Đời trước, sau khi Vân gia xảy ra chuyện nàng mới biết Hạ quản gia của Tạ phủ lại là huynh trưởng ruột thịt của Hạ thị.
Lúc nàng quỳ gối trước cửa thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc cầu hắn ta mở một đường sống cho Vân gia, Hạ Húc ỷ vào việc bản thân là cữu cữu của Tạ Thế An, nhiều lần đùa bỡn vũ nhục nàng...
Nhưng dù sao nàng cũng là phu nhân chính phòng của Tạ gia, Hạ Húc chỉ dám đùa giỡn ngoài miệng.
Thính Tuyết cùng Thính Phong chỉ là nha hoàn, không có năng lực phản kháng, bị Hạ Húc hủy hoại... Sau này nàng mất mạng vì một ly rượu độc, hai nha đầu này chắc chắn cũng đi theo nàng...
Thấy sắc mặt Vân Sơ trở nên khó coi, Trần Đức Phúc biết chuyện này khá nghiêm trọng.
Ông ấy siết chặt nắm tay: “Phu nhân ngài chỉ c ần sai bảo!”
“Thật ra cũng không cần làm gì.” Vân Sơ giấu đi sự lãnh lẽo trong ngữ điệu: “Cho hắn một cơ hội bò lên thật cao, bò càng cao thì khi té xuống mới càng thảm bại.”
Trần Đức Phúc là người làm ăn, tất nhiên hiểu được những lời này là có ý gì, lập tức nhận lệnh.
Vân Sơ buông chung trà, đứng lên: “Trần bá, mang ta đến chỗ mấy cửa hàng hồi môn tham quan một chút.”
Đời trước, cửa hàng hồi môn của nàng lần lượt bị bán đi để đổi lấy bạc, hơn phân nửa số bạc đó đã bị Tạ Cảnh Ngọc dùng trên quan trường.
Bảy tám cửa hàng hồi môn ở gần kinh thành, một nửa cho thê tử của Tạ Thế An, nửa kia cho Tạ Phinh làm của hồi môn...
Đây đều của hồi môn mẫu thân tỉ mỉ chọn lựa cho nàng, tiêu tốn hơn nửa gia tài của Vân gia, cuối cùng tất cả đều rơi vào tay Tạ gia.
Trải qua nỗi tuyệt vọng khi Vân gia diệt vong, nàng mới biết tiền tài là thứ đẹp đẽ cỡ nào.
Sống lại một lần, nàng không chỉ muốn bảo vệ của hồi môn của mình mà còn muốn nhân số đó lên gấp ba, gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần!
Kinh thành rộn ràng nhốn nháo.
Vân Sơ không ngồi xe ngựa mà xuống đường đi bộ, nhìn đám đông náo nhiệt, nàng lại càng xác định việc mình sống lại không phải là mơ.
Trần Đức Phúc đưa nàng đi thăm thú các cửa hàng hồi môn một vòng.
Có tiệm trà, tiệm tơ lụa, tiệm gạo, tiệm rèn... tổng cộng là mười cửa hàng lớn bé khác nhau.
Trần Đức Phúc quản lý mấy cửa hàng này rất tốt, mỗi năm có thể kiếm được hơn mười ngàn lượng bạc, nhưng vẫn quá ít.
Thánh Thượng kiêng kị Vân gia, cho dù không có Tạ Thế An chọc gậy ở giữa thì Vân gia sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Trước khi Vân gia gặp họa, nàng nhất định phải kiếm nhiều bạc một chút...
“Phu nhân, trời mưa, hơi lạnh rồi.” Thính Phong lấy áo choàng khoác lên vai Vân Sơ: “Vào quán trà một lúc đi.”
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn trời.
Nếu nàng nhớ không lầm thì mùa xuân năm nay rất lạnh lẽo, mãi đến tháng năm mới nóng lên, sau đó cứ tiếp tục như thế, nóng nực cho tới tháng mười.
Nếu nói kinh doanh thứ gì có thể hốt bạc thì chính là bán băng.
Trong lòng đã có ý tưởng, Vân Sơ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng cất bước đi vào quán trà, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai, ngắm mưa uống trà nói chuyện phiếm.
“Cái gì, phu nhân, ngài muốn làm băng buôn bán?” Trần Đức Phúc đứng ở nàng phía sau, vẻ mặt kinh ngạc: “Nhà chư hầu quyền quý có làm hầm băng, mà những đại gia tộc khác cũng đã bắt đầu mua băng rồi, chỉ là mùa xuân năm nay lạnh như vậy, mùa hạ chắc chắn không quá nóng, rất nhiều gia tộc chỉ mua khoảng một phần ba, thậm chí là một phần năm số lượng so với năm ngoái, e là chúng ta không kiếm được bao nhiêu.”
Vân Sơ tươi cười: “Trần bá nghe ta là được, trên thị trường có bao nhiêu băng thì chúng ta mua bấy nhiêu.”
Thấy bộ dáng đã tính toán từ trước của nàng, Trần Đức Phúc biết ông ấy không khuyên được nữa.
Ông ấy nói với Vân Sơ: “Phu nhân, ngài tính dùng bao nhiêu bạc để mua băng?” Vân Sơ mở miệng: “Có bao nhiêu khoản có thể dùng thì đem đi mua băng hết đi, về sau ta sẽ đưa cho ngươi thêm một ít bạc.”
Trần Đức Phúc kinh ngạc: “Nhưng không phải trước đó phu nhân đã nói thu được bao nhiêu khoản đều đưa hết cho ngài, ngài có chỗ cần dùng sao?”
Vân Sơ cười lạnh.
Chỗ cần dùng chính là không lâu sau Tạ Cảnh Ngọc phải tham gia một bữa tiệc mừng thọ, số bạc này là để cho hắn mua lễ vật biếu xén quan trên.
Nàng sẽ không bao giờ tiêu thêm một đồng nào cho người Tạ gia nữa.
Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe ngựa xa hoa đã chạy tới cửa quán trà.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn thì rèm xe đã bị xốc lên, một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Đám nha hoàn bà tử chạy phía sau căn bản không đuổi kịp tiểu tổ tông này, chỉ có thể gân cổ gọi: “Thế tử, ngài chậm một chút, cẩn thận ngã bây giờ.”
Tầm mắt Vân Sơ dừng trên người tiểu hài tử.
Nhìn bộ dáng nhỏ gầy của đứa bé kia, chắc chỉ mới hơn ba tuổi, nhưng nó chạy rất nhanh, một bóng dáng cũng không để lại.
Nàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với Trần Đức Phúc.
Nàng đang nói thì đột nhiên cảm giác như có thứ gì đó rơi lên tóc mình.
“Phu nhân, ngài đừng sợ!” Thính Phong khiếp sợ: “Một con dế mèn nhảy lên đầu ngài rồi, để nô tỳ bắt nó!”
Vân Sơ sợ tới mức căng hết cả người.
Nàng là đại tiểu thư của phủ tướng quân, từ nhỏ đã to gan, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mấy loài sâu bọ côn trùng như dế mèn.
Da đầu nàng tê dại, hoàn toàn không dám cử động.
“Đừng đụng vào Khiêu Khiêu của ta!”
Một âm thanh mềm mại truyền đến, một viên pháo nhỏ hung hăng nện vào người Vân Sơ.
Nàng kinh ngạc nhìn xuống thì đã thấy tiểu hài tử ban nãy còn ở dưới lầu đã bay tới chỗ nàng.
Nháy mắt đã bò lên đầu gối của nàng.
Đôi tay đó lại chụp lên đ ỉnh đầu của nàng,
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.
Vân Sơ bất ngờ không kịp phòng bị, thân mình lập tức lảo đảo.
Nàng che chở đứa nhỏ trong lòng theo bản năng, ôm hài tử ngã xuống đất.
“Phu nhân!”
Thính Phong vô cùng buồn bực, nàng ấy chẳng những không ngăn được tên nhóc không biết từ đâu chạy ra này mà còn khiến phu nhân ngã ngửa trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nàng ấy vội đỡ Vân Sơ đứng lên, nhanh chóng giúp nàng chỉnh trang y phục, đầu tóc và trang sức.
“Hu hu hu ——!”
Một tiểu hài tử trắng trẻo xiêm y lộng lẫy ngồi bệt dưới đất khóc rống.
Không biết vì sao mà Vân Sơ lại cảm thấy ngực mình đau âm ỉ.