Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 129

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triều đình chấn động, Hoàng Thượng giận dữ, càng tra càng không chịu được, đã phán Hà gia bị tru di tam tộc, nam tử từ bảy tuổi trở lên đều bị phán c.h.é.m đầu, phụ nhân và hài tử dưới bảy tuổi bị giam giữ chừng nửa năm, lúc bọn họ được thả ra, gia tộc lớn như vậy chỉ còn sót lại ba mươi mấy người, triều đình đã cho bọn họ về lại nguyên quán.

Ba mươi mấy người lên đường về thôn Dương Liễu ở Ký Châu, trên đường đi lại c.h.ế.t thêm mười mấy người, lúc đến nơi thì chỉ còn lại hơn hai mươi người.

Nhưng lúc về tới thôn, cuộc sống cũng chẳng khá khẩm gì, bằng không đám hài tử đồng lứa năm đó sẽ không chỉ sót lại hai huynh muội Hà Húc.

Vân Sơ cười lạnh: “Thì ra Hạ di nương của chúng ta là nữ nhi tội thần.”

Phụ thân của Hạ thị là một tiểu quan của Hộ bộ, tổ phụ là Hộ bộ Thượng thư, hơn hai mươi năm trước, có thể nói Hà gia xuân phong đắc ý.

Vừa xảy ra chuyện, toàn bộ gia tộc đã tan rã... Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Tạ Thế An lại có thành kiến với đương kim Hoàng Thượng như vậy, phần lớn tộc nhân đều c.h.ế.t trên tay Hoàng Thượng, Hạ thị hẳn là oán hận Hoàng Thượng và triều đình, tự nhiên cũng sẽ mang theo nỗi hận này vào trong cuộc sống hằng ngày cho nên mới khiến Tạ Thế An tuy còn nhỏ mà đã ghi thù Hoàng Thượng...

Trần Đức Phúc hoảng sợ không nhẹ: “Đại nhân nạp nữ nhi Hà gia làm di nương, nếu bị người có tâm biết, e là...”

Tuy triều đình không lưu đày nữ tử và ấu tử Hà gia, cũng không ban lệnh cấm người Hà gia rời khỏi nguyên quán nhưng hậu nhân của tội thần cũng là nửa tội thần, ở cách xa kinh thành ngàn dặm thì thôi, lại còn mò tới kinh thành, gả cho mệnh quan triều đình, nếu bị người có tâm tiết lộ cho Ngự Sử Đài, Ngự sử đại nhân chỉ cần dâng tấu thì cũng đủ khiến Tạ gia ăn mệt.

Vân Sơ lắc đầu.

Hà Linh Huỳnh là một nữ tử yếu đuối, dù có gả cho mệnh quan triều đình thì cả triều cũng không thấy có vấn đề gì, cùng lắm thì Tạ Cảnh Ngọc chỉ bị giáng một cấp thôi.

Nhưng, nếu hậu nhân của Hà gia, một người gả cho hoàng tử, một người vào Quốc Tử Giám...

Hà gia và hoàng thất có thù, lại có tâm tư tiếp cận người hoàng tộc, Hoàng Thượng sẽ nghĩ thế nào?

Nếu mưu tính chuyện này cho tốt thì có thể khiến Tạ gia tận diệt.

Điều cần làm lúc này là biến Hà Linh Huỳnh từ Hạ di nương, trở thành thân sinh mẫu thân của đại tiểu thư, đại thiếu gia và nhị thiếu gia của Tạ gia.

Rời thôn trang trở lại Tạ gia, Vân Sơ trực tiếp tới viện của Tạ Cảnh Ngọc, chỗ này là thư phòng của hắn ta, sau khi thành thân, hắn ta luôn ở lại nơi này.

Lúc nàng tới, đám nha hoàn có chút kinh ngạc vì từ trước tới nay Vân Sơ chưa bao giờ đặt chân tới đây.

“Các ngươi đều lui ra đi.”

Vân Sơ mở miệng, đám nha hoàn vội vàng gật đầu, lần lượt lui ra ngoài.

Trong thư phòng bày đầy sách, trên bàn còn có sổ con Tạ Cảnh Ngọc viết được một nửa, Vân Sơ cầm lên đọc, cũng không có gì kỳ lạ.

Nàng tìm kiếm khắp nơi, tìm cả trong những quyển sách, vậy mà lại tìm được một quyển sổ.

Nàng lấy quyển sổ kia ra, chữ viết thanh tú, vừa nhìn là biết nữ tử viết:

“Thuận lòng trời mùa xuân năm mười ba, Ngọc Tuyền, sinh đại tỷ nhi, đỡ đẻ, năm lượng.” “Thuận lòng trời mùa thu năm mười bốn, Ngọc Tuyền, sinh đại ca nhi, đỡ đẻ, bảy lượng.”

“Thuận lòng trời mùa thu năm mười tám, Ký Châu, sinh nhị ca nhi...”

Nhà cũ của Tạ gia chính là ở Ngọc Tuyền, Ký Châu, sau khi Tạ Cảnh Ngọc thi đậu cử nhân mới dọn tới Ký Châu, đậu tiến sĩ mới dọn lên kinh thành... Thời gian ghi chép trong đây đều trùng khớp.

Còn chữ viết này, chỉ cần đối chiếu một chút là biết đây là chữ của Hà Linh Huỳnh.

Vân Sơ cười cười, Tạ Cảnh Ngọc thật là không đề phòng nàng chút nào, đồ vật quan trọng như vậy mà lại tùy tay đặt lên kệ sách.

Nàng cất sổ ghi chép vào trong tay áo.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hành lễ của Thính Sương: “Bái kiến đại nhân.”

Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày: “Sao ngươi lại ở đây?”

Thính Sương cúi đầu nói: “Phu nhân tới tìm đại nhân nói chuyện, thấy đại nhân không ở đây nên mới vào trong ngồi nghỉ ngơi một lát.”

Nàng ấy đang nói thì cửa mở ra.

Vân Sơ đứng sau cánh cửa, ánh mắt dừng trên tay Tạ Cảnh Ngọc: “Phu quân đang cầm gì vậy?”

Tạ Cảnh Ngọc xách hộp quà: “Đây là nhân sâm Hồ đại nhân đưa tới.”

Hắn ta lại nâng một tay khác: “Đây là trà Chu đại nhân biếu.”

Vân Sơ nhếch môi.

Xem ra sau khi trở thành nhạc phụ tương lai của An Tĩnh Vương, Tạ Cảnh Ngọc thật đúng là muốn mưa được mưa muốn gió được gió.

“Phu nhân tìm ta là có chuyện gì?”

Tạ Cảnh Ngọc đặt hộp quà lên bàn sách, nhìn về phía Vân Sơ.

“Lúc tới thỉnh an Vũ di nương đã tìm ta khóc lóc kể lể, muốn muốn mang Doãn ca nhi về.” Vân Sơ mở miệng: “Hình như Doãn ca nhi còn bị bệnh, phu quân thấy thế nào?”

Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày: “Nếu đã giao Doãn ca nhi cho Hạ di nương vậy thì cứ để Hạ di nương giáo dưỡng, bị bệnh mời đại phu là được.”

“Ta cũng có ý này.” Vân Sơ cười mở miệng: “Hơn nữa Hạ di nương cũng xem như có chút duyên phận với Tạ gia, sáng nay Đào di nương còn nói Hạ di nương và Phinh tỷ nhi trông giống nhau như đúc, nếu người bên ngoài không rõ thì còn cho rằng Hạ di nương là mẫu thân thân sinh của Phinh tỷ nhi đó.”

Nghe được lời này, Tạ Cảnh Ngọc vô cùng kinh sợ, toàn thân như bị rơi vào hầm băng.

Hắn ta nên sớm ý thức được nữ nhi lớn lên sẽ trông giống mẫu thân, Phinh tỷ nhi càng lớn thì sẽ càng trông giống Hạ thị...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio