Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 440

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Thụy cầm lấy cổ tay nàng ta xem mạch.

Hắn ta bệnh lâu ngày cũng thành y, bắt mạch là chuyện rất dễ dàng đối với hắn ta.

Sau khi cảm nhận được mạch đập yếu ớt mong manh nảy lên, trái tim hắn ta co rút kịch liệt.

Hắn ta thật sự có hài tử, nhưng mà...

“Phu, quân...”

Tô Tử Nguyệt gian nan phun ra hai chữ này rồi nhắm chặt mắt, mất đi hơi thở.

“Phu nhân!”

Sở Thụy bi thống, gầm nhẹ ra tiếng.

Tại sao, tại sao không nói sớm cho hắn ta.

Tại sao phải chờ đến khi mũi kiếm đ.â.m vào mới nói cho hắn ta chuyện quan trọng như vậy.

Khi hắn ta còn nhỏ, đã tận mắt nhìn thấy phụ thân tắt thở trước mặt mình.

Thuở thiếu thời, hắn ta cũng chính mắt thấy mẫu thân lìa đời.

Lớn hơn một chút, trưởng tỷ luôn che chở hắn ta cũng mất.

Bây giờ hài tử thân sinh cũng đứt hơi trước mặt hắn ta...

Hắn ta đâu phải mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, tại sao vẫn cứ phải lẻ loi một mình, tại sao chứ!

Văn võ bá quan đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh.

Trong ấn tượng của bọn họ, Nhiếp Chính Vương chính là một con ma ốm, bình thường sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, trông vô cùng yếu đuối, không ngờ hắn ta nói g.i.ế.c người là giết!

Người hắn ta g.i.ế.c lại là thê tử mới cưới vào cửa!

Nếu nói hắn ta làm bộ thì vẻ bi thống trên mặt hắn ta lại chẳng giống ngụy trang một chút nào!

Vân Sơ ở rất gần nên nghe rõ ràng những câu từ đứt quãng của Tô Tử Nguyệt, nàng ta nói trong cơ thể non nớt của nàng ta có hài tử.

Thai nhi chưa thành hình kia lại bị phụ thân thân sinh của mình thọc một kiếm g.i.ế.c chết.

Nếu không phải vì đứa nhỏ này, e là Sở Thụy có giỏi ngụy trang tới đâu thì cũng khó mà rơi được một giọt nước mắt.

Đáng thương cho Tô Tử Nguyệt chỉ mới mười sáu tuổi, một lòng bám lên người Sở Thụy nhưng lại bị hắn ta xem như hòn đá kê chân.

“Bổn vương đã thanh lý môn hộ!” Sở Thụy nước mắt giàn giụa, gian nan thốt ra những lời này: “Bổn vương không có tâm tư gì với ngôi vị hoàng đế, một mảnh chân tâm của ta, hy vọng các vị nhìn rõ!”

“Nhiếp Chính Vương đại nghĩa diệt thân, là gương sáng của triều đình!” Đại Lý Tự Khanh vội vàng vuốt m.ô.n.g ngựa: “Người đâu, giam giữ Bá Viễn hầu giả mạo này, đưa t.h.i t.h.ể của Nhiếp Chính Vương phi... về Nhiếp Chính Vương phủ!”

Cung nữ thái giám bước lên tẩy rửa sạch sẽ vết bẩn trên mặt đất, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Nhưng t.h.i t.h.ể của hoàng đế còn nằm trên long sàng nhắc nhở mọi người rằng trước khi quyết định được tân quân thì chuyện này vẫn chưa thể kết thúc.

Thủ phụ Đại học sĩ của Nội Các mở miệng nói: “Nếu Hoàng Thượng không để lại di chiếu thì để Nội Các và Hàn Lâm Viện, cũng chính là ba vị tam công đại nhân cùng quyết định tân quân tương lai của Đại Tấn...”

“Chờ một lát.” Hứa thái sư đứng trong đám người đột nhiên đi tới phía trước.

Nãy giờ Hứa thái sư vẫn luôn không nói gì, Vân Sơ đã ý thức được Hứa thái sư hẳn đã bị uy h.i.ế.p trở thành người của Sở Thụy.

Hứa thái sư chính là đường lui của Sở Thụy.

Thủ phụ Đại học sĩ mở miệng: “Không biết Hứa thái sư có gì chỉ bảo?”

“Đêm hôm qua Hoàng Thượng đơn độc tuyên triệu bản quan vào yết kiến, thương nghị việc lập trữ quân.” Hứa thái sư ra hiệu cho phó quan đứng phía sau, phó quan lấy một bản thánh chỉ từ trong tay áo ra, cung kính đặt vào tay Hứa thái sư: “Lúc ấy Hoàng Thượng lo lắng long thể nên đã sớm định ra người được chọn cho vị trí Thái Tử... Lúc nãy Bá Viễn hầu tuyên chỉ, bản quan cho rằng trước lúc lâm chung Hoàng Thượng thay đổi chủ ý nên mới không lấy ra thánh chỉ đã viết từ đêm qua... Nhưng nếu di chiếu của Bá Viễn hầu là giả, vậy thì chỉ có thể lấy thánh chỉ trong tay bản quan làm chuẩn, không biết chư vị nghĩ như thế nào?” Bình Tân hầu lớn gan mở miệng nói: “Vậy cũng phải xem di chiếu trong tay Thái sư là thật hay giả, đừng nói nữa, tuyên chỉ trước đi!”

Hứa thái sư mở thánh chỉ ra.

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng, từ khi trẫm đăng vị tới nay... quốc gia được bảo vệ không nguy, trật tự được quản lý không loạn... Long thể của trẫm ngày càng sa sút, ngày ngày không thể an giấc, sau khi trẫm ra đi, nếu người kế thừa có thể giữ tâm tư cẩn thận, trẫm cũng có thể yên lòng ra đi, thiên thu Đại Tấn cũng có thể truyền ngàn đời... Thái Tử được trẫm tin tưởng yêu thương, vốn nên kế thừa đại thống nhưng lại bỏ mạng sa trường, là nỗi đau của Đại Tấn... Hoàng thái tôn Sở Hoằng Du thuận lòng thiên hạ, đăng cơ ngai vàng.”

“Nhiếp Chính Vương đảm nhận sự vụ, Hứa thái sư chí bỉnh trung trinh, Đại học sĩ tài trí hơn người... Năm người này lấy Nhiếp Chính Vương làm đầu, trở thành đại thần phụ quốc cho đến khi ấu đế có thể tự mình chấp chính...”

“Thiên hạ thần dân, mang áo tang hai mươi bảy ngày, chư vương ở đất phong không cần về kinh...”

“Khâm thử!”

Thánh chỉ đọc xong, những người có mặt ở đó chỉ trầm mặc một lúc rồi cũng đồng loạt dập đầu hô to: “Chúng thần lãnh chỉ!”

Lật xem sách sử mấy trăm năm của Đại Tấn, quả thật có chuyện cho hoàng tôn lên kế vị trong khi vẫn còn hoàng tử, đây cũng chẳng phải là chuyện quá khó tiếp thu.

Hơn nữa mấy vị hoàng tử còn lại không có mẫu tộc cường đại, làm một ấu đế, nếu không có mẫu tộc chống đỡ thì rất khó ngồi an ổn trên vị trí đó.

Vì thế mà chúng đại thần cũng chỉ sửng sốt một lát rồi đồng loạt thừa nhận tính chân thật của di chiếu, đồng thời tham kiến tân quân.

“Khấu kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Sở Hoằng Du còn đang đắm chìm trong nỗi đau hoàng tổ phụ băng hà, cũng không cẩn thận nghe thánh chỉ, mãi đến khi bản thân bị mấy đại thần vây quanh, đưa lên vị trí tối cao, hắn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Hắn lập tức nhìn về phía Vân Sơ.

Vân Sơ cho hắn một ánh mắt, hắn ngầm hiểu, hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ái khanh bình thân.”

Chúng thần đồng loạt đứng dậy.

Vân Sơ nhìn Sở Thụy đứng trong đám người.

Người này mưu tính thật hay.

Hắn ta dùng thánh chỉ đầu tiên thử điểm mấu chốt của bá quan văn võ, nếu không có người nào bóc trần được thánh chỉ đó thì Sở Thụy có thể danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị hoàng đế.

Khi thánh chỉ đầu tiên xảy ra vấn đề, hắn ta đã dùng đến thánh chỉ thứ hai.

Thánh chỉ mới này xác định tân quân chính là hoàng thái tôn, ấu đế còn chưa đến tám tuổi nên cần phải có đại thần phụ quốc.

Di chiếu đã nói Nhiếp Chính Vương cầm đầu, chính là bốn vị đại quốc phụ thần còn lại phải theo lệnh của Sở Thụy, trong số bốn người kia, Hứa thái sư bị h.i.ế.p bức phải trung với Sở Thụy, còn có hai vị khác là người của Nội Các, hẳn cũng là trâu là ngựa của Sở Thụy, chỉ còn mỗi Thủ phụ Đại học sĩ tạm thời chưa bị Sở Thụy kéo vào chuyện này.

Vân Sơ mím môi.

Sở Thụy quá rõ suy nghĩ của nàng, nếu muốn Du ca nhi đăng cơ thì nàng phải thừa nhận tính chân thật của thánh chỉ này, cũng phải tiếp nhận chuyện Sở Thụy trở thành đại thần phụ quốc.

Sau khi xác định tân quân thì phải đợi tiên hoàng nhập táng hoàng lăng thì mới có thể làm đại điển đăng cơ, tất cả những chuyện này đều giao cho Lễ bộ xử lý.

Cả hoàng cung đều đổi sang xiêm y màu nhạt đơn giản, cung nhân thay y phục trắng, đầu cài hoa trắng, đèn lồ ng trắng giăng khắp nơi, tiếng khóc triền miên, nơi nơi đều toát lên vẻ bi thương.

Vân Sơ không nhịn được nghĩ tới đời trước.

Lúc nàng qua đời cũng chỉ mới hơn ba mươi, khi đó Hoàng Thượng vẫn còn sống khỏe, mà đời này Hoàng Thượng lại thành ra như vậy...

Khi nàng thay đổi vận mệnh của mình thì cũng đồng thời thay đổi số mệnh của rất nhiều người khác, có một số người nên c.h.ế.t từ sớm thì lại vẫn sống tới bây giờ, có vài người vốn nên sống khỏe thì lại đoản mệnh...

Sở Dực...

Hốc mắt nàng đỏ lên.

Lúc nãy trong triều có đại thần đề nghị lập mộ ở hoàng lăng chôn di vật của Sở Dực, vì không thể tìm thấy di thể của hắn nên chỉ có thể làm như vậy.

Nhưng nàng đã cự tuyệt chuyện này.

Nàng không tin Sở Dực đã chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio