Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 356

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Sơ tiếp tục hỏi: “Nàng ấy c.h.ế.t ngoài ý muốn hay là c.h.ế.t trong tay ngươi?”

“Nàng, nàng mắc bệnh hiểm nghèo...” Tạ Phinh cúi đầu: “Nàng đã c.h.ế.t rồi, con chỉ lợi dụng t.h.i t.h.ể của nàng một chút mà thôi... Mẫu thân, con thật sự cùng đường nên mới phải làm chuyện như vậy, cầu mẫu thân tha cho con một con đường sống!”

“Được rồi, ta sẽ không nói với ai.” Vân Sơ nhìn nàng ta chằm chằm: “Nhưng người từng gặp con không phải chỉ có một mình ta, con phải cẩn thận một chút.”

Nàng vừa nói vừa vỗ vai Tạ Phinh rồi xoay người rời đi.

Tạ Phinh gần như mất hết sức lực dựa vào tường.

Nàng ta từng là An Tĩnh Vương phi, quả thật có rất nhiều người từng gặp qua nàng ta, nhưng cũng chỉ gặp một hai lần mà thôi.

Khi đó mỗi lần nàng ta gặp mặt người hoàng thấy đều ăn diện lộng lẫy, trâm cài đầy đầu, khi đó nàng ta còn là thiếu nữ ngây thơ, trên mặt toàn là thịt.

Nhưng nàng ta bây giờ cả người chỉ toàn y phục đơn giản, gương mặt cũng hóp đi rất nhiều, đã sớm mất đi phong thái của thiếu nữ, chỉ có người từng ở bên cạnh nàng ta thời gian dài mới có thể nhận ra.

Nhưng nàng ta và người Tạ gia cả đời này cũng không gặp lại.

Chỉ cần mẫu thân không nói ra ngoài thì vĩnh viễn không có ai biết Ngô thứ phi của Thái Tử đã từng là An Tĩnh Vương phi.

Thời gian nhoáng cái đã tới tháng sáu, sau tiệc trăng tròn của trưởng nữ đời tiếp theo của Vân gia Vân Tri thì Vân Tư Lân cũng phải rời kinh đến Tây Cương.

Cùng lúc đó, bát hoàng tử Nghĩa vương cũng sẽ được Vân Tư Lân hộ tống đến đất phong.

Vân Sơ cùng Sở Dực đưa theo hai đứa nhỏ đến tiễn đưa.

Bát hoàng tử năm nay mới chín tuổi, còn lùn hơn Vân Sơ một đoạn, tuy đã được phong vương nhưng lại không nhìn ra một chút khí chất Vương gia nào.

Lâm thị có chút phát sầu vuốt tóc bát hoàng tử: “Trời cao đường xa, sơn thủy xa xôi, ai... Hiếu Xương là nơi nghèo khổ, nếu thiếu thứ gì thì cứ viết thư gửi về nhà, đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi.”

Bát hoàng tử chắp tay: “Đa tạ cữu mẫu.”

Vân Sơ mở miệng nói: “Ta thỉnh thoảng sẽ vào cung nói chuyện giải sầu với cô cô, đừng quá nhớ thương mẫu phi của ngươi.”

Bát hoàng tử nhìn về phía hoàng cung, yên lặng thở dài.

Vốn dĩ phụ hoàng cho phép mẫu phi rời cung tiễn đưa nhưng mẫu phi lại cự tuyệt, hắn biết mẫu phi không thích những trường hợp thế này.

Hắn hy vọng bản thân là một nữ hài, như vậy mới có thể ở bên cạnh mẫu phi cả đời.

Nhưng hắn là hoàng tử, là hoàng tử có tư cách kế thừa đại nghiệp, chỉ khi hắn rời đi thì mẫu tử bọn họ mới không bị cuốn vào vòng xoáy đoạt đích,

Đây là lựa chọn tốt nhất cho mẫu tử bọn họ.

“Vân Trạch, không ngủ đông nữa.” Vân Tư Lân nhìn trưởng tử: “Ta để lại một ngàn tinh binh ám vệ ở kinh thành, nếu cần thì cứ dùng.”

Vân Trạch hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, trịnh trọng gật đầu: “Cha, con đã nhớ kỹ rồi.”

Vân Tư Lân nhìn Sở Dực: “Vân gia tướng ta giao Sơ nhi hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho ngươi, dù xảy ra chuyện gì thì cũng mong ngươi bảo vệ Sơ nhi chu toàn, Du ca nhi và Trường Sinh là huyết mạch của ngươi, ta tin không cần ta nhiều lời thì ngươi cũng biết nên làm thế nào.”

“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta hiểu rõ.” Sở Dực nói: “Ngồi vào vị trí này, ta biết mình sẽ phải đối mặt với những chuyện gì, phản kích bị động sẽ càng khiến ta trở nên bị động, ta sẽ không để tình huống như vậy xảy ra.”

Từ khi hắn có tâm tư đó thì hắn đã bắt đầu chuẩn bị vẹn toàn tất cả.

Hắn tuyệt đối sẽ không khiến Vân Sơ, hai đứa nhỏ và Vân gia rơi vào hoàn cảnh bị động chờ đánh.

Mọi người nói mấy lời như vậy rồi cũng tới lúc cáo biệt.

Vân Sơ đang muốn lên xe ngựa thì sắc mặt của Sở Dực đột nhiên trầm xuống: “Chỗ tối có người!”

Hắn vừa dứt lời thì Thu Đồng mới nhận ra có một người đang trốn sau một thân cây ngay quan đạo.

Nàng ấy nhón chân bay tới, bắt lấy người đang đứng sau thân cây.

Vân Sơ nhíu mày.

Là Tạ Thế An!

Tạ Thế An bị Thu Đồng kéo ra ngoài, ném xuống đất.

Hắn ta lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nói: “Ta tới tiễn Vân đại tướng quân một đoạn đường nhưng vì thân phận không thích hợp nên mới không xuất hiện.” Ánh mắt Sở Dực lóe lên sự lạnh lẽo.

Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao sắc bén đánh úp tới chỗ Tạ Thế An.

Hắn ta vô cùng căng thẳng, sát khí của người này quá nặng.

Hắn ta cảm giác được Bình Tây Vương muốn g.i.ế.c hắn ta vì hắn ta xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.

Tạ Thế An không nhịn được lui về sau vài bước, mấp máy môi nói: “Ta vừa mới đến, không nghe thấy gì cả...”

Hắn ta thật sự mới vừa tới quan đạo này, còn chưa kịp nghe ngóng được gì thì Vân Tư Lân và bát hoàng tử đã rời đi...

Sở Dực đương nhiên biết hắn ta vừa mới đến.

Hắn muốn g.i.ế.c Tạ Thế An không phải vì Tạ Thế An xuất hiện ở chỗ này mà là hắn đã muốn xử lý kẻ này từ lâu, lần này Tạ Thế An chỉ là vừa vặn xuất hiện trước mặt hắn mà thôi.

“Vương gia.”

Vân Sơ mở miệng, giữ tay Sở Dực, nhẹ nhàng lắc đầu.

Sở Dực lập tức thu lại sát khí trên người.

Tạ Thế An nhẹ nhàng thở ra.

Vân Sơ bước lên trước hai bước, ánh mắt không ngừng đánh giá hắn ta, lúc nhìn tới cổ áo, nàng mở miệng nói: “Không phải người đã vào phủ Cung Hi Vương làm phụ tá sao, sao còn mặc y phục có mụn vá thế này?”

Tạ Thế An tức khắc thấy khó xử, mất tự nhiên quay đầu sang nơi khác để che đi mụn vá trên cổ áo.

Tuy hắn ta vào được phủ Cung Hi Vương nhưng vì còn nhỏ tuổi mà được Cung Hi Vương tín nhiệm nên gần như luôn bị những người trong vương phủ coi thường khinh nhục.

Tháng nào nhận được tiền tiêu vặt, hắn ta cũng dùng số bạc đó mời mọi người ăn cơm uống rượu vớt vát một chút quan hệ, tránh để mấy người đó nói xấu hắn ta trước mặt Vương gia.

Bạc đều đã dùng để lôi kéo quan hệ, hắn ta chỉ có thể ăn mặc tằn tiện một chút.

Màu sắc của miếng vá trên cổ áo giống hệt màu sắc của bộ xiêm y này, hắn ta không biết vì sao mẫu thân vừa liếc mắt đã nhìn ra.

Có lẽ là mẫu thân quan tâm hắn ta nên mới có thể tinh tế như vậy.

“Xem ra Cung Hi Vương cũng không rộng rãi như người ngoài đồn đãi.” Vân Sơ lắc đầu: “Đó không phải là một nơi tốt.”

Tạ Thế An cười khổ: “Ta còn có thể tới nơi nào nữa chứ?”

Vân Sơ mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, chỉ đành thở dài: “Ta đã đồng ý giữ bí mật cho nàng rồi, thôi vậy.”

Tạ Thế An nhạy bén cảm giác được “nàng” này hẳn là có liên quan tới hắn ta.

Hắn ta vội nói: “Xin Vương phi nói rõ, ta chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài.”

Vân Sơ do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Các ngươi là thân tỷ đệ, ta tin ngươi sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”

Tạ Thế An đột nhiên khựng lại.

Thân tỷ tỷ Tạ Phinh của hắn ta không phải đang ở hoàng lăng giữ lăng cho An Tĩnh Vương sao, đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ là c.h.ế.t hay là điên rồi...

“Phinh tỷ nhi... nàng...” Vân Sơ dừng một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ nàng chính là Ngô thứ phi của Đông Cung.”

“Cái gì?!”

Tạ Thế An vô cùng khiếp sợ.

Hắn ta cho rằng Vân Sơ muốn nói Tạ Phinh đã c.h.ế.t ngoài ý muốn, bảo hắn ta tới hoàng lăng nhặt xác.

Hắn ta còn nghĩ sẽ đích thân đi làm chuyện này hay là sai Tạ Thế Duy đi làm...

Không ngờ tin tức hắn ta nghe được lại là thế này.

Đại tỷ kia của hắn ta trước giờ vẫn luôn là một kẻ không có đầu óc, sao bây giờ lại có thể biến thành hoàng tử phi, trở thành nữ nhân của Thái Tử.

“Ta nghĩ ngươi có thể về dưới trướng của Thái Tử.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Có Phinh nhi lót đường cho ngươi, ngươi trở thành thủ hạ của Thái Tử chắc sẽ đỡ hơn một chút, ít nhất sẽ không cần phải mặc đồ vá như thế này.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio