Bầu không khí giữa hai người đột nhiên yên tĩnh lại, gió hè oi bức thổi tới, băng trong đình cũng đã tan.
Ve kêu không biết mệt mỏi, rõ ràng rất ồn ào nhưng cũng thật yên tĩnh.
Vân Sơ cảm thấy không khí có chút xấu hổ, nàng đứng lên: “Vương gia, nên trở về yến hội.”
Sở Dực cũng đứng dậy, hai người rời khỏi đình.
Lúc này, một đám hài tử ngươi truy ta đuổi chạy tới, người lớn uống rượu nói chuyện, bọn nhỏ không có việc gì làm nên bắt đầu náo loạn.
“Đứng lại, mấy người các ngươi đứng lại!”
Mấy nam hài cầm ná chạy phía sau, đang đuổi theo đám nhóc chạy đằng trước.
Vèo, một hòn đá nhỏ từ chiếc ná bay thẳng về phía mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Một bàn tay khác lại nhanh hơn một bước, duỗi tới trước mặt nàng bắt gọn viên đá.
Sở Dực bắt lấy viên đá, viên đá này to cỡ ngón tay cái, góc cạnh rõ ràng, lỡ đập vào mặt nếu không chảy m.á.u thì cũng bị bầm.
“Ai?”
Hắn lạnh lùng phun ra một chữ.
Như bị một tấm lưới lớn vô hình từ không trung bắt lấy, bọn nhỏ lập tức dừng lại.
Cả đám đều nhìn về phía một người, là thế tử Tuyên Võ hầu.
Thế tử Tuyên Võ hầu bước ra, bình tĩnh nói: “Là ta.”
Tuy người trước mặt là Vương gia nhưng nó cũng đâu có làm ai bị thương, có là Vương gia thì cũng không làm gì được nó.
“Ngươi có biết nếu hòn đá này trúng vào người thì sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Sở Dực lên tiếng hỏi, ngữ điệu không nghe ra hỉ nộ.
Nhưng Vân Sơ có thể cảm giác được người trước mặt hẳn là đã tức giận.
Chẳng qua thế tử Tuyên Võ hầu còn nhỏ, không thể phân biệt cảm xúc của người khác, vẫn thản nhiên đáp: “Không phải còn chưa b.ắ.n trúng sao.”
“Nếu như thế ——” Sở Dực lấy ná trong tay thế tử Tuyên Võ hầu: “Không bằng thử một lần?”
Hắn đặt viên đá kia lên ná, nhắm thẳng mặt thế tử Tuyên Võ hầu.
Thế tử Tuyên Võ hầu sợ tới mức mặt chuyển sang màu trắng bệch.
Cục đá này là nó vất vả tìm được, có góc cạnh, rất nhọn, trúng vào người chắc chắn sẽ rất đau, mặt nhất định sẽ sưng một khối to.
Nó đặc biệt tìm tới để dạy dỗ thế tử Hưng Quốc hầu, ai bảo lúc nãy trong yến hội, tiểu tử kia nhạo báng nó thấp lùn. Sở Dực cười lạnh, kéo ná.
Hắn kéo rất chậm, kéo đến mức căng nhất.
“Vương gia, dừng tay!” Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng nhanh chóng bước tới chắn trước mặt hài tử: “Bọn nhỏ đùa giỡn là chuyện bình thường, người lớn cứ quan sát là được rồi, Vương gia nói có đúng không?”
Sở Dực cười.
Nếu hắn thật muốn động thủ thì viên đá này đã in thêm vài vết thủng trên mặt thế tử Tuyên Võ hầu rồi.
Cũng chỉ là hù dọa một chút, khiến thế tử Tuyên Võ hầu nhớ lâu hơn mà thôi.
Nếu không phải viên đá này suýt nữa đã bay vào mặt nữ tử bên cạnh, hắn cũng lười quản tới.
“Bổn vương cũng tán thành lời này của Tuyên Võ hầu, chuyện của bọn nhỏ, người lớn đừng nhúng tay vào.” Sở Dực ném cái ná sang một bên: “Tuyên Võ hầu biết đạo lý như vậy, tại sao lần trước lệnh lang và Tạ nhị thiếu gia tranh chấp trong yến hội Tạ gia, Tuyên Võ hầu lại dẫm đứt chân của Tạ nhị thiếu gia?”
Tần Minh Hằng kinh ngạc ngẩng đầu.
Chuyện này đã qua lâu như vậy, bản thân hắn ta cũng sắp quên mất rồi.
Vương gia là Bình Tây Vương, mỗi ngày bận rộn công vụ, sao một chút chuyện nhỏ của hài tử hai nhà cũng biết vậy?
Ánh mắt hắn ta dừng trên mặt Vân Sơ.
Sao hai người này lại ở cạnh nhau?
“Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à. Tuyên Võ hầu không phải quan, bổn vương cũng không phải bá tánh.” Sở Dực lạnh lùng nói: “Lệnh lang gây họa khắp nơi, nếu Tuyên Võ hầu không lo quản giáo thì sau này sẽ có người dùng thủ đoạn của Tuyên Võ hầu để đối phó lệnh lang.”
Hắn nói xong, nháy mắt ra hiệu cho Vân Sơ rồi bước đi.
Vân Sơ không có chút biểu cảm dư thừa, giữ khoảng cách với Sở Dực, hai người cùng đi ra tiền viện.
Nhìn thân ảnh hai người biến mất trên đường lớn, ánh mắt Tần Minh Hằng lạnh lẽo như băng.
Đến tiền viện, yến hội đã gần kết thúc, nhiều đại thần còn công vụ quấn thân đã sớm rời tiệc về nhà bận rộn, đại quan vừa đi, tiểu quan ở đó cũng không còn ý nghĩa gì nên cũng dần dần giải tán.
Ngồi trên xe ngựa về Tạ gia, Vân Sơ đang nhớ lại xem sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn gì, phải làm sao để cha mau chóng tin tưởng lời nàng nói... Nếu thật sự chờ thánh chỉ ban ra, cha nàng phải đi Nam Việt ít nhất là hai năm...
Nhưng đời trước nàng chỉ là một phụ nhân ở hậu trạch, thâm cư hậu viện, trừ phi trên triều đình đã xảy ra chuyện rất lớn, bằng không sẽ không truyền tới ai nàng... Còn lại một số chuyện thiên tai nhân họa, ví như mùa hè năm nay liên tục oi bức hơn năm trước, năm tới phương nam gặp lũ lụt, phương bắc động đất... Nhưng đó đều là chuyện tương lai, bây giờ nói ra thì vẫn cần thời gian để nghiệm chứng.
Tuy không biết những việc trong triều nhưng nếu mỗi một việc nhỏ sắp xảy ra ở Vân gia giống lời nàng nói như đúc thì chắc tổ phụ và phụ thân cũng sẽ tin vào giấc mơ của nàng.
“Phu nhân.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên mở miệng, ngắt ngang suy nghĩ của Vân Sơ.
Nàng mở to mắt: “Chuyện gì?”
“Tại sao không đưa An ca nhi đến gặp phụ thân nàng.” Tạ Cảnh Ngọc mím môi: “Lúc yến hội, nàng nói không cần gấp, ta cho rằng sau khi yến hội kết thúc, nàng sẽ đưa hài tử đến bái kiến nhạc phụ, nhưng nàng... là vì nàng biết hài tử do Hạ di nương sinh nên mới không muốn cho bọn nó gặp ngoại công sao?”
“An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi do ai sinh không quan trọng, quan trọng là Tạ Cảnh Ngọc ngươi lại lừa ta năm năm!” Vân Sơ cười lạnh: “Ngươi lừa ta cũng thôi đi, lại lừa cả Vân gia, cha ta mới từ Tây Cương hồi kinh, vẫn còn đang vui vẻ, dẫn hai đứa bọn nó đến bái kiến, không phải sẽ khiến cha ta dị ứng sao?”
Tạ Cảnh Ngọc không thể tin được: “Dị ứng? Nàng nói là dị ứng? An ca nhi và Phinh tỷ nhi nhận nàng là mẫu thân, hiếu thuận nàng bốn năm, bọn họ thật lòng đối đãi, sao nàng có thể nói dị ứng với bọn nó!”