Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 443

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thượng thư và Thái úy đều là trọng thần Nhất phẩm, Thái Hòa Vương còn là huynh đệ của tiên đế, cũng là vị Vương gia có danh vọng nhất, sắp xếp cho đích tử của những nhà này đến làm thư đồng cho hoàng đế cũng xem như hợp quy củ.

Nhưng ——

Ánh mắt Vân Trạch lập tức trầm xuống.

Mấy hài tử này đều là kẻ không hiểu chuyện nức tiếng ở kinh thành, để một đám nhóc lì lợm cứng đầu đọc sách cùng đế vương, lòng muông dạ thú của hắn ta đã rõ như ban ngày.

Hắn bước ra miệng nói: “Hoàng Thượng còn nhỏ, chỉ có bốn thư đồng thì hơi ít, đích trưởng tử Vân Chấn Giang của vi thần tài tình nhạy bén, có thể làm thị độc...”

“Không không không, ta không cần Giang ca đâu.” Sở Hoằng Du bỗng nhiên chơi xấu: “Hắn quá khô khan, ta không thích hắn.”

Sở Thụy cong môi hỏi: “Vậy nhi tử Mạnh Thâm của công chúa Khánh Hoa thì thế nào?”

“Hắn cũng không được, giống hệt ông cụ non.” Sở Hoằng Du đứng lên, cân nhắc một chút rồi nói: “Ngoài những người Nhiếp Chính Vương sắp xếp kia thì ta thấy ấu tử của Công Tôn gia cũng không tồi, không phải Lâm đại nhân cũng có nhi tử sao, còn có...”

Hắn nói ra tên một vài người, ý cười trên mặt Sở Thụy càng thêm sâu.

Ấu đế này chỉ là một hài tử còn ham chơi, không đáng để sợ hãi.

Vân Sơ thông minh như vậy, sao có thể dạy dỗ ra... à đúng rồi, hắn ta nhớ ra rồi, tân đế không phải hài tử thân sinh của Vân Sơ.

Buổi chầu kết thúc, cuối cùng Sở Hoằng cũng có thể nghỉ ngơi.

Chỉ là nửa canh giờ sau phải lên lớp, hắn không có thời gian đến An Khang Cung, chỉ đành vội vàng dùng cơm, thay đổi xiêm y rồi tới Ngự Thư Phòng.

Vân Sơ cũng đã nghe nói đến chuyện trên triều.

Nàng đi dạo hoàng cung một vòng, đầu tiên là đến lãnh cung một chuyến, bây giờ nơi này đã được tu sửa, từ đây về sau, hậu cung không còn lãnh cung nữa.

Không yêu thì không yêu, sao cứ phải biếm người ta vào lãnh cung, đây là nỗi bất công lớn nhất đối với nữ nhân trong hậu cung.

Sau đó lại thuận đường tới thỉnh an Vân phi cùng Ân phi, sau khi hai người thành lão thái phi, tâm thái đã bình thản hơn nhiều, ngày ngày còn kéo theo Thục phi đến Ngự Hoa Viên uống trà.

Cuối cùng nàng đã tới cửa Ngự Thư Phòng.

Hai chủ tử lớn nhất trong cung bây giờ chính là ấu đế và Thái Hậu, Thái Hậu đến, thái giám giữ cửa không dám qua loa, vội quỳ xuống vấn an.

Vân Sơ vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ không được gây ra động tĩnh.

Nàng bước vào trong, nghe thấy thanh âm của Hứa thái sư từ trong Ngự Thư Phòng truyền ra, nàng đứng nghe một hồi lâu, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Sau khi tân quân đăng cơ, đế sư hẳn phải giảng dạy tân đế thuật đế vương, thuật dùng người, thuật tung hoành gì đó chứ không phải dạy mấy thứ bàng môn tả đạo.

Nàng có thể hiểu vì sao Hứa thái sư trung với Sở Thụy, là vì tính mạng của cả tộc ông ta đang bị Sở Thụy uy hiếp.

Nhưng hiểu không có nghĩa là sẽ tiếp thu được.

Người tính tình ngu dốt như Khánh Hoa đứng trước thị phi đúng sai vẫn còn có thể bảo vệ bản tâm của mình.

Còn Hứa thái sư lại lợi dụng chức danh đế sư để làm chậm trễ việc học tập trị quốc của tân đế...

Vân Sơ đi đến sương phòng bên cạnh Ngự Thư Phòng uống trà, gần tới chạng vạng thì mới kết thúc buổi học ngày hôm đó.

Sở Hoằng Du mới vừa bước ra, thái giám Tiểu An Tử đã bước lên nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương tới, đang uống trà ở tây sương phòng.”

Gương mặt Sở Hoằng Du lập tức lộ ra tươi cười, nhảy nhót chạy tới tây sương phòng, nhảy được hai bước lại phát hiện có gì đó không đúng, hắn lập tức bước chậm lại, chắp tay sau lưng, bày ra tư thái của một người trưởng thành, đứng trước cửa tây sương phòng nói: “Mẫu hậu, nhi thần tan học rồi.”

Vân Sơ ý bảo hắn tiến vào.

Sở Hoằng Du thong thả ung dung bước vào trong, lệnh Tiểu An Tử đóng cửa lại, chờ đến khi tầm mắt của người bên ngoài bị ngăn cách, hắn mới đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế: “Rốt cuộc cũng có thể ngồi thoải mái rồi.” Vân Sơ buồn cười nhìn hắn: “Không phải lúc nãy vẫn ngồi đọc sách như vậy sao?”

“Lúc nãy có nhiều người quan sát như vậy, con phải ngồi thật đoan chính, phải ngồi thật thẳng người, dáng ngồi đó thật quá mệt mỏi.” Sở Hoằng Du dựa vào ghế: “Làm hoàng đế cũng thật mệt.”

Vân Sơ mở miệng hỏi: “Lúc nãy con có nghe lọt tai những gì Hứa thái sư dạy không?”

“Con biết Hứa thái sư là người của Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương sắp xếp người này làm lão sư của con, rõ ràng là có ý đồ bất nhân.” Tiểu gia hỏa hừ một tiếng: “Đã biết rõ là lòng dạ ông ta không tốt, cớ gì con phải nghe lời ông ta dạy, lỡ đâu ông ta dạy hư con thì làm sao, đúng không nương? Lúc lên lớp con tự mình đọc sách khác, dù sao con cũng là hoàng đế, Hứa thái sư cũng không dám phê bình con.”

“Con đúng là hài tử lanh lợi.” Vân Sơ tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao con lại cự tuyệt việc Giang ca nhi và Thâm ca nhi đến làm thị độc của con?”

Sở Hoằng Du nghiêm mặt nói: “Giang ca văn võ song toàn, Thâm ca là văn Trạng Nguyên trời sinh, hai người bọn họ quá mức ưu tú, để bọn họ ở bên cạnh con thật sự không tốt, sẽ dễ bị Nhiếp Chính Vương lôi vào vòng xoáy tranh đấu, vào thời điểm bọn họ cần phải đọc sách thì cứ để bọn họ tập trung học hành, học hành có thành tựu, vào triều làm quan thì mới chân chính giúp đỡ được con, nương, ngài thấy con nói có đúng không?”

Vân Sơ thực sự có chút kinh ngạc.

Nàng thật sự không ngờ nhi tử có thể biết được đạo lý lớn như vậy.

Thật vậy, nếu để Giang ca nhi cùng Thâm ca nhi đến đọc sách cùng hoàng đế thì cả hai hài tử đều sẽ bị Sở Thụy giám thị, nào còn tâm tư nghiên cứu học vấn, đương nhiên sẽ chậm trễ tiền đồ.

“Những người con chọn đều là bao cỏ, như vậy Nhiếp Chính Vương mới không đề phòng.” Sở Hoằng Du ngồi ngay ngắn: “Sau khi con đăng cơ sẽ mở ân khoa, vào đầu tháng mười hai năm nay sẽ có thêm một đợt thi hội, đến lúc đó, Giang ca và Thâm ca cũng đừng làm con thất vọng đó, bọn họ thi đậu tiến sĩ, năm sau tham dự thi đình, như vậy con mới dễ dàng đề bạt bọn họ vào triều làm quan.”

Vân Sơ lại dùng một ánh mắt ngoài ý muốn nhìn nhi tử mình.

Nàng một lần nữa hiểu được nhi tử nhà mình đã thật sự trưởng thành, đã không còn là hài tử chuyện gì cũng cần nàng che chở.

“Ngài nhìn con như vậy là sao, trên mặt con có dính gì dơ sao?”

“Không có, nương chỉ đang vui mừng mà thôi.” Vân Sơ sờ tóc hắn: “Con giờ đây đã có thể gánh vác được rất nhiều chuyện, cuối cùng nương cũng có thể yên tâm rồi.”

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Nương chuẩn bị ra cung tìm cho con một lão sư mới, phải đi khá nhiều ngày, con phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, ta đã giao Trường Sinh và Giác ca nhi cho hoàng tổ mẫu của con chăm sóc, con không cần lo lắng đâu.”

Sở Hoằng Du sờ sờ cằm: “Có thể tin hoàng tổ mẫu được không?”

Có một lần hoàng tổ mẫu chăm sóc nhưng Trường Sinh nhưng lại để muội muội bị người ta bắt nạt, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ đó.

Vân Sơ cười mở miệng: “Con đã trưởng thành, hoàng tổ mẫu của con đương nhiên cũng trưởng thành, còn có cô nãi nãi của con mà, không sao đâu.”

Từ khi Sở Dực xảy ra chuyện, Ân phi dường như đã thay đổi thành một người khác, bây giờ phải gọi bà ấy một tiếng Ân thái phi, người trước giờ luôn tùy tiện bây giờ lại trở nên trầm tĩnh kiệm lời, chỉ khi nào đến uống trà với Vân thái phi thì mới nói nhiều hơn một chút, cũng càng thêm để ý người bên cạnh, lúc nào cũng bảo vệ mấy hài tử cẩn thận.

Sáng sớm hôm sau, Vân Sơ ngồi xe ngựa, đưa theo thị vệ, lấy danh nghĩa đi lễ Phật lặng lẽ rời cung.

Xe ngựa đi suốt một đường, hết cả một ngày mới tới được một thành trì nhỏ ở ngoại ô kinh thành, nơi này có một ngọn núi, bên dưới chân núi là một cái thôn, ở cuối thôn có một tiểu viện trăm hoa đua sắc, gió thu phơ phất, hoa cúc mùa thu rực rỡ, trông vô cùng lịch sự tao nhã.

Lúc xe ngựa chỉ còn cách tiểu viện một khoảng rất gần, Vân Sơ cho người dừng xe.

Nàng chỉ mang theo Thu Đồng và một tỳ nữ đi về phía tiểu viện, cửa tiểu viện không đóng nhưng nàng vẫn không tự tiện đi vào, chỉ cất giọng dò hỏi: “Xin hỏi có người ở đây không?”

“Là người qua đường tới xin nước sao?”

Một âm thanh già nua từ sau viện tử vang lên.

Ngay sau đó, một lão nhân tinh thần quắc thước xuất hiện ở tiền viện.

Tóc lão nhân này bạc trắng, râu cũng trắng xóa, cho dù tinh thần ông ấy không tệ nhưng cũng có thể nhìn ra lão nhân này cũng đã ngoài tám mươi.

Người này chính là cận thần của phụ thân của tiên đế, có thể nhìn ra được bối phận của người này.

Vân Sơ từng xem qua sách sử, tại sao phụ thân của tiên đế lại có thể trở thành một minh quân, lập được nhiều công tích vĩ đại như vậy, chính là vì có một vị lão sư đồng thời là bằng hữu như vị trước mặt đây.

Âu Dương Diệp, khi còn trẻ đã vào Quốc Tử Giám làm thị độc, sau này hoàng đế đăng cơ, được phá lệ phong chức Thái sư, ông ấy suốt đời phụ tá hoàng đế năm nó bước lên đ ỉnh tối cao, mở rộng bản đồ Đại Tấn, khiến các tiểu quốc xung quanh vừa nghe danh đã sợ vỡ mật... Sau khi hoàng đế năm đó băng hà, Âu Dương Diệp đã từ chức Thái sư, nói muốn quy ẩn núi rừng.

Sau này lại thành lập một “học đường nhà tranh” ở trong núi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio