Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 428

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Trang Thân Vương có lòng: “Hứa thái sư nhận lấy sách: “Ta vừa lúc có chuyện quan trọng cần thương nghị với Hoàng Thượng, để ta đưa vào cho, mời Trang Thân Vương về.”

Ông ấy nói xong thì xoay người đi vào đại điện, cung nữ canh cửa lập tức đóng cửa đại điện.

Gương mặt Sở Thụy lập tức trầm xuống.

Nếu hắn ta muốn thúc giục cổ trùng thì phải tiếp cận gần gũi với Hoàng Thượng, tốt nhất là có thể giao tiếp bằng mắt, nhưng hiện tại hắn ta không có cách nào để tiến vào đại điện.

Cao công công không còn, quả nhiên là mất một cánh tay.

Mấy ngày tiếp theo, Sở Thụy làm cách gì cũng không thể vào điện.

Sau mấy lần bị Hứa thái sư chặn cửa, rốt cuộc hắn ta cũng không nhịn được nữa, lúc chúng thần còn chưa kịp rời đi, hắn ta đã lớn tiếng nói: “Bọn ta đã sáu ngày chưa được thấy thánh nhan, vô cùng lo lắng cho long thể của Hoàng Thượng, Hứa thái sư năm lần bảy lượt ngăn bọn ta vào điện diện thánh, có phải có chuyện gì gạt bọn ta không?”

“Đúng vậy Hứa thái sư: “Bình Tân hầu cũng phụ họa: “Tốt xấu gì cũng phải để bọn ta thỉnh an Hoàng Thượng.” . Truyện Sắc

Thái phó mơ hồ cảm giác được có gì đó không thích hợp, lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, chúng thần cầu kiến!”

Bá Viễn hầu cũng hùa theo: “Nghe nói mấy ngày này Hoàng Thượng không tuyên thái y tới khám, chúng thần thật sự lo lắng cho long thể, xin Hoàng Thượng cho phép chúng thần yết kiến!”

Sở Thụy dẫn đầu quỳ xuống,

Mấy đại thần khác cũng sôi nổi quỳ theo.

Hứa thái sư đứng trên bậc thang siết chặt nắm tay.

Hay cho Trang Thân Vương, đây là muốn lợi dụng quần thần để gây áp lực cho ông ấy.

Trong điện, Thục phi đã luống cuống tay chân: “Làm sao bây giờ, nếu những đại thần đó vào điện thì sẽ không còn giấu được chuyện Hoàng Thượng hôn mê nhiều ngày nữa!”

“Hoảng cái gì!” Vân phi lạnh lùng nói: “Thục phi muội muội cứ hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt là được!”

Bà ấy hít sâu một hơi rồi bước tới cửa đại điện, ý bảo cung nữ mau mở cửa.

Cửa điện nặng nề kẽo kẹt mở ra.

Chúng thần vội vàng ngẩng đầu, bọn họ tưởng là hoàng đế đi ra nhưng ai ngờ lại thấy Vân phi một thân khí lạnh đi tới trước mặt bọn họ.

“Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, người nào dám gây ồn ào!” Vân phi lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng nói không muốn gặp chư vị, chư vị đừng tới nữa, chờ Hoàng Thượng hết bệnh tự nhiên sẽ triệu kiến!”

Sở Thụy là người biết nhẫn nhịn.

Bằng không hắn ta sẽ không ngủ đông nhiều năm như vậy.

Thật vất vả mới đi tới bước này, hắn ta không muốn nhìn mọi thứ bị phá hủy.

Còn nữa, hắn ta và phe phái của Thái Tử đã sớm xé rách da mặt.

Hắn ta ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng: “Nếu ta một hai phải vào điện gặp mặt Hoàng Thượng thì sao, Vân phi nương nương có thể làm gì?”

Vân phi gằn từng chữ một: “Người nào tự tiện xông vào Dưỡng Tâm Điện, g.i.ế.c không tha!”

“Xoạt!”

Phàn Minh đứng bên cạnh rút bội kiếm ra.

Sở Thụy không hề thay đổi nét mặt: “Từ trước đến nay Ngự Lâm Quân chỉ nghe lệnh Hoàng Thượng, từ khi nào mà một hậu phi hèn mọn có thể sai phái thống lĩnh Ngự Lâm Quân?”

Hắn ta vừa dứt lời thì thần sắc của mọi người ở đó đều thay đổi.

Tầm mắt bọn họ quét qua Vân phi cùng Phàn Minh.

Vân phi tức đến mức đầu muốn to ra.

“Trang Thân Vương nói vậy thật quá buồn cười.”

Một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.

Chỉ thấy Vân Sơ mang theo mấy hài tử đi vào Dưỡng Tâm Điện.

Cánh môi của nàng lộ ra vẻ châm biếm: “Vân phi nương nương tay cầm phượng ấn, có quyền lực như Hoàng Hậu, tuy Ngự Lâm Quân chỉ nghe lệnh phụ hoàng nhưng cũng phải phục tùng phượng ấn! Còn nữa, nếu Vân phi nương nương có thể ra vào Dưỡng Tâm Điện, có thể sai phái Ngự Lâm Quân vậy chứng tỏ việc này đã được phụ hoàng cho phép! Trong điện ngoài Vân phi nương nương thì còn có Thục phi nương nương, phụ hoàng cũng hay triệu kiến mấy hài tử Du ca nhi vào điện nói chuyện...”

Hài tử bên cạnh nàng có Du ca nhi, Trường Sinh, Mạnh Thâm, còn có thất hoàng tử, cửu hoàng tử cùng thập hoàng tử, cũng chính là ba vị hoàng tử còn sót lại ở kinh thành đều tới.

Thất hoàng tử đã mười một tuổi, như thanh trúc đứng thẳng, bình thản nói: “Phụ hoàng lớn tuổi rồi nên càng thích quây quần bên tôn tử, luôn bảo mấy người bọn ta vào điện chơi đùa, không thích nghe báo cáo và xử lý công vụ, các ngươi đừng nên làm phiền thì hơn.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Phi tử, hoàng tử, nhi tức, tôn tử của Hoàng Thượng cùng thống lĩnh Ngự Lâm Quân và Hứa thái sư đều ngăn cản những người đang muốn tiến vào điện.

Nếu nhất quyết vào trong e sẽ khiến mặt rồng giận dữ. Đa số mọi người đều muốn rút lui.

Trên mặt Sở Thụy trên lại lộ ra một nụ cười.

Vân Sơ ơi Vân Sơ, quả thật không khiến hắn ta thất vọng, thông minh như trưởng tỷ của hắn ta vậy, khiến hắn ta bó tay không có biện pháp đối phó.

E là Hoàng Thượng đã bị hạ thuốc hôn mê, nếu không thì tại sao tử cổ trong cơ thể hắn ta không phản ứng cho...

Hiện giờ đã là ngày thứ sáu, chờ thêm ba ngày nữa là cổ trùng trong cơ thể Hoàng Thượng sẽ bị tiêu diệt, hắn ta sẽ không còn gì để cậy vào.

Tất cả đại thần đều lui ra, Dưỡng Tâm Điện khôi phục vẻ an tĩnh.

Vân phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn Sơ nhi đã nhắc nhở bà ấy phải liên thủ với phi tần ở hậu cung.

Lúc đó bà ấy còn sợ đám hậu phi này sẽ phản bội nhưng Sơ nhi lại nói người làm mẫu thân sẽ luôn nghĩ cho hài tử trước tiên.

Nếu Hoàng Thượng băng hà, người thê thảm nhất chính là mấy vị hoàng tử này.

Thử hỏi có người làm mẫu thân nào có thể lấy nhi tử thân sinh của mình ra mạo hiểm?

Thất hoàng tử nắm tay cửu hoàng tử, thập hoàng tử rồi nói: “A Cửu, A Thập, phụ hoàng nghỉ ngơi, hôm nay chúng ta không vào thăm phụ hoàng, chúng ta đến Ngự Hoa Viên chơi nhé.”

Thập hoàng tử dùng chất giọng trẻ con nói: “Nhưng mà đã lâu rồi đệ không gặp phụ hoàng.”

“Suỵt!” Sở Hoằng Du ra hiệu cho thằng bé im lặng: “Nếu đám đại thần kia hỏi thì ngươi phải nói ngươi vừa gặp hoàng tổ phụ, không thể để lộ chuyện được.”

Thập hoàng tử lập tức bịt chặt miệng mình, lắc đầu nói: “Ta nghe lời, ta ngoan, ta không lộ ra ngoài!”

Cửu hoàng tử vỗ n.g.ự.c nói: “Lúc nãy phụ hoàng còn khen ta, các ngươi đều thấy đúng không?”

“Đúng vậy, ta thấy mà.” Sở Trường Sinh cười nói: “Đi thôi, chúng ta đến Ngự Hoa Viên!”

Mạnh Thâm cùng thất hoàng tử mang theo một đám hài tử đi tới Ngự Hoa Viên.

Bên trong Dưỡng Tâm Điện, Thục phi tiếp tục đút thuốc cho hoàng đế.

Ở đại điện bên cạnh, Hứa thái sư đang phê duyệt tấu chương, ông ấy là trọng thần Nhất phẩm, làm quan trong triều hơn nửa đời người, có một số việc vẫn có thể quyết được.

Nhưng có một số việc lớn như mở quốc khố, nghênh đón sứ thần ngoại quốc, gia tăng binh lực tiến đến biên cương... Những việc này không phải việc mà một thần tử như ông ấy có thể quyết định, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian.

Vân Sơ đếm số ngày, cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi, chờ Thục phi đút xong lần thuốc cuối cùng là Hoàng Thượng sẽ có thể thanh tỉnh hoàn toàn, Sở Thụy cũng không còn đáng sợ nữa.

Thấy Dưỡng Tâm Điện tạm thời an ổn, nàng cất bước về Đông Cung.

Mới vừa vào trong đã thấy Ân phi đang ôm Giác ca nhi trêu đùa, thấy nàng đi tới bà ấy mới giao Giác ca nhi cho nhũ mẫu rồi đứng lên nói: “Một khắc nữa là Khánh tới, con và ta ra nghênh đón đi.”

Bà ấy biết vì chuyện của tỳ nữ Đinh Đông kia mà giữa Khánh Hoa và Vân Sơ đã sinh ra khoảng cách.

Một bên là nữ nhi thân sinh, một bên là nhi tức, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ấy vẫn hi vọng hai người bọn họ có thể hòa hảo với nhau.

Cho nên lúc này mới cố ý đưa ra ý tưởng muốn Vân Sơ đi nghênh đón Khánh Hoa.

Vân Sơ gật đầu.

Về tình về lý, nàng quả thật nên đích thân ra đón.

Hai người vừa ra đến cửa hoàng cung thì đã thấy Khánh Hoa đang bước xuống xe ngựa.

“Nhị tỷ.” Vân Sơ cười khanh khách chào hỏi: “Cả đường tàu xe mệt nhọc rồi đúng không, ta đã cho người sắp xếp bữa trưa ở Đông Cung, nhị tỷ đến Đông Cung đi.”

Khánh Hoa hơi mệt mỏi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ta rất lo cho phụ hoàng, để ta đi thỉnh an phụ hoàng trước đã.”

“Cái này...” Ân phi nhìn về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, con xem chuyện này...”

Nét cười trên mặt Vân Sơ không hề thay đổi: “Vậy đến Dưỡng Tâm Điện đi.”

Khánh Hoa từ phủ Bình Lãnh xa xôi về kinh thành thăm bệnh, nàng không có cớ gì để ngăn cản.

Hơn nữa Sở Thụy chắc đã đoán được chuyện Hoàng Thượng hôn mê chỉ là hắn ta không nắm được chứng cứ mà thôi.

Ngay cả cửu hoàng tử, thập hoàng tử nhỏ như vậy còn có thể biết những bí mật này nên nàng cũng không nên che giấu Khánh Hoa làm gì.

Dù sao cũng chỉ còn hai ngày.

Đoàn người đi đến Dưỡng Tâm Điện.

Mới vừa đến trường lang thì một tiểu thái giám vội vàng tới: “Thái Tử Phi, không hay rồi, Du điện hạ đánh nhau với cửu hoàng tử.”

“Cái gì?” Vân Sơ nhíu mày: “Sao lại đánh nhau?”

Du ca nhi và cửu hoàng tử cũng trạc tuổi nhau, quan hệ giữa hai hài tử vô cùng tốt, tuy rằng là thúc chất nhưng thật ra lại giống huynh đệ hơn, sao lại đánh nhau chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio