Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ là khoảnh khắc rượu thấm vào môi, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, tiệc mừng thọ cũng xem như là yến hội lớn, không biết Tạ gia nghĩ thế nào mà lại chuẩn bị loại rượu bình thường như vậy.

Nhưng khách nghe theo chủ, chủ nhân chuẩn bị cái gì thì bọn họ sẽ uống cái đó, không một ai nói ra.

Chỉ có Tần Minh Hằng mở miệng nói: “Chậc chậc, lần đầu tiên ta uống thứ rượu nhạt nhẽo như vậy, Tạ đại nhân, rượu nhà các ngươi cũng giống như ngươi vậy, quá nhạt.”

Tạ Cảnh Ngọc cắn chặt môi.

Tần Minh Hằng rõ ràng là tới gây chuyện, nhưng người ta có thân phận địa vị, hắn ta không có cách nào đuổi người đi.

Vân Sơ cũng cảm giác được Tuyên Võ hầu này hình như muốn đối đầu với Tạ Cảnh Ngọc, nhưng Tạ Cảnh Ngọc chỉ là một tiểu quan Ngũ phẩm, cơ bản không thể tiếp xúc với nhà quyền quý như vậy, làm sao lại đắc tội Tuyên Võ hầu rồi?

Nhưng đây cũng không phải chuyện nàng cần quan tâm, nàng ngồi ở vị trí của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, hàn huyên với mấy vị phu nhân ngồi bên cạnh.

Lúc này, nhóm nha hoàn bưng món ăn đầu tiên lên.

Mỗi bàn đều được chuẩn bị thức ăn giống nhau, bốn món chính, bốn món nóng, bốn món rau trộn, bốn món điểm tâm và trái cây, nhìn cũng có vẻ phong phú.

Nhưng Vân Sơ chú ý mỗi chén chỉ được múc chừng phân nửa, rõ ràng là do có người ở dưới bớt xén nguyên liệu.

Nam nhân có lẽ sẽ không chú ý tới những việc nhỏ này nhưng những phu nhân ở đây đều là đương gia chủ mẫu, sao có thể không nhìn ra trò hề trong đó, bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, thật sự không hiểu nổi.

Tạ gia tốt xấu cũng là nhà quan Ngũ phẩm, tuy xuất thân hàn môn nhưng cũng làm quan nhiều năm như vậy, hẳn cũng có chút của cải, sao đến cả một bữa tiệc mừng thọ cũng làm không xong thế này.

Tạ lão thái thái bắt đầu hối hận.

Bà ta không nên giao một chuyện lớn như tiệc mừng thọ cho một cô nương chưa xuất các như Tạ Phinh đảm nhiệm.

Nhìn ánh mắt của những phu nhân đó xem, tất cả đều là sự khinh thường, cứ như Tạ gia nhà bọn họ không thể lên được mặt bàn vậy.

Tạ Phinh xem cũng không dám nhìn lão thái thái, cúi đầu thật thấp, trong lòng không ngừng mắng Hạ Húc máu chó đầy đầu.

“Các vị có điều không biết.” Vân Sơ mở miệng nói: “Mùa xuân phương nam không có mưa tức đến mùa thu sẽ không có thu hoạch, đến lúc đó chắc chắn xuất hiện không ít lưu dân, lần này Tạ gia làm tiệc mừng thọ không dám phô trương lãng phí, vì thế tiệc thọ lần này chỉ có thể để Tạ gia mất mặt một chút, dùng số bạc này cứu tế chắc chắn sẽ cứu được mấy chục mạng người. Mặt mũi và mạng người, cái nào nặng cái nào nhẹ, ta tin trong lòng các vị cũng biết cân đo đong đếm.”

“Hay!” Tần Minh Hằng dẫn đầu trầm trồ vỗ tay khen ngợi: “Tạ phu nhân có tấm lòng lo cho dân cho nước như vậy, thật sự khiến ta hổ thẹn!”

Lão thái thái thật sự phục tôn tức này, mắt thấy tiệc mừng thọ này sắp bị người ta chê cười tới nơi nhưng mấy lời này lại biến trò cười của Tạ gia thành công đức.

Cả Tuyên Võ hầu cũng trầm trồ khen ngợi, hiện tại xem ai còn dám nói tiệc thọ của Tạ gia không lên được mặt bàn?

Quả nhiên, sự khinh thường trong mắt mọi người cũng phai đi không ít, cười nói Tạ gia tích được công đức lớn, lão thái thái chắc chắn có thể phúc thọ miên trường.

Lão thái thái cầm đũa: “Trò chuyện lâu như vậy, mọi người đều đói bụng, chúng ta dùng cơm trước đi.”

Bà ta kẹp một miếng cá, trong lòng không khỏi tán thưởng, thật không hổ là tiệm ăn tại gia Vân gia, ngay cả cá chết cũng có thể trở nên tươi ngon như vậy.

Ngay lúc bà ta đang cảm thán thì bên dưới lại truyền đến mấy lời khó nghe. Tần Minh Hằng ăn một miếng thịt viên, lập tức phun ra, cao giọng nói: “Ta chỉ biết Tạ đại nhân là Hộ bộ Lang trung, không biết Tạ phủ cũng là thương buôn muối đấy.”

Các khách nhân cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Mấy món này quá mặn, thật không thể ăn nổi.”

“Sao có thể mặn như vậy chứ, uống cả hai ly trà vẫn không hết mặn, muốn làm người ta mặn chết sao.”

“Đầu bếp Tạ phủ để xảy ra sơ suất lớn như vậy, có thể thấy việc quản lý hậu trạch có vấn đề, đương gia chủ mẫu là đại tiểu thư con vợ cả của Vân phủ, sao lại không biết quản gia thế này?”

“Là vì gần đây Tạ phu nhân bị bệnh, nhìn sắc mặt kia xem, chắc chắn là bệnh còn chưa khỏi, làm gì còn thừa tinh lực lo chuyện trong phủ, nói tới nói lui cũng là đại tiểu thư Tạ gia không có năng lực, hoàn toàn phá hỏng tiệc mừng thọ này.”

“Nghe nói là thứ nữ ngoại thất sinh, tự nhiên chiếm không danh vị đích nữ của người ta thì làm gì biết quản gia?”

“Mới vừa rồi Tạ phu nhân còn đứng ra nói đỡ, bây giờ đồ ăn mặn như vậy, ta thấy nói gì cũng không cho qua được đâu.”

“...”

Tạ lão thái thái đích thân nếm thử vài món, toàn bộ đều mặn không chịu được.

Nếu một món ăn có vấn đề thì còn có thể nói là đầu bếp phạm sai lầm nhưng tất cả món ăn đều bị bỏ muối không nương tay như vậy, chắc chắn là có người cố ý.

Bà ta tức giận không nhẹ, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào.

Nguyên thị chưa bao giờ trải qua trường hợp như vậy, chỉ biết cười gượng.

Tạ Phinh cúi đầu thật thấp, cật lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân.

“Ta thay mặt Tạ gia nhận lỗi với các vị.” Vân Sơ đứng lên, chân thành xin lỗi: “Tiệc mừng thọ xảy ra chuyện lớn như vậy cũng là do ta không biết xử lý, ta ở đây tự phạt bản thân ba ly.”

Nàng vừa cầm ly rượu lên thì Tần Minh Hằng đã mở miệng nói: “Toàn kinh thành ai không biết Tạ phu nhân đang bị bệnh, tiệc thọ này cũng không phải do Tạ phu nhân xử lý, không tới phiên ngươi chịu phạt.”

“Ta là đương gia chủ mẫu Tạ phủ, cho dù không phải đích thân ta chuẩn bị nhưng cũng là do ta quản giáo không nghiêm, nên phạt.” Vân Sơ cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

Tần Minh Hằng nhíu chặt mày muốn đứng dậy thì lại thấy chung rượu trong tay Vân Sơ bị Tạ Cảnh Ngọc lấy đi, trực tiếp uống ba chung.

Ánh mắt Tần Minh Hằng tối sầm lại, khóe môi cười như không cười: “Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân quả là phu thê tình thâm, thật khiến người ta hâm mộ.”

Không biết vì sao mà Vân Sơ lại cảm giác mấy lời này tràn ngập ý trào phúng.

Nàng xem nhẹ sự khó chịu thoáng qua đó, mở miệng nói: “Tạ phủ sẽ sắp xếp người đến tửu lâu đặt bàn tiệc với tốc độ nhanh nhất, xin các vị chờ một chút, bây giờ chúng ta mang đào thọ và mì thọ lên trước, để mọi người cũng được hưởng phúc khí.”

Vân phu nhân Lâm thị gật đầu: “Ta sắp xếp người trợ giúp.”

Vân gia là gia tộc số một số hai ở kinh thành, có Vân phu nhân hỗ trợ, mọi người cũng biết bàn tiệc này sẽ được chuẩn bị nhanh chóng, không khí cũng dịu đi không ít.

Hạ nhân bưng đào thọ lên, chính là quả đào được làm từ bột mì, viết lên đó một chữ thọ thật to, quả đào to nhất được đặt trước mặt thọ tinh hôm nay là Tạ lão thái thái, số còn lại được đưa tới từng bàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio