Cảnh hôm nay là một cảnh cô say rượu vô tình ngã xuống nhân gian, cô đã sớm thay xong trang phục chờ sang một bên, một thân quần áo màu đỏ, bên ngoài còn có một tầng lụa mỏng, cũng không phải là kiểu dáng rườm rà, màu sắc diễm lệ như vậy mặc trên người cô lại có một loại cảm giác phiêu phiêu như tiên.
Vì có thể biểu diễn cảm giác say rượu, Tô Đào bảo Bùi Tiểu Niệm thật sự mua cho cô một chai rượu trắng về.
Không dám uống quá nhiều, cô sợ biết mình uống say là đức hạnh gì, vươn đầu lưỡi lim lim, nhắm mắt lại hồi tưởng một chút.
Umm, tôi đã tìm thấy cảm giác.
Không đợi mở mắt ra, đã bị người ta lấy đi nắp chai rượu trong tay.
"Uống rượu?" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Tô Đào mở mắt ra liền nhìn thấy, Lâm Cảnh mặc một thân áo choàng màu trắng trăng, không biết là chất liệu gì, anh chỉ đứng như vậy tựa như tiên trên trời, cột tóc nửa đầu đơn giản, chỉ đeo một cây trâm tóc bạch ngọc, càng có vẻ khí chất siêu phàm thoát tục.
Ngẩng đầu nhập thế, cúi đầu xuất trần, kinh diễm mọi người trong phàm trần.
Đây là lần đầu tiên Tô Đào nhìn thấy tạo hình cổ trang của anh.
Quả nhiên người có ngoại hình đẹp bất luận là trang phục hiện đại hay cổ trang đều rất đẹp mắt.
"Chỉ một giọt thôi." Tô Đào vươn ra một ngón tay út, sau đó dùng ngón tay cái kẹt vào đầu ngón tay.
"Sẽ không say đâu." Cô nói thêm.
Nhắc tới say rượu, Tô Đào lại nhớ tới chuyện lúc trước, nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên cảm thấy lời nói của mình rất không có thuyết phục.
Lâm Cảnh nhìn cô cười cười, "Tìm cảm giác say rượu?"
Tô Đào gật đầu.
"Ngửi một chút." Lâm Cảnh lấy nắp chai dưới chóp mũi cô. Tô Đào hít sâu hai hơi, mùi rượu xông thẳng vào khoang mũi, mùi vị này so với uống một ngụm còn có cảm giác, sáng mắt sáng.
Có hữu ích!
Hơi thở nóng rắc lên ngón tay, Lâm Cảnh khẽ nắm chặt ngón tay.
Đạo diễn đi tới, vừa định mở miệng nói chuyện, liền hít hít mũi, cười nói: "Sao lại có mùi rượu? Cậu có uống rượu không?"
Ông chuyển tầm mắt về phía Lâm Cảnh, nhìn thấy nắp chai rượu trong tay anh, cứ tưởng là anh uống rượu, ông ngược lại mặc kệ diễn viên lén lút, chủ yếu là chưa từng nghe qua vị thích uống rượu này.
Ông vừa dứt lời, Tô Đào liền giơ tay lên, "Đạo diễn, tôi! Là tôi "
Đạo diễn trợn tròn mắt và quay sang cô.
Rất sốc.
"Tìm cảm giác." Tô Đào chỉ chỉ vải xanh phía sau ông.
Bởi vì muốn quay cảnh ở thiên giới, hậu kỳ phải làm hiệu ứng đặc biệt, phân cảnh cô say rượu là ở trong phòng dựng cảnh, có thể làm ra bối cảnh đều là thật, chỉ có chỗ làm không được dùng vải xanh.
Đạo diễn bảo cô đi một vòng, không có vấn đề gì, lúc chân chính bắt đầu diễn cũng rất thuận lợi, phân cảnh rơi xuống vách đá, cô đứng trên sân khấu cao được xây dựng xong, trên người có cơ sở vật chất an toàn, cô biểu diễn say như đúc, tựa như thật sự say rượu, một người lảo đảo không đứng vững xoay người ngã xuống.
Quá trình rơi xuống này, trên mặt cô cũng không có biểu hiện kinh hoảng, ngược lại là say đến vẻ mặt mơ mơ màng màng, đây là bài học sương máu mà cô tổng kết từ trên người mình.
Say đến một mức độ nhất định ngay cả sợ hãi cũng không biết là cái gì.
Trong quá trình rơi xuống, Tô Đào thật sự cảm nhận được một màn này giống như đã từng quen biết, tựa như cô thường xuyên mơ, một nữ tử áo đỏ nhìn không rõ mặt như cô đang rơi xuống.
Thân thể tiếp xúc với biện pháp an toàn bày biện phía dưới, Tô Đào còn chưa kịp bình tĩnh lại, nàng nhìn vị trí từ trên cao nhảy xuống, lại nghĩ đến nữ tử kia.
Bỗng nhiên đỉnh đầu phủ một bóng đen, tầm mắt bị che khuất, Tô Đào nhìn thấy một người chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện ở chỗ này.
"Đông Li lão sư?"
Thật đúng là ngoài ý muốn.