Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 286

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bà ta đã cho ngươi hỏi thăm cẩn thận, vải dệt kia rất khó có, giá vốn trăm lượng, chuyển đến kinh thành là có thể bán với giá năm trăm lượng.

Nói cách khác, bà ta đòi Vân Sơ mười ngàn lượng bạc, cuối cùng có thể biến ra năm mươi ngàn lượng, bà ta đưa vào công trướng ba mươi ngàn lượng, bản thân sẽ được hưởng không hai mươi ngàn lượng.

Vân Sơ đặt chung trà lên bàn: “Tứ thẩm cho rằng Vân gia bây giờ có thể lấy ra mười ngàn lượng dễ như trở bàn tay sao?”

Vân tứ thẩm hỏi lại: “Sao lại không thể?”

Chỉ lợi nhuận một năm đã đạt đến con số tám mươi ngàn lượng, tích góp nhiều năm như vậy, bà ta thật không tính ra công trướng của Vân gia đã tích trữ được bao nhiêu bạc.

Bà ta chỉ cần mười ngàn lượng, có gì quá đáng sao?

Vân Sơ lắc đầu: “Một gia tộc lớn như vậy, mỗi ngày tiêu dùng bao nhiêu hẳn là tứ thẩm có thể tự tính được. Hơn nữa cũng đã gần cuối năm, tế tổ hằng năm của Vân gia cũng gần tới, tuy Vân gia đã xảy ra chuyện nhưng cũng không thể bạc đãi tổ tông, tế tổ hằng năm đều phải tốn hơn năm mươi ngàn lượng, nếu đưa bạc cho tứ thẩm thì tế tổ phải làm sao?”

Đối với thế gia như bọn họ thì tế tổ hằng năm là một hoạt động vô cùng quan trọng, tộc nhân gần xa đều muốn tới tham dự.

Năm ngàn lượng bạc căn bản là chẳng thấm tháp vào đâu.

Vân tứ thẩm khó mà tin được: “Ta không tin công trướng Vân gia không có được chút bạc này!”

“Cạch.”

Vân Sơ đặt nắp lên chung trà, một âm thanh vang lên..

Sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng: “Ý của tứ thẩm là ta tham ô bạc của Vân gia?”

Vân tứ thẩm mấp máy môi không nói gì.

Trong mắt bà ta, Vân Sơ chỉ là một nữ nhi đã gả đi rồi hòa ly, căn bản không xứng xử lý sản nghiệp của Vân gia.

Một trưởng bối như bà ta lại phải cúi đầu trước một chất nhi, mỗi lần nghĩ đến là lại thấy không cam lòng.

“Xem ra tứ thẩm cũng không tin ta, cũng không phục ta, nếu như thế ——” Vân Sơ mở miệng: “Vậy đổi người xử lý trà trang và tiệm vải đi.”

Tất cả phụ nhân trong phòng đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ Vân Sơ lại quyết tâm náo loạn với tứ thẩm, cũng không ngờ Vân Sơ nói trở mặt là trở mặt, nói đổi người là đổi người.

Vân tứ thẩm khó nén được cơn khiếp sợ, cơn khiếp sợ lại mau chóng biến thành phẫn nộ.

Bà ta lạnh lùng nhìn đám phụ nhân ngồi trong đại sảnh, ai dám tiếp hai sản nghiệp này thì chính là đối nghịch với bà ta.

Cha chồng của nàng ta là thân huynh đệ của Vân lão tướng quân, vì vậy mà một chi bọn họ xem như là gần gũi với chủ gia nhất.

Quan trọng hơn chính là Vân Tư Lân biến mất không rõ tung tích, toàn bộ nam nhân đồng lứa của Vân cũng chỉ còn lại một mình trượng phu Vân Tư Viễn của bà ta.

Thân là nam trưởng bối duy nhất trong nhà, ông ta tự nhiên có quyền lên tiếng nhất định ở Vân gia.

Ánh mắt bà ta láo liên đảo qua, những người khác lục tục cúi đầu, không phải uống trà thì là nhìn sang nơi khác.

Vân Sơ nhìn mọi người chung quanh: “Có ai tự đề cử mình không?”

Bên dưới không một ai lên tiếng.

Vân tứ thẩm cười, hai sản nghiệp này chỉ có thể giao cho bà ta.

Bà ta muốn Vân Sơ biết rằng một vãn bối không có khả năng cưỡi trên đầu trưởng bối.

Ngay lúc bà ta cho rằng Vân Sơ phải cúi đầu thì một có một phụ nhân đứng lên: “Đại tiểu thư, ngươi cảm thấy ta có thể thử một lần không?”

Vân Sơ nhìn sang, phụ nhân này chính là mẫu thân của đường tỷ Vân Thấm.

Nhà Vân Thấm là dòng bên cách dòng chính rất xa, tổ phụ của Vân Thấm và tổ phụ của nàng là quan hệ đường huynh đệ con vợ lẽ, mà phụ thân của Vân Thấm cũng là con vợ lẽ, quan hệ lại càng ngày càng xa, vì vậy mà nương Vân Thấm cũng không dám gọi một tiếng Sơ nhi, quy quy củ củ gọi nàng là đại tiểu thư.

Nhóm phụ nhân ở đại sảnh đã tan đi hết.

Ánh mắt không cam lòng của Vân tứ thẩm lúc rời đi vẫn còn hiện rõ trước mắt Vân Sơ.

Nàng thật muốn xem thử Vân tứ thẩm sẽ lựa chọn như thế nào.

Đang suy nghĩ thì Thính Phong từ tiền viện vội vàng đi tới: “Tiểu thư, đại thiếu gia cầu kiến.”

Vân Sơ khi kịp phản ứng: “Giang ca nhi sao?”

“Là Tạ đại thiếu gia, Tạ Thế An.” Thính Phong trả lời: “Tiểu thư có gặp không?” Vân Sơ buông sổ sách: “Cho hắn ta vào.”

Tạ Thế An được đưa vào sân viện.

Lúc hắn ta đi đường đầu vẫn luôn hướng về phía trước nhưng ánh mắt vẫn âm thầm đánh giá viện tử này.

Sau khi rời khỏi Tạ gia, mẫu thân cũng không về Vân gia mà lại sống một mình ở tòa tam tiến viện này, quy mô cũng gần bằng Tạ phủ.

Hắn ta chưa được băng qua cổng thùy hoa để vào hậu viện thì đã nhìn thấy Vân Sơ ngồi trong đại sảnh tiền viện.

Vân Sơ đương nhiên sẽ không để Tạ Thế An bước vào hậu viện.

Trong hậu viện có rất nhiều dấu vết sinh hoạt của Du ca nhi cùng Trường Sinh, chỉ cần Tạ Thế An bước vào là sẽ có thể nhìn ra gì đó.

Nàng sẽ không tự tìm phiền toái không cần thiết cho bản thân.

“Con nghe nói mẫu thân được phong làm Ngũ phẩm Nghi nhân nên mới tới chúc mừng.” Tạ Thế An nâng hai tay dâng lễ vật: “Con có mua một hộp phấn mặt, mong mẫu thân đừng ghét bỏ.”

Vân Sơ nhận lễ vật, cười nói: “Tin tức của ngươi cũng thật linh thông.”

“Thật ra dân chúng ngoài phố cũng có thể nghe phong phanh một số tin tức trên triều.” Tạ Thế An mở miệng nói: “Hoàng Thượng phong thưởng cho mẫu thân chính là còn tín nhiệm Vân gia, mẫu thân không cần quá lo lắng.”

Ngoài mặt hắn ta ra vẻ vô cùng hiếu thuận nhưng trong lòng lại vô cùng ảo não.

Hắn ta không rõ vì sao Vân gia thông đồng với địch b án nước, thư tín cũng đã được trình tới chỗ Hoàng Thượng mà Hoàng Thượng còn muốn bảo vệ Vân gia, còn phong cáo mệnh cho mẫu thân.

Hoàng Thượng tín nhiệm Vân gia như vậy sao?

Chứng cứ rõ rành rành cũng không làm lung lay lòng tin này sao?

Hắn ta ý thức được bản thân đã làm ra một quyết định vô cùng sai lầm, nhưng bây giờ hắn ta có hối hận cũng không còn kịp nữa.

“Đa tạ ngươi còn nhớ thương Vân gia.” Ngữ khí của Vân Sơ tuy ôn hòa nhưng lại vô cùng xa cách: “Gần đây đang bận rộn chuyện gì?”

Tạ Thế An ăn ngay nói thật: “Chuẩn bị mở một cửa hàng, chuyên bán giấy, bút, mực và tranh chữ.”

Vân Sơ gật đầu: “Cũng xem như là một nghề nghiệp ổn định.”

Nàng chỉ nói một câu như vậy rồi không mở miệng nữa, Tạ Thế An cũng không biết phải nói cái gì, hắn ta chỉ đành lên tiếng: “Vậy con cáo từ trước.”

Vân Sơ gật gật đầu: “Thính Tuyết, đưa Tạ đại thiếu gia ra ngoài.”

Một tiếng Tạ đại thiếu gia khiến bước chân của Tạ Thế An khựng lại, tiếng An ca nhi hắn ta thường được nghe trước đây, có lẽ từ nay về sau sẽ không còn được nghe lại nữa.

Hắn ta cố ý tới cửa chúc mừng, mẫu thân thậm chí còn không giữ hắn ta lại dùng cơm.

Hắn ta cười khổ, có thể trách mẫu thân được sao?

Hắn ta nên trách chính mình thì hơn.

Là hắn ta bức bách mẫu thân đoạn thân với Vân gia nên mới khiến mẫu thân lựa chọn rời khỏi Tạ gia.

Lúc mẫu thân đi còn tặng cho hắn ta một chiếc bút lông, mong hắn ta trở thành một người ngay thẳng.

Hắn ta cũng từng nỗ lực ngẩng đầu làm một người đường đường chính chính, nhưng hắn ta lại phát hiện nếu chỉ dựa vào điều này thì hắn ta sẽ không có được thứ gì cả.

Một ngày nào đó, hắn ta phải đứng ngang hàng với mẫu thân, kiêu ngạo nói với mẫu thân dù cho không có Vân gia làm chỗ dựa thi hắn ta cũng có thể gây dựng một tiền đồ như gấm.

Tạ Thế An rời khỏi ngõ Ngọc Lâm trở về Tạ gia, phải đi gần một canh giờ mới về tới nơi.

Từ ngày Tạ gia không còn xe ngựa, hắn ta mới phát hiện thì ra kinh thành to lớn hơn tưởng tượng của bản thân nhiều, muốn đi đâu cũng vô cùng khó khăn.

Về đến nhà, hắn ta hỏi thư đồng: “Vũ di nương đã về chưa?”

Tam Cửu lắc đầu: “Hay là để tiểu nhân ra ngoài tìm?”

Tạ Thế An xua tay.

Hắn ta biết rõ Vũ di nương đi đâu.

Mấy hôm trước đều sẽ quay về Tạ gia vào lúc sáng sớm, bây giờ đã là buổi chiều, tại sao người còn chưa về chứ?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio