Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 488: phiên ngoại 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phiên ngoại – Sở Thụy

Đêm tuyết.

Tuyết lớn rơi ào ào, một tầng tuyết dày đọng bên ngoài đại điện, cao qua mắt cá chân.

Bên trong đại điện đã đốt lò than, đối lập với thời tiết băng thiên tuyết địa bên ngoài.

Thiếu niên gầy yếu nằm trên giường, quật cường mím môi.

“Thụy nhi, mau uống đi.”

Phùng thái hậu thở dài một hơi.

Thấy thiếu niên vẫn không d.a.o động, ngữ khí của bà ta dần trở nên lạnh lùng: “Nếu đã như vậy thì ta đây chỉ có thể ép ngươi uống hết. Người đâu.”

Hai ma ma thô tráng bước lên mạnh mẽ đè Sở Thụy xuống giường.

“Không, ta không uống.” Sở Thụy gắt gao cắn chặt khớp hàm: “Đây là m.á.u người, là một mạng người, ta không uống, ta thà để bản thân c.h.ế.t đi!”

“Ngươi...!” Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống: “Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!”

Bà ta nói xong thì đích thân ra tay bóp chặt cằm Sở Thụy, cầm lấy chén m.á.u đỏ đậm trực tiếp rót vào miệng hắn ta.

“Oẹ ——”

Sở Thụy ghé vào mép giường nôn mửa, chỉ hận không thể nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

“Bịt miệng nó lại, không cho nó nôn ra!”

Ngữ khí của Thái Hậu âm trầm cực độ.

Đúng lúc này, một thiếu nữ từ ngoài điện chạy vào, quỳ gối bên cạnh giường, mở miệng cầu xin: “Thái Hậu, để ta đi, để ta khuyên Thụy nhi, nó nghe lời trưởng tỷ này nhất...”

Thái Hậu lạnh lùng đứng dậy, phất tay áo rời đi.

Mấy ma ma và cung nhân trong điện cũng biết điều lui xuống.

“Thụy nhi, đệ cần gì phải như thế, cần gì phải như thế?” Sở Tri Hạ lấy khăn lau m.á.u bên môi Sở Thụy: “Máu đầu tim này đệ đã uống từ nhỏ đến lớn, đã uống nhiều năm như vậy, cũng phải sớm quen rồi chứ.”

“Nhưng trước giờ đệ đều không biết đây là m.á.u đầu tim người!” Nước mắt Sở Thụy tràn mi: “Thái Hậu nói với đệ đây là thuốc dẫn được điều chế từ m.á.u đầu tim của nhiều loại động vật nên đệ mới nguyện ý uống nhiều năm như vậy...”

Mãi đến ba ngày trước, hắn ta vô tình đột nhập vào mật thất ngầm của An Khang Cung thì mới biết được hóa ra thứ hắn ta uống chính là m.á.u tim của thiếu nữ.

Nhiều thiếu nữ đang độ niên hoa cùng rất nhiều nữ hài trạc tuổi hắn ta bị bắt tới đó làm thuốc dẫn cho hắn ta.

Thân thể hắn ta rách nát như vậy, đã phải c.h.ế.t từ sớm rồi, sao có thể khiến những thiếu nữ như hoa như ngọc đó bỏ mạng vì hắn ta...

Hắn ta âm thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ uống thứ thuốc đó nữa, hắn ta tình nguyện c.h.ế.t đi.

“Đệ có biết vì để tìm m.á.u đầu tim cho đệ mà Thái Hậu đã gánh bao nhiêu tội nghiệt trên lưng không, Thái Hậu cũng chỉ muốn tốt cho đệ mà thôi.” Sở Tri Hạ gỡ hầu bao bên hông xuống, mở hầu bao lấy ra một bình sứ nhỏ, nhẹ giọng nói: “Ta biết đệ không muốn uống m.á.u người cho nên đã tìm cho đệ vật nhỏ này, nó sẽ thay đệ uống.”

Sở Thụy tò mò nhìn qua, chỉ thấy trong bình sứ nhỏ kia là hai con sâu màu đen, sâu rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả hạt gạo.

“Đây là cổ trùng, sống nhờ vào m.á.u người.” Gương mặt Sở Tri Hạ lộ ra tươi cười: “Đệ nuốt hai cổ trùng này vào, sau này m.á.u đầu tim đệ uống vào đều là do bọn chúng hấp thụ, như vậy đệ sẽ không mâu thuẫn nữa chứ?”

“Trưởng tỷ, tỷ không hiểu.” Sở Thụy trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta không muốn uống m.á.u đầu tim chính là vì không muốn tạo thêm g.i.ế.c chóc và tội nghiệt, nếu vẫn có người c.h.ế.t thì dù là ta uống hay cổ trùng uống thì có gì khác nhau?”

Hắn ta duỗi tay móc yết hầu, nôn hết toàn bộ số thuốc vừa uống ra ngoài. Sở Tri Hạ thu lại hai cổ trùng, nhẹ giọng nói: “Vậy cứ để hai vật nhỏ này ở chỗ đệ trước đi, ngày nào đó đệ nghĩ kỹ thì nuốt vào, nếu có thể nuôi cổ trùng này lớn thì sau này nó sẽ trở thành át chủ bài của đệ, được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ đi.”

Tuyết rơi một lúc là ngưng.

Sở Thụy không ngủ được, hắn ta khoác xiêm y đi đến cửa đại điện, ngồi xuống lẳng lặng thưởng tuyết.

Mấy cung nhân tới khuyên mấy lần nhưng vô ích nên đành tử bỏ.

Trời đã sáng, một ngày mới bắt đầu, đối với Sở Thụy mà nói, ban ngày và ban đêm cũng chẳng khác nhau là bao, đều là nằm trên giường dưỡng bệnh.

Từ nhỏ đến lớn, thân thể hắn ta yếu ớt, uống thuốc châm cứu, nằm liệt giường chẳng phân biệt ngày đêm, hắn ta luôn nghĩ người như hắn ta sao không c.h.ế.t sớm đi, sống như vậy có ý nghĩa gì chứ...

“Điện hạ.” Cung tỳ đi vào nhỏ giọng nói.” Hôm nay là đêm giao thừa, công công bên cạnh Hoàng Thượng công công đến hỏi điện hạ có thể tham gia tiệc Trừ tịch không?”

Sở Thụy lắc đầu: “Ta không đi.”

Nhiều năm như vậy, hắn ta hiếm khi đi đâu, bởi vì thân thể không cho phép.

“Thụy nhi, đi thôi.” Sở Tri Hạ bước vào, tươi cười nói: “Ngày nào cũng ru rú trong điện, không sợ chán đến điên sao, đệ đi cùng trưởng tỷ đi.”

Sở Thụy có chút kinh ngạc.

Từ khi phụ thân và mẫu thân lần lượt qua đời, trưởng tỷ chưa từng tham gia yến hội cung đình, vì mỗi khi nhìn người ngồi trên long ỷ, trưởng tỷ đều sẽ nhớ tới phụ thân, vị trí kia vốn nên thuộc về phụ thân của bọn họ.

Hắn ta không nhịn được mở miệng: “Trưởng tỷ?”

Gương mặt Sở Tri Hạ đột nhiên ửng đỏ.

Sở Thụy tức khắc hiểu ra: “Lục đại ca hồi kinh rồi sao?”

“Ừ.” Sở Tri Hạ nhỏ giọng nói: “Lục bá phụ về kinh thành, hắn cũng về theo, ta đã hỏi thăm rồi, hắn cũng tham gia cung yến đêm nay.”

“Thật tốt quá.” Sở Thụy cũng phấn khích: “Lục đại ca và trưởng tỷ có hôn ước, chắc chắn sẽ cầu thân trong buổi cung yến, thật tốt quá, cuối cùng trưởng tỷ cũng có thể rời khỏi hoàng cung lạnh lẽo này rồi.”

Nụ cười của Sở Tri Hạ vốn đang mang theo vẻ ngượng ngùng lại đột nhiên trở nên ưu sầu: “Nếu ta đi rồi thì Thụy nhi phải làm sao đây?”

“Trưởng tỷ quên rồi sao, ta là Trang Thân Vương.” Sở Thụy cười mở miệng: “Ta muốn rời khỏi hoàng cung, lúc nào cũng có thể rời đi... Trưởng tỷ trang điểm thế này quá đơn điệu, để ta thay trưởng tỷ tô điểm lại một chút.”

Hắn ta lập tức lấy lại tinh thần, đi theo Sở Tri Hạ đến khuê phòng của nàng ấy, chọn cho nàng ấy một bộ xiêm y đỏ rực, lại trang điểm chải chuốt tỉ mỉ một phen...

Một lúc sau đã là chạng vạng, tỷ đệ hai người theo Phùng thái hậu đến đại điện tổ chức yến hội.

Cung yến lần này cho phép quan viên Tam phẩm đưa theo gia quyến tới dự, rất nhiều người tới, đại điện vô cùng náo nhiệt.

Sở Thụy liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Lục đại ca Lục Hạo đang đứng trong đám người.

Lục đại nhân Lục gia mấy năm trước làm Tổng đốc ở Giang Nam, mấy tháng trước tài hoa của ông ta truyền tới kinh thành, hiện giờ chính là đại quan Chính nhất phẩm được hoàng đế vô cùng ưu ái.

Đích trưởng tử Lục gia Lục Hạo năm nay hai mươi hai tuổi, phong độ nhẹ nhàng, đương nhiên trở thành nữ tế tương lai hoàn hảo trong mắt nhiều quý phụ kinh thành, này sẽ, một đám người vây quanh Lục Hạo nói chuyện.

Nhưng cũng có mấy vị phu nhân biết chuyện mấy năm trước, bèn nhỏ giọng nói: “Lúc ấy tiên Thái Tử đã định hôn ước cho đích nữ nhà mình và Lục đại thiếu gia rồi.”

“Đích trưởng nữ của tiền Thái Tử? Phúc Khang quận chúa? Mấy năm nay chưa từng nghe nhắc tới vị quận chúa này, suýt nữa ta đã quên mất người này rồi.”

“Phúc Khang quận chúa cùng Trang Thân Vương hiện giờ vẫn ở trong cung, quả thật đã lâu không nghe thấy tin tức của hai người này, cũng không biết hôn sự năm đó còn hiệu lực không?”

“Lục gia hiện tại nước lên thuyền lên, Lục đại thiếu gia mới hai mươi hai tuổi đã là quan Ngũ phẩm của triều đình, tiền đồ như gấm, nhưng thân phận của Phúc Khang quận chúa...”

Tuy có là quận chúa nhưng lại là đích trưởng nữ của tiền Thái Tử, thân phận xấu hổ như vậy rất dễ khiến Hoàng Thượng sinh lòng nghi ngờ, cho nên đối với những huân quý gia thế không tồi ở đây mà nói, Phúc Khang quận chúa không phải là một mối lương duyên tương xứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio