Nếu không phải vì chuyện này thì cũng không tình cờ gặp lại Tạ Thế Doãn.
Nhìn thấy hắn bây giờ đã có thê tử cùng hài tử, chuyện làm ăn cũng không gặp trở ngại, nàng ấy cũng mừng cho hắn.
Thiếu niên mấp máy môi.
Thật ra hắn rất muốn hỏi quan hệ giữa nàng ấy và nam tử bên cạnh là gì, vì sao lại đơn độc lưu lạc ở ngoài thành.
Nàng ấy chính là công chúa Đại Tấn, sao lại chật vật đến như thế...
Nhưng hắn không có cách nào mở lời.
Hiện tại hắn là Lạc Trình chứ không còn là Tạ Thế Doãn.
Thân phận này là đương kim Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu ban cho hắn, hắn ăn gạo Lạc gia trưởng thành, mặc xiêm y của Lạc gia, cưới thê tử mà Lạc gia sắp xếp, tất cả mọi chuyện đều theo đúng quỹ đạo của nó mà tiến về phía trước.
Thật ra khi đến Lạc gia được khoảng nửa năm thì hắn đã khôi phục trí nhớ.
Hắn cũng từng nghĩ muốn trở về kinh thành nhưng khi ý niệm này toát lên, hắn lại cảm thấy mờ mịt, tới kinh thành để làm gì chứ, Tạ gia không còn nữa, còn ai có thể che chở cho hắn?
Đúng là bởi vì hắn cứu Trường Sinh nên ông trời mới cho hắn thêm một lần cơ hội.
Hắn bắt đầu tập trung đọc sách, học tập kinh thương, chậm rãi tiếp nhận việc kinh doanh của Lạc gia.
Tuy hắn không phải huyết mạch của Lạc gia nhưng thân nhi tử của dưỡng phụ dưỡng mẫu lại là thứ bùn nhão không thể trát tường nên mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào hắn. . Đọc t𝗿𝓊𝔂ện tại ⩶ T𝗿Um t𝗿𝓊𝔂ện.𝑣n ⩶
Dưỡng phụ mẫu dần dần không phải đối thủ của hắn nên luôn tìm cách lập quy củ với thê tử mới vào cửa của hắn, hắn chỉ đành đưa theo thê tử đang mang thai cùng lên kinh thành.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được bản thân lại gặp được một nữ tử dung nhan tuyệt sắc ở ngoài cổng thành.
Thật ra là do thê tử Bạch thị nhìn thấy trước rồi mới chỉ cho hắn xem.
Hắn chỉ cảm thấy gương mặt kia rất quen, đột nhiên lại nhớ tới Vân Sơ, sau đó lại trông thấy ngọc bội treo bên hông nàng ấy, do đó mới biết được thân phận của nàng.
Khi hắn nói bản thân đến từ Lạc Xuyên, hắn có thể cảm nhận ánh mắt của nàng ấy thay đổi.
Hắn biết nàng ấy còn nhớ Tạ Thế Doãn, còn nhớ rõ hài tử đáng thương, cô độc, không có nơi để đi kia...
Chỉ cần nàng còn nhớ rõ là đủ rồi.
Chỉ một lúc sau, cửa lớn kinh thành mở ra.
Mộ Dung Tất chắp tay nói: “Đa tạ Lạc huynh mời trà, nếu Lạc huynh có thời gian thì có thể tới phủ Hưng quốc công phủ tìm ta, ta làm chủ chiêu đãi huynh một bữa.”
Tạ Thế Doãn đáp lễ: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến, đừng xem trọng như vậy.”
Bạch thị ngồi bên cạnh hắn sợ ngây người, nhìn theo bóng dáng của hai người Sở Trường Sinh hồi lâu rồi mới hồi thần: “Hắn, hắn là người phủ Hưng quốc công? Trời ơi, tướng công, nếu có thể giao hảo với phủ Hưng quốc công, vậy...”
“Bèo nước gặp nhau thôi.” Tạ Thế Doãn bình thản nói.” Đi thôi, chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian.”
Bạch thị cẩn thận hỏi: “Tướng công, chàng quen nữ tử đẹp như thiên tiên khi nãy sao?”
Tạ Thế Doãn lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên ta tới kinh thành, sao có thể quen được chứ, đừng nghĩ quá nhiều, đi thôi.”
Hắn mang theo thê tử đang mang thai chen chúc trong đám người.
Khi đám đông ùn ùn kéo tới, Tạ Thế Doãn vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn nhưng đã không còn nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc kia nữa.
Bên này, Mộ Dung Tất cũng hỏi: “Trước kia Trưởng công chúa quen biết Lạc huynh sao?” “Cũng xem như là cố nhân.” Sở Trường Sinh cười nói: “Nhưng cố nhân này là chuyện đã qua rồi, có một số việc không cần thiết phải nhắc lại.”
Hai người đang nói thì đột nhiên có một đám thị vệ từ phía đối diện đi tới.
Dân chúng xung quanh không biết có chuyện gì nên chạy khắp nơi như chim bay tán loạn.
Sở Trường Sinh nhìn Sở Hoằng Du hùng hổ đi tới, bất đắc dĩ nói: “Ca ca, huynh bày trận lớn như vậy để làm gì?”
Sở Hoằng Du sắp phát điên rồi.
Đêm qua, đám ám vệ thùng cơm kia đột nhiên tới báo, nói Trường Sinh lăn từ trên núi xuống.
Hắn bị dọa sợ không nhẹ, tự mình đi tìm người, cuối cùng ám vệ của Trường Sinh tới báo nói muội muội tốt của hắn dắt díu tứ thiếu gia phủ Hưng quốc công rời khỏi thâm sơn cùng cốc chạy tới cổng thành Tây.
Trường Sinh còn không cho ám vệ hỗ trợ, càng không để lộ thân phận, cố chấp chờ ở ngoài thành suốt hai canh giờ.
Sở Hoằng Du bước qua, đưa tay túm lấy Sở Trường Sinh kéo sang bên cạnh mình, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Tất: “Ngươi chính là tiểu nhi tử của Hưng quốc công?”
Mộ Dung Tất chắp tay: “Tham kiến Hoàng Thượng, đúng là tại hạ, đêm qua tại hạ cùng với Trưởng công chúa lên núi...”
“Câm miệng, đừng nói nữa.” Sở Hoằng Du lạnh lùng nói: “Chuyện đêm qua không được truyền ra ngoài, nếu không trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
Hắn lôi kéo Sở Trường Sinh bước lên xe ngựa của hoàng gia.
Hắn đen mặt hỏi: “Thì ra muội cũng có người trong lòng, giấu kỹ thật đó.”
“Ca ca nói bậy gì đó, hắn không phải người trong lòng của muội.” Sở Trường Sinh nhíu mày: “Đêm qua nếu không có hắn che chở thì người bị thương chính là ta, ca ca quay về tìm dược liệu đưa đến phủ Hưng quốc công đi.”
“Nếu không phải người trong lòng vậy muội đưa dược liệu làm gì!” Sở Hoằng Du cắn răng nói: “Không phải muội muốn chọn tên ngốc kia làm phò mã đó chứ.”
“Ca ca tức giận như vậy làm gì, sớm muộn gì ta cũng phải tìm phò mã mà.” Sở Trường Sinh chống cằm: “Không bằng ca ca nói xem, trong kinh thành có ai thích hợp làm phò mã, ta chọn một người.”
Câu hỏi này khiến Sở Hoằng Du rơi vào thế bí.
Hắn biết Trần Tam vẫn luôn mơ ước vị trí phò mã nhưng thằng nhãi Trần Tam này lại là chúa nịnh nọt, hắn không muốn một vị muội phu chỉ biết vuốt m.ô.n.g ngựa.
Kinh thành có bốn đại công tử, bốn người kia có ngoại hình có tài hoa, muốn cái gì có cái đó nhưng trong mắt hắn bọn họ cũng không xứng với muội muội.
Con nhi tử của mấy nhà huân quý đa phần đều là những tên ăn chơi trác táng, không nên thân, hắn coi thường đám người đó.
Nhìn khắp kinh thành cũng không tìm được ai vừa ý, có nên nhìn xa hơn không, quân chủ nước láng giềng thì sao?
Nghĩ đến đây, Sở Hoằng Du lắc đầu mãnh liệt.
Có thế nào thì cũng không thể để Trường Sinh gả đến nước khác, hắn không bỏ được!
“Làm phò mã thì phải từ bỏ con đường làm quan.” Sở Trường Sinh chậm rãi nói: “Người theo đuổi con đường làm quan căn bản là coi thường việc trở thành phò mã, mà nam tử mơ ước trở thành phò mã đều là đám nhị thế tổ ăn chơi trác táng, ca ca nói xem phải làm sao mới tốt đây?”
Sở Hoằng Du cũng mờ mịt: “Đúng vậy, phải làm sao bây giờ?”
Cũng đâu thể cả đời không gả chồng.
Sở Hoằng Du nghĩ tới nghĩ lui, quyết định viết thư cho cha nương.
Không bao lâu, Sở Dực và Vân Sơ hồi âm, tứ công tử nhà Hưng quốc công là hài tử Sở Dực tận mắt nhìn thấy hắn sinh ra rồi lớn lên, từ nhỏ thông tuệ, sách đọc qua một lần là không quên, tuổi còn nhỏ mà đã thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh Đại học Luận ngữ, sau này lại chấp nhất với y học nên từ bỏ khoa cử và con đường làm quan.
Tuy người này hơi ngốc một chút nhưng tâm tính đơn giản, bản tính thuần thiện, cũng có thể xem là xứng đôi.
Chỉ cần đôi bên lưỡng tình tương duyệt thì bọn họ cũng vui lòng.
Nhưng nếu chỉ có Trường Sinh đơn phương tình nguyện thì bọn họ sẽ lập tức quay về mang Trường Sinh xuôi nam du lịch.