Lúc Thẩm Nguyệt Hoa đi qua đã hơi trễ, có điều đúng lúc là cả nhà anh cả Trương gia vừa ăn cơm trưa xong.
Khi cô đi qua, gõ cửa, hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, mới chậm rãi bước đến.
Vừa vào cửa, liền mỉm cười thi lễ.
Đây là đại lễ, người trẻ tuổi không hiểu nhiều lắm, nhưng với hai người lớn tuổi, chính là cha mẹ của Trương Kiến Bân, Trương Thiết Đầu và Lý Quế Phân, lúc trước cũng đã gặp mặt vài lần, nên biết rất rõ ràng.
Hai người già trước mặt, vốn là có chút bất mãn với con dâu người thành phố, bởi vì người ta vừa gả vào cửa, khiến cho con trai mình trước khi lên đường, trăm lần dặn dò phải chăm sóc thật tốt cho vợ của hắn.
Đây tiêu biểu cho việc cưới vợ thì quên mẹ, Lý Quế Phân hơi ghen tỵ, nhưng vì khoan dung cho ý muốn của con trai, rốt cuộc vẫn ưng thuận.
Mà Trương Thiết Đầu là đàn ông, suy nghĩ cũng nhiều hơn.
Gần đây trong thôn, thanh niên trí thức và những hộ gia đình địa phương bọn họ, cũng chính là nông dân đã xảy ra mâu thuẫn, càng ngày càng lớn.
Vốn là ba, bốn ngày thì ầm ĩ một lần, lúc này bọn họ lại ép cưới người trong số thanh niên trí thức, Thẩm Nguyệt Hoa nổi danh xinh đẹp nhất, sau khi những thanh niên trí thức này biết được tin tức, còn không biết sẽ giày vò phản đối như thế nào đây.
Ông đối với thanh niên trí thức đến từ thành phố, cũng không phải ghét bỏ và suy đoán ác ý, trên thực tế cái nhìn của ông cũng không phải không có thiên vị.
Ông biết những thanh niên trí thức này tuy rằng đều là người làm công tác văn hoá, có trí tuệ, những người này đã từng giúp thôn không ít việc, nhưng càng là không chịu khổ nổi, ra đồng làm việc mà như muốn đòi mạng, khiến người ta thực sự nhìn không được.
Lúc trước Trương Thiết Đầu cũng phản đối Trương Kiến Bân cưới Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng không chịu nổi chủ kiến của con trai mình, dám lén lúc đem việc lo liệu xong hết.
đồng tiền nay là ở trong bộ đội kiếm về, hiện tại người cũng cưới vào nhà rồi, sáng nay lúc thấy con trai, nghe Trương Kiến Bân nói, cũng biết không thể trả hàng rồi.
Nguyên bản Trương Thiết Đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau khi thấy Thẩm Nguyệt Hoa đến, thật sự giống như Trương Kiến Bân đã nói, thành thật ngoan ngoãn, tuy rằng vẫn còn có chút không tin, nhưng mặt mày coi cũng dễ nhìn.
Giờ phút này, ông chỉ híp mắt rút ra điếu thuốc lá tự cuốn, nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, quan sát xem con dâu mới cưới rốt cuộc là diễn trò hay thật lòng.
Tay không đánh người mặt tươi cười, Thẩm Nguyệt Hoa chủ động tới đây, anh cả của Trương Kiến Bân, cũng chính là Trương Kiến Quốc, bây giờ đã là chủ một gia đình, ho khan một tiếng, nói: “Vợ chú tư, vào đây đi, anh nghe chú tư nói cô đang sốt, người vẫn chưa khỏe, sao lại đến đây rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Nguyệt Hoa mỉm cười dịu dàng, nói: “Chào anh cả, em họ Thẩm tên Nguyệt Hoa, anh cứ gọi em là Nguyệt Hoa là được rồi, trước đó em cũng không phải bệnh nghiêm trọng như vậy, chỉ có phát sốt mà thôi, hiện tại đã khỏe hơn, Kiến Bân lại đi bộ đội, em là con dâu mới vào cửa, kỳ thật trong lòng có chút chột dạ, nên cố ý lại đây gặp mặt người trong nhà.”
Cô nói những lời này có vẻ nho nhã, thế nhưng cực kỳ êm tai.
Không chỉ tóm lược chuyện sinh bệnh của mình, sau đó miễn đi rất nhiều phiền toái, cũng ngăn chận việc nhà mình cần tiêu tiền và lời nói dèm pha việc mua con dâu mắc bệnh nặng để sinh em bé.
Mẹ của Trương Kiến Bân, cũng chính là Lý Quế Phân nghe vậy, cũng nghe ra được một ít manh mối, lúc này sắc mặt lập tức khá hơn lên.
Nguyên nhân không gì khác, đơn giản là khi Thẩm Nguyệt Hoa nói tới con trai Trương Kiến Bân của bà, lúc giải thích đã vô cùng thân thiết gọi Kiến Bân.
Bởi vậy có thể thấy được, ở buổi nói chuyện sáng sớm hôm nay của Trương Kiến Bân, nói “Tuy Thẩm Nguyệt Hoa là người thành phố, thế nhưng cũng là người sống an phận, tạm thời đã chấp nhận, sẽ cố gắng làm con dâu tốt.”, những lời này là thật.
Vừa rồi Thẩm Nguyệt Hoa tự xưng mình là “Con dâu mới vào cửa”, cũng có thể thấy đươc, bản thân người ta đã nói như vậy, thì cũng không giả được.
Sắc mặt của mọi người trong phòng đều trở nên ôn hòa, Lý Quế Phân lớn giọng, lại là mẹ chồng, lúc này trong lòng thấy thư thản, thì cười tủm tỉm hướng tới Thẩm Nguyệt Hoa vẫy tay, nói: “Con dâu ngoan, hãy tới bên cạnh mẹ, Kiến Bân nhà chúng ta là quân nhân, trở về thành thân đã dùng hết ngày nghỉ, hôm nay lại vội vàng trở lại quân đội, con cũng đừng không vui, cái này cũng là ăn lương thực nộp thuế nên làm...”
Bà cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Nguyệt Hoa, thấy cô cũng không có lộ ra biểu tình không tình nguyện, thì mỉm cười tiếp tục nói: “Con mới gả vào, để mẹ đưa con đi làm quen với người trong nhà.“.
Nói xong, liền chỉ vào người đàn ông khôi ngô mới nói chuyện lúc nãy, nói: “Người này, vóc dáng cao lớn mặt mày thô ráp, chính là anh cả của Kiến Bân, tên Trương Kiến Quốc. Hắn so với Kiến Bân lớn hơn mười tuổi, cảm tình của hai anh em cũng tốt lắm, một mình con ở nhà, nếu có chuyện gì rắc rối, thì có thể đi tìm anh cả giúp đỡ, cho dù hắn có bận rộn đi nữa, cũng rút ra thời gian tới giúp con.”
Sau khi Lý Quế Phân nói xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, giận dữ nói: “Lão đại, sao trong nhà không có ai, mẹ nhớ chúng ta mới vừa ăn cơm xong, ta ngược lại thật không để ý, vợ và hai đứa con gái của anh đâu?”
Trương Kiến Quốc thầm nghĩ không ổn, ngượng ngập cười nói: “Mẹ, thân thể Quế Hoa không khỏe, hình như là bị bệnh, nên đã đưa hai đứa nhỏ về thăm nhà một chút, chuyện này...cũng bình thường thôi.”
Lý Quế Phân nghe vậy cười lạnh, nói: “Tôi thấy anh làm chồng giống như đang ở rể Mã gia vậy đó, trừ bỏ ở nhà ăn uống một năm, người ở trong nhà mà tiền thì xài ở bên ngoài, có thứ gì hay ho, người vợ tốt của anh chỉ biết lo đến nhà mẹ đẻ của nó, có hiểu đạo lý con gái đã gả đi như nước đổ ra ngoài không chứ.”
Bà thấy Trương Kiến Quốc vẫn cười như trước, bộ dáng còn như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, thì cắn răng nói tiếp: “Cái khác cũng không nói, anh nhìn em ba của anh gả đi xem, dù có chuyện hay không có chuyện cũng có trở về nhà mẹ đẻ đâu, tôi nghĩ thôi thì nó đừng trở lại nữa, ở luôn bên Mã gia đi, đúng là thứ khinh người!”
Lý Quế Phân nói đến đầy bụng tức giận, nhưng vừa lúc đó, lại đột nhiên cảm giác được có người đang xoa lưng cho bà.
Bà đã lớn tuổi, nên mỗi khi giận dữ sẽ thở dốc, vì vậy trong ngày thường không thể quá tức giận, bằng không chỉ khiến thân mình mệt, mà cái xoa nhẹ nhàng này, nhưng đã làm cho bà bớt giận một chút.
Bất quá trong lòng vẫn cảm thấy, con dâu lớn thật là không ra gì, biết rõ ngày hôm qua Kiến Bân cưới vợ, hôm nay cô dâu mới sẽ tới gặp người nhà, nó lại có thể bỏ về nhà mẹ đẻ, có thể thấy được không xem Trương gia là nhà của mình.
Tuy rằng bọn họ đều biết ban đầu Thẩm Nguyệt Hoa là bị ép cướp về, vốn sinh bệnh không xuống giường nổi, hơn nữa bình thường người thành phố hay tỏ ra thanh cao, nhất định là xem thường cả nhà này, nói không chừng sẽ không xuất hiện.
Nhưng người ta thế nào là chuyện của người ta, còn mình không thẹn với lương tâm mới là đúng.
Lý Quế Phân liền thấy con dâu lớn không lọt mắt, gả vào hơn mười năm, ngay cả con trai cũng chưa sinh ra, hai đứa con gái cũng bị nuôi giống người nhà họ Mã, vật gì tốt chỉ biết đưa cho bà ngoại ở Mã gia bên kia, chẳng lẽ Trương gia bà chính là đang nuôi cháu cho Mã gia sao?
Mà Mã gia căn bản cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, cũng chính là con dâu lớn Mã Quế Hoa hồ đồ, bị người nắm trong tay, mười mấy năm đều hướng về nhà mẹ đẻ.
Lý Quế Phân nhìn lão Tứ Kiến Bân tiêu tiền mua được vợ, thoạt nhìn vừa xinh đẹp, lại biết vâng lời, không có ỷ vào thân phận của mình mà làm bộ làm tịch, cũng không có khinh người.
Giờ phút này tuy rằng một câu cũng chưa nói, nhưng cô dâu mới vốn là nên ít lời.
Vốn là Lý Quế Phân bất mãn với cô nhất, nhưng hiện tại cảm thấy nhìn có vài phần thuận mắt, ngay cả mắng chửi người đều không để ý tới, chỉ vỗ mu bàn tay Thẩm Nguyệt Hoa.
Nói: “Con rất tốt, hãy yên phận sống, về sau tới ăn cơm cùng chúng ta đi, Kiến Bân không ở nhà, con lại rời xa cha mẹ xuống nông thôn ở, về sau chúng ta chính là người nhà của con.”
Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa nóng lên, vô cùng cảm động, liền cười ngọt ngào “Ôi” một tiếng.