Khánh Hoa bỗng nhiên sốt ruột, ngẩng đầu: “Vân Sơ, phụ hoàng...”
“Phụ hoàng bị Sở Thụy mê hoặc tâm trí.” Vân Sơ trầm giọng nói: “Ta sẽ tăng số ám vệ canh giữ Trường Thu Cung, trong khoảng thời gian này, mẫu phi và nhị tỷ đừng rời khỏi Trường Thu Cung.”
Trong tay nàng có ám vệ Sở Dực để lại, cũng có ám vệ của Vân gia, nhưng số người có thể dùng vẫn còn quá ít.
Trời dần dần hửng sáng.
Mặt trời nhô lên ở phía đông bầu trời, chiếu sáng cung điện, đám cung nữ thái giám đều bận rộn với công việc của mình.
Bất kể đêm qua đã xảy ra chuyện gì, một ngày mới đã tới, chuyện nên làm vẫn phải làm.
“Thái Tử Phi, chúng ta đi đâu?” Thu Đồng đi phía sau nhẹ giọng hỏi.
Vân Sơ nhìn về phía trước: “Đến Chiêm Sự Phủ.”
Trong cung có thiết lập Chiêm Sự Phủ, là bộ phận trực thuộc Đông Cung, chức năng chủ yếu là dạy dỗ Thái Tử, phụ tá Thái Tử.
Trên Chiêm Sự Phủ còn có Thiếu sư Thiếu phó Thiếu bảo, đều là chức quan Chính nhị phẩm, cũng chính là phụ tá của Đông Cung.
Sau khi Sở Dực trở thành Thái Tử đã thay đổi không ít người của Chiêm Sự Phủ thành thủ hạ mà hắn tín nhiệm, cục diện bây giờ đã như vậy, chỉ có thể mời những người đó tới cùng mưu tính đại sự.
“Chúng thần bái kiến Thái Tử Phi!”
Người của Chiêm Sự Phủ vội vàng thỉnh an, những người này đều là Chiêm Sự Ngũ phẩm Lục phẩm và mấy phó sử.
Tuy chức quan của bọn họ không cao nhưng cũng có nghe phong phanh chuyện đã phát sinh vào đêm qua.
Nghe nói Vân phi mang theo Ngự Lâm Quân điều tra hậu cung, đả thương Trang Thân Vương, cuối cùng Vân phi bị biếm vào lãnh cung, thống lĩnh Ngự Lâm Quân cũng bị thay đổi.
Trong cung không yên ổn, cũng không biết Thái Tử Phi tới đây làm gì.
Vân Sơ mở miệng nói: “Xin Lưu chiêm sự đi mời ba vị đại nhân Thiếu sư Thiếu phó Thiếu bảo tới đây.”
Dọn vào cung thật bất tiện, muốn ra cung thì phải xin chỉ thị của Hoàng Hậu, không có Hoàng Hậu thì đến xin phi tử chấp chưởng hậu cung, cũng không biết sau khi cô cô bị biếm vào lãnh cung thì ai sẽ là người quản lý hậu cung.
Đang ngồi đợi ở Chiêm Sự Phủ thì một tin tức trên triều đình truyền đến khiến Vân Sơ khiếp sợ không thôi.
Mấy ngày nay, Hoàng Thượng mang bệnh thượng triều, hôm nay vừa lên triều đã tuyên bố ông ta tạm thời tập trung dưỡng bện, nếu Thái Tử ở đây thì để Trang Thân Vương giám quốc.
Ông ta vừa ban bố mệnh lệnh thì triều dã sôi trào, tất cả đại thần đều nghị luận ồn ào.
Vì thân phận của Sở Thụy đặc thù, để Sở Thụy giám quốc, nuôi lớn dã tâm của hắn ta thì khác nào khiến Đại Tấn nội loạn.
Nhưng Hoàng Thượng hoàn toàn không nghe ý kiến của mọi người, đích thân viết thánh chỉ phong Sở Thụy làm Nhiếp Chính Vương.
Hành động này càng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Một lão thần vì muốn khuyên can mà đã đ.â.m đầu vào cột, tử vong tại chỗ.
Mấy tiểu quan của Chiêm Sự Phủ không nhịn được nghị luận sôi nổi.
“Không phải hắn ta là ma ốm sao, sao có thể sống tới bây giờ, chắc chắn là giả bệnh để được Hoàng Thượng tín nhiệm...”
“Ta thấy hắn ta cũng giống Thái Hậu, đều mơ tưởng vị trí kia... trong mắt Thái Hậu và hắn ta thì vị trí kia vốn nên thuộc về hắn ta.”
“Suỵt, lời này ngươi cũng dám nói sao, không sợ rơi đầu à.”
“Ta chỉ là không hiểu rốt cuộc Hoàng Thượng đang nghĩ gì, sao lại để đích trưởng tử của tiền Thái Tử giám quốc, xưa nay chưa từng có tiền lệ.”
“Còn phong Nhiếp Chính Vương nữa, trong lịch sử, chỉ có khi nào ấu đế đăng cơ thì mới có thể phong Nhiếp Chính Vương phụ quốc...”
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, đừng gây họa cho Thái Tử.”
“...”
Lúc mọi người đang bàn tán thì ba vị đại nhân Thiếu sư Thiếu phó Thiếu bảo cũng đã tới.
Sắc mặt ba người bọn họ không tốt lắm, rõ ràng là vì chuyện đã xảy ra sáng nay. “Chúng thần thỉnh an Thái Tử Phi.”
Ba người đè nén tâm tư, chắp tay hành lễ với Vân Sơ.
Vân Sơ đứng dậy: “Ba vị đại nhân đừng khách khí, chúng ta vào trong ngồi, người đâu, dâng trà.”
Nhóm cung tỳ bưng bình trà nóng hổi đi vào trong.
“Lư đại nhân, Hướng đại nhân, Nhiếp đại nhân.”
Vân Sơ chào hỏi từng người một.
Trong ba người này Lư đại nhân trước giờ vẫn là Thiếu sư, Hướng đại nhân và Nhiếp đại nhân đều là người được Sở Dực đề bạt từ lục bộ.
Nếu đã là người được Sở Dực lựa chọn thì Vân Sơ đương nhiên sẽ tín nhiệm bọn họ.
“Thái Tử Phi triệu kiến chúng thần là vì chuyện của Nhiếp Chính Vương đúng không?” Lư đại nhân thở dài: “Ngự Sử Đài Chu đại nhân liều c.h.ế.t can ngăn mà Hoàng Thượng cũng không thay đổi quyết định, e là chuyện này không còn cách cứu vãn nữa.”
Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Các vị có biết vì sao phụ hoàng tín nhiệm Sở Thụy như vậy không?”
Hướng đại nhân vội truy vấn: “Vì sao?”
Vân Sơ trầm giọng thuật lại tỉ mỉ chuyện hoàng đế bị hạ cổ độc.
Ba người kia đều mở to hai mắt nhìn.
Bọn họ có nghe nói tới cổ độc nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó lại xảy ra trên người đương kim hoàng đế.
“Hiện giờ chỉ có một cách duy nhất là g.i.ế.c c.h.ế.t tử cổ trong người Sở Thụy, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta, một d.a.o kết thúc.” Vân Sơ dừng một chút rồi nói: “Không biết ba vị đại nhân thấy thế nào?”
Nếu Sở Thụy không được sắc phong Nhiếp Chính Vương thì có lẽ ba vị đại nhân này sẽ còn nghi ngờ lời Vân Sơ nói, nhưng mỗi hành vi cử chỉ lời nói của Hoàng Thượng trong buổi lâm triều hôm nay thật sự thái quá, hoàn toàn không giống với phong cách xử sự mà bọn họ từng biết của Hoàng Thượng trong quá khứ.
Trong nhận thức của bọn họ, tuy Hoàng Thượng không có tài năng gì lớn nhưng vẫn biết phân biệt đúng sai, hơn nữa vô cùng để ý việc bản thân được ghi chép vào sử sách thế nào, căn bản không thể làm ra những chuyện khiến người khác khinh thường và buộc tội như vậy.
Hoàng Thượng cũng xem như là một hoàng đế đủ tư cách, nhưng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay lại đẩy tất cả lên con đường không thể quay đầu.
Chỉ có cổ trùng mới có thể giải thích cho những việc này.
“Chuyện này quan trọng.” Lư đại nhân trầm mặc: “Không bằng mời ba vị đại nhân Thái sư Thái phó và Thái bảo tới thương nghị.”
Vân Sơ mở miệng: “Ta chỉ tin được các ngươi.”
Nàng cũng từng tin tưởng Hứa thái sư, sáng sớm nay đã cho người truyền tin cho Hứa thái sư.
Hứa thái sư lại nói Sở Thụy muốn mượn sức ông ấy, cho ông ấy thời gian bảy ngày để suy xét, ông ấy không biết bản thân cả ngã về phía Sở Thụy hay không.
Trước ngày đó, ông ấy sẽ không tham gia vào bất cứ mưu đồ bí mật nào của Vân Sơ.
Vân Sơ cười khổ.
Chắc chắn là Sở Thụy dùng Hứa gia uy h.i.ế.p Hứa thái sư, Hứa thái sư mới rối rắm như vậy.
Bảy ngày, chỉ có bảy ngày.
Mặc kệ Hứa thái sư có thỏa hiệp hay không thì đây cũng là một đòn nghiêm trọng đối với nàng.
Hứa thái sư cự tuyệt thì Hứa gia sẽ xảy ra chuyện.
Hứa thái sư đồng ý thì Đông Cung sẽ nhiều thêm một kình địch.
“Trước khi Thái Tử xuất chinh đã để lại cho ta ba ngàn ám vệ.” Vân Sơ nhỏ giọng nói: “Trước khi phụ thân ta đi Tây Cương cũng để lại cho ta một ngàn ám vệ, những ám vệ này đều có thể lấy một địch mười, nếu còn chưa đủ...”
Nàng dừng một chút rồi nói: “Tuy Phàn đại nhân đã bị cách chức nhưng hắn và cha hắn đã thống lĩnh Ngự Lâm Quân hơn hai năm, tám ngàn Ngự Lâm Quân kia... ít nhất một nửa sẽ ra sức vì hắn.”
“Được!” Nhiếp đại nhân khí huyết cuồn cuộn: “Nghịch tặc Sở Thụy dám mưu hại Hoàng Thượng, dám mơ ước ngôi vị hoàng đế, nên chết! Nếu trên tay chúng ta đã có số ám vệ này thì chúng ta tìm một cơ hội khiến Sở Thụy rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, như vậy mới tiện động thủ!”
Lư đại nhân lắc đầu: “Thái Tử Phi triệu chúng thần tới nơi này, Sở Thụy chắc chắn sẽ biết Thái Tử Phi muốn đối phó hắn ta, tuyệt đối sẽ không tách khỏi Hoàng Thượng.”
“Sắp tới Trung Thu...” Hướng đại nhân mở miệng: “Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, vừa lúc có thể lợi dụng Trung Thu mở nghi thức tế đàn, đến lúc đó Hoàng Thượng phải ra mặt, chúng ta tìm cơ hội lừa Hoàng Thượng, sau đó lại động thủ... Ta và Dư đại nhân của Lễ bộ có giao hảo, có thể nhờ Dư đại nhân thượng tấu chuyện tế trời.”
Nhiếp đại nhân lập tức nói: “Ta sẽ mượn sức vài vị đại nhân cùng thượng tấu.”