chốc lát sau đã có một người trở về, trên mặt hắn mang theo biểu tình do dự, thấp thỏm mở miệng: "Đạo diễn, cái gì cũng không tra được, trong video không có ai ra vào"
Đạo diễn hừ hừ hai tiếng, tức giận lại mắng một trận.
Bố Cảnh lão sư mang theo mấy nhóm thanh niên trong tổ bố trí lại một tiếng đồng hồ mới khôi phục bộ dáng trước đó, hôm nay mới có thể quay được.
Nào ngờ ngày hôm sau sau khi đến trường quay, lại là một mảnh hỗn độn, ngày thứ ba cũng như thế, đạo diễn tức giận muốn khóc, đây là ai gây khó dễ cho ông , ông quyết định đêm nay lôi kéo phó đạo diễn tự mình canh giữ, cũng không tin không bắt được người.
Có thể khi dễ ông như vậy nhất định là đồng nghiệp.
Canh chừng đến nửa đêm, đạo diễn và phó đạo diễn đều ngủ thiếp đi, ngày hôm sau lúc tỉnh lại vẫn như vậy, chỉ là trên người hai người có thêm một mùi vị khó có thể diễn tả thành lời.
"Đạo diễn, trên người ông đây là mùi gì vậy?", Triệu Nhất Manh thay quần áo xong ghét bỏ cách ông thật xa, dùng khăn che mũi.
Trần Diệp là người cái gì cũng dám nói, "Đạo diễn ông tè ra quần sao? Tại sao có mùi nước tiểu?"
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu đây là mùi vị gì, kỳ thật cũng có người nghĩ đến, nhưng không to gan như hắn.
Đạo diễn: "Cái quái gì...", ông vừa định mắng, hít một hơi, chính mình cũng cảm thấy mùi vị này giống như cái kia.
Hình như còn có mùi hôi thối.
Kỳ Viễn đứng bên cạnh Tô Đào, hắn âm thầm kéo tay áo cô một cái, "Đào Tử, cô có cảm thấy không bình thường hay không, cái này giống như có thứ không sạch sẽ, tôi nghe nói loại nơi quanh năm không có người ở này sẽ bị một số thứ chiếm lĩnh."
Tô Đào liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu, lúc đầu cô cũng nghĩ như vậy, nhưng cái gì cô cũng không nhìn thấy.
Thanh âm của Kỳ Viễn không lớn không nhỏ, lúc hắn nói chuyện đang yên lặng, lời này bị mấy người gần đó đều nghe được, ngay cả đạo diễn cũng nhìn qua.