Năng lực hành động vẫn luôn là một trong các tố chất mà quân nhân cần có, Lạc gia mấy đời làm lính, hành sự tác phong cực kỳ dứt khoát.
Diệp Vẫn Thần đồng ý đề xuất nhập ngũ của ông nội Lạc, Lạc U ủng hộ quyết định này, ông nội Lạc dường như cũng dự đoán được kết quả như vậy, ngay tại chỗ liền lấy ra giấy chứng nhận thủ tục đã chuẩn bị xong, đến lúc này Diệp Vẫn Thần cũng quang vinh trở thành một quân nhân.
Nhưng mà bởi vì Diệp Vẫn Thần còn là học sinh, Lạc gia an bài cho Diệp Vẫn Thần cũng tương đối đặc thù, dĩ nhiên không thể làm từ tiểu binh mà lên như người bình thường được, ít nhất an bài anh tiến vào bộ đội cũng không giống như người bình thường.
Diệp Vẫn Thần ở bên người Lạc U hưởng thụ ba ngày tự do cuối cùng, cùng ăn trên một cái bàn, ngủ ở phòng cách vách, mỗi ngày đều có thể làm bạn ở bên người Lạc U.
Hai người trẻ tuổi, lại giống như đôi vợ chồng già có cuộc sống an ổn, điềm tĩnh, đô thị phồn hoa ngoài cửa giống như căn bản không tồn tại, làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ, thật ấm áp cùng cảm động.
Ba ngày sau, Diệp Vẫn Thần mang theo không muốn và lưu luyến rời đi, lần này từ biệt là nửa năm hay là một năm, không ai đoán chắc được.
Diệp Vẫn Thần mặc dù là dựa vào thân phận đặc thù để nhập ngũ, nhưng phải ở trong bộ đội đặc chủng xông xáo, cái này chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân anh.
Lạc U ngồi ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn thư, nhưng một tờ thư đọc trong thời gian thật lâu cũng chưa lật sang trang mới, lúc này không biết Diệp Vẫn Thần cảm thấy như thế nào?
Người đi rồi, Lạc U lại có chút không được tự nhiên phát hiện, người đàn ông này hình như bất tri bất giác liền khắc sâu ở trong lòng của mình, thậm chí làm cho cô cảm thấy cuộc sống hiện tại có chút cô đơn.
Nhưng mà Lạc U cũng không có thơi gian yên tĩnh được bao lâu, bởi vì bà ngoại đã tìm tới cửa.
"Nha đầu, cháu rõ ràng đã đồng ý để tiểu Thần làm người thừa kế của bà, thế nào hiện tại lại bị Lạc gia bắt cóc mất, cái này cũng quá ức hiếp người đi."
Bà ngoại rất tức giận, tình hình rất nghiêm trọng, tiểu tử Diệp Vẫn Thần là mầm non bà nhìn trúng, làm sao có thể nói bắt cóc là bắt cóc được.
Lạc U cười cười, trấn an nói:
"Chỉ cần ngài đồng ý, anh ấy bây giờ cũng là người thừa kế của bà."
Lạc U cũng không nhắc đến chuyện trước đây bà ngoại cự tuyệt Diệp Vẫn Thần làm người thừa kế, vạch trần khuyết điểm của lão nhân gia có chút không tốt.
"Hừ, bà và ông nội cháu đã nói qua, ý nghĩ của ông ấy bà biết, nhưng vẫn là không cách nào bù đắp được sự thật người thừa kế của bà bị bắt cóc một nửa, tiểu U cháu có phải nên bù đắp tổn thất cho bà ngoại hay không a?"
Trước khi bà ngoại tìm tới cửa đương nhiên đã hiểu rõ chân tướng sự tình, bây giờ tìm tới cửa hiển nhiên là có dụng ý khác.
"Bà ngoại muốn cho cháu làm cái gì?"
Lạc U cười cười, trong nụ cười kia có chút dung túng, đối với những người cô thật tình yêu thích, có thể làm một số việc cho bọn họ hài lòng, cô chắc chắn sẽ không từ chối.
"Tiếp nhận khảo nghiệm đầu tiên của Cổ Sát dành cho cháu, cháu là huyết mạch Cổ gia, nếu muốn đi con đường này, như vậy thì không thể lùi về phía sau."
Trên mặt bà ngoại mang theo vẻ đương nhiên, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc U.
Tới nơi này tìm Lạc U bà cũng là hạ quyết tâm rất lớn, mang theo cháu gái nhà mình đi lên con đường máu tanh này, là đúng hay sai bà không biết, nhưng bà tin tưởng mình, tuyệt đối sẽ không hối hận.
Trái ngược với sự nghiêm túc của bà ngoại, Lạc U cũng sâu kín nở nụ cười, giọng nói thản nhiên mà kiên định nói:
"Cháu sẽ không lùi về phía sau, cũng sẽ không làm cho bà ngoại thất vọng."
Đến lúc này, trong lúc Diệp Vẫn Thần bắt đầu cuộc sống quân đội, Lạc U cũng hướng tới cuộc sống nữ vương điều khiển trong bóng tối.
Ngày sau hai người bất luận là ở ngoài sáng hay trong tối đều có thân phận hỗ trợ lẫn nhau, sóng vai mà chiến, là bảo vệ, cũng là gần nhau, làm cho vô số người ao ước, đương nhiên, đây là nói sau.
Nhiệm vụ đầu tiên của Lạc U cũng không khó, cũng không phải làm nghề chủ yếu của Cổ Sát, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như nghề phụ.
Nghề chủ yếu của Cổ Sát là giết người, mà nghề phụ này là tìm hiểu tình báo.
Nhiệm vụ đầu tiên của Lạc U là nằm vùng trong nhà của một lão đại hắc bang, thân phận nằm vùng là giáo sư dạy kèm ở nhà, bổ túc chương trình tiểu học cho một bé trai chín tuổi.
Lạc U nghiên cứu một chút tư liệu bà ngoại đưa cho, phát hiện nhiệm vụ cũng không khó.
Nhưng có một điều khá phiền toái, cô Lạc U dù sao cũng là thần tượng của giới giải trí, là nhân vật công chúng, làm loại công việc nằm vùng này nhất định phải ngụy trang, mà ngụy trang là cái phiền phức nhất.
Sở dĩ làm nhiệm vụ này, là dưới sự an bài của bà ngoại, Lạc U cố ý theo đại sư có thuật ngụy trang giỏi nhất tổ chức học thuật dịch dung ba ngày.
Tại thời đại công nghệ cao phát triển này, các loại vật phẩm hóa học thiết thực so với mặt nạ da người còn thần kỳ hơn, Lạc U chỉ học trong ba ngày, liền học được một đống lớn kiến thức mà người thường cả đời nghe cũng chưa từng nghe qua, quả thật là thập phần kỳ diệu.
Khu hoa viên sáu tòa biệt thự.
"Này, con mọt sách, tôi khuyên cô hãy biết điều một chút, đừng có tự tìm phiền toái, lão tử muốn đi chơi trò chơi, cô nhanh lên đem bài tập của lão tử làm cho tốt, nếu không cô cứ chờ coi."
Sau khi Lạc U đi vào biệt thự được mười năm phút đồng hồ, cô đơn giản đi ngang qua kiểm tra thật kỹ, vừa cùng vị tiểu thiếu gia hắc đạo này một mình ở chung không đến năm giây, liền nghe được lời cảnh cáo có chút hung hãn.
Triệu Mãnh Đường, là con trai độc nhất của lão đại hắc bang Triệu Dã, tuy rằng chỉ có chín tuổi, nhưng tính tình lại hết sức ngang ngược, bá đạo âm trầm kiêu ngạo ương ngạnh.
Lạc U đẩy mắt kính viền vàng trên mặt một cái, tuy rằng nghe được lời cảnh cáo ác liệt như vậy, nhưng trên mặt không có nửa điểm biến hóa, dùng giọng nói mười phần đạm mạc cùng lý trí nói:
"Trong vòng mười phút, nếu như cậu không làm xong bài tập, tôi sẽ nói cho cha cậu biết, nói cậu uy hiếp co giáo, không có lễ phép, ngang bướng không chịu học bài."
"Thiết(), không nói đến cha tôi không tin, nếu có tin thì đã làm sao, nếu tôi nói một câu không thích cô, cha tôi lập tức có thể đem cô đuổi đi, hơn nữa chỉ cần tôi lên tiếng, tiểu đệ của tôi lập tức có thể làm cho cô biến mất khỏi thế giới này, uy hiếp tôi, tiểu nha đầu, đừng đem bản thân thành bàn đồ ăn, cô nhiều nhất cũng chỉ là một gốc cây cải trắng thối, sách sách, cô làm sao có thể lớn lên giống đất như thế, làm tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn."
() Thiết: Một câu chửi của người Trung Quốc.
Triệu Mãnh Đường nheo lại đôi mắt nhỏ rất là khinh thường nhìn Lạc U.
Lúc này Lạc U không phải là cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ nữa, mà là một khuôn mặt bình thường đến mức vứt vào trong đám người nhìn qua nhìn lại cũng không nhớ nổi, làn da khô vàng tản ra hơi thở bệnh trạng, làm cho người ta không thích.
Thật sự không thể trách người ta là bé trai chín tuổi cũng nói cô giống đất.
Triệu Mãnh Đường tuy nhỏ, nhưng có thể gặp qua là quen mặt, bạn gái nhỏ cũng đã có một đống lớn, mà nó càng tự cho mình là công tử phong lưu thích chưng diện, đối với Lạc U như vậy thật đúng là không thích nổi.
Lạc U không tức giận, không tức giận với trẻ con như thế này, đó là phong cách sống của cô, nhưng lần đầu tiên nghe được có người nói cô là một gốc cây cải trắng thối.
Cô dù không tức giận cũng phải dạy dỗ thật tốt lại mới đúng, nuôi mà không dạy là lỗi của cha, hôm nay cô sẽ thay cha của tiểu tử này dạy bảo cho nó một trận, dám nói cô là cải trắng thối?
Cô hiện tại để cho nó kiến thức một chút đầu heo thối trông như thế nào!