Lời của Khương Lê quả thực không chút khách khí.
Cơ Vô Cương cũng không nghĩ tới nàng sẽ mở miệng làm khó dễ như vậy, biểu tình của hắn hơi sững sờ.
Kỳ thật cũng không khó lý giải. Nàng cùng huynh trưởng chính là quân cờ bị Ba quốc ném ra ngoài, thân ở dị quốc, trong lòng nhất định lo sợ không yên ngóng trông trở về cố quốc, gặp được Cơ Vô Cương vốn là môn khách của Thịnh tướng quân ngày trước, cũng hẳn như gặp lại thân nhân.
Thế nhưng thái độ của Khương Lê lại lãnh đạm, không có nửa điểm muốn thân cận với hắn, cũng chẳng cầu xin hắn giúp đỡ liên hệ với Thịnh Diệp tướng quân, nàng hiện tại không hề có ý định trở về Ba quốc.
Cơ Vô Cương trầm mặc một hồi, tự mình bước lại gần, một lần nữa đun nước pha trà cho Khương Lê. Sau khi đưa cho nàng một tách trà, hắn liền kính cẩn nói:
- "Mời vương nữ uống thử."
Khương Lê không đưa tay tiếp chén trà, ánh mắt thanh lãnh nhìn theo chén trà lên trên, chậm rãi nói:
- Chén trà này ta uống không thích hợp, chí hướng của Cơ quân hẳn là cũng không ở nơi thôn quê biên cương nghèo đói này. Chỉ là huynh trưởng và ta đều là người bình thường, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc. Hai chúng ta đều chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, không làm được nghiệp lớn gì cả, thiên nga hay chim sẻ đều có mục tiêu của mình, nếu muốn ép chim sẻ bay lên trời làm thiên nga, chính là ép buộc khiến người ta khốn khổ.
Cơ Vô Cương nhìn nàng cung kính thi lễ nói:
- Vương nữ dựa vào bản lĩnh của mình, đã có thể chu toàn yên ổn bên cạnh Thái tử Đại Tề, đồng thời còn đóng cả hai vai vương tử và vương nữ, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đó đều là việc mà người thường không thể làm được, tại sao lại cầu an ổn làm chim sẻ dưới hiên nhà? Tại hạ nhận được uỷ thác của Thịnh Diệp tướng quân, muốn tới Đại Tề tìm hai vị... Hiện tại, quốc quân Ba quốc u mê, Ba quốc cần một vị hiền giả kế thừa ngôi vị quốc quân Ba quốc, người đó chỉ có thể là vương tử Khương Chi...
Cơ Vô Cương còn chưa nói xong, Khương Lê đã hất chén trà nóng vào mặt hắn, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo:
- Huynh trưởng của ta ngoại trừ mềm yếu dễ bị bắt nạt, dễ dàng bị người ta thao túng, thì làm gì có điểm nào kham được vị trí quốc quân? Ngươi nếu dám ở sau lưng ta, lén lút tới tìm huynh ấy, lừa gạt huynh ấy dệt giấc mộng không thể thành hiện thực kia, như vậy đừng trách ta không niệm tình cũ, khiến ngươi c.h.ế.t không chỗ chôn thân.
Trong kinh thành tai mắt Thái tử trải rộng, nhất là việc giám sát các vị chất tử lại càng chặt chẽ, hơn nữa do ca ca trở thành đại cữu của Thái tử, cho nên so với kiếp trước bị người ta giám sát còn nghiêm mật hơn, nói trắng ra là giám thị nhất cử nhất động.
Cơ Vô Cương hẳn là không tiếp cận được Khương Chi, cho nên ngược lại tìm chỗ khác xuống tay, nghe ngóng được nàng cùng Phượng Phi Vũ tuần hành đến đây, nên đã đến đây trước chờ đợi.
Nếu là lúc trước trên yến hội nâng hiền thành công, như vậy Cơ Vô Cương liền có thể danh chính ngôn thuận trở thành phụ tá của Thái tử, càng thong dong tự tại tiếp cận huynh muội bọn họ.
Đáng tiếc Phượng Phi Vũ không chịu tiếp nhận hắn, hắn liền tới thử dò xét ý tứ của nàng, muốn thông qua nàng liên lạc với huynh trưởng, nghe theo mộng đẹp mà hắn dệt lên.
Làn da Cơ Vô Cương vốn trắng, thế nên bị nước nóng hắt vào bắt đầu ửng đỏ. Trước kia hắn cho rằng Khương Chi mềm yếu, không dám về nước tranh giành ngai vị. Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng, người cản trở lớn nhất, lại chính là Khương Lê muội muội của Khương Chi.
Trong ký ức của hắn, Khương Lê vẫn là vương nữ được nuông chiều trong hoàng cung Ba quốc trong, trời sinh yêu cười, nói chuyện sẽ đỏ mặt.
Thế nhưng khi hắn thám thính tiến vào Tề quốc lại nghe ngóng được Ba quốc có hai vị chất tử, trong lòng hắn đầu tiên là ngờ vực. Đợi đến khi hắn nhìn thấy Khương Lê mặc nam trang ngồi cùng xe ngựa với Thái tử tuần nhai, mới có chút giật mình.
Đồng thời hắn cũng kinh ngạc nữ tử này quả là to gan. Mặc dù Thịnh Diệp tướng quân sớm lui về ở ẩn, nhưng Cơ Vô Cương sau một thời gian dài kinh thương, cửa hàng trải rộng chư quốc, nhân mạch của Cơ Vô Cương tại Ba quốc càng rộng, người của hắn cũng được cài vào bên cạnh Thân Ung vương.
Ngày trước, phủ chất tử Ba Quốc ở Lạc An đột nhiên bị cướp đột nhập, toàn bộ thị vệ có mặt đều bị g.i.ế.c sạch, xem ra nhất định có điều kì quặc.
Cơ Vô Cương sai người tìm hiểu, phí hết tâm tư một phen mới biết được lúc trước Khương Lê lớn mật sửa quốc thư giả mạo làm vương tử, mà Thân Ung âm thầm sai người diệt khẩu toàn bộ binh sĩ của ông ta bị tàn sát không còn ai.
Nói thật, khi nghe thám báo thuật lại tình hình từ đầu đến cuối, hắn không thể tin được đây là chủ ý của một mình Khương Lê. Ngược lại, hắn cảm thấy có thể là do vương tử Khương Chi sau khi bị trục xuất làm con tin ở Đại Tề, thân trong nghịch cảnh nên chuyển yếu thành mạnh, vì muốn bảo hộ muội muội không phải tiến cung phục thị lão Tề vương mới đưa ra kế sách này.
Mà Khương Lê sau này thay thế Dao Cơ tiến vào phủ Thái tử cũng dễ đoán. Dù sao mỹ mạo Khương Lê cũng quá mức diễm lệ, có lẽ cũng không che mắt Thái tử được lâu, nhưng do hắn ta trầm mê nữ sắc, nên liền để nàng thế thân Dao cơ tiến vào chỗ trống.
Đối với một vương nữ lưu lạc bên ngoài mà nói, sống phụ thuộc vào kẻ mạnh là con đường duy nhất, hắn cũng chẳng nói được gì, chỉ cầu mong thông qua vị trắc phi được Thái tử sủng ái này, mau chóng liên lạc được với vương tử Khương Chi.
Thế nhưng ngay trong lúc này, khi một chén trà nóng hắt lên mặt mình, hắn mới mơ hồ tỉnh ngộ, không phải Khương Chi nào hết, tất cả mọi chuyện đều do một tay vị vương nữ này an bài.
Huynh muội hai người này, nhưng người làm chủ... lại là một vương nữ mười bảy tuổi, quả thực khiến hắn bất ngờ.
Hơn nữa vị vương nữ này mơ hồ lộ ra địch ý với hắn, càng khiến cho Cơ Vô Cương trăm mối không có lời giải.
Nóng bỏng trên mặt, thế nhưng hắn cũng không giận dữ, mà tiếp tục cúi thấp đầu nói:
- Không biết tại hạ có chỗ nào khiến vương nữ hiểu lầm? Nếu vương nữ tín nhiệm tại hạ, thì cũng là tín nhiệm con mắt nhìn người của Thịnh tướng quân. Cơ hiện tại cẩm y ngọc thực, tất nhiên là vui mừng quên cả trời đất. Thế nhưng đại vương tử dù sao cũng là một nam nhi, sao có thể ở tại di quốc, ăn nhờ ở đậu mãi được?
Khương Lê ngược lại rất vui vẻ, nàng nghe ra Cơ Vô Cương này nhìn như khiêm tốn nhưng trong giọng nói là ngầm ám phúng, chính là mỉa mai nàng làm người bên cạnh Thái tử, lấy sắc dụ người, ăn ngon ngủ kĩ, không để ý tới sống c.h.ế.t của huynh trưởng.
Hôm nay nàng cũng nhàn hạ, liền có tâm tình cùng hắn nói thêm vài câu:
- Nghe lời của quân, huynh trưởng ta hiện tại nếu trở lại Ba quốc chính là tiền độ rộng mở? Thế nhưng triều đình Ba quốc, do Thân hậu nắm quyền, một lòng muốn bồi dưỡng nhi tử bà ta là Khương Doãn kế vị. Hơn nữa xung quanh Ba quốc, lang hổ đứng nhìn, chỉ riêng Lương quốc chính là một con mãnh thú đứng trên, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm đoạt Ba quốc mà không cần tốn sức lực. Loạn trong giặc ngoài, vị trí quân chủ ngươi cho rằng huynh trưởng ta có thể nhẹ nhàng khoan khoái đoạt được sao?
Cơ Vô Cương nhất thời bị nàng nói cho cứng họng, không phản bác lại được.
Khương Lê cũng thấy mình nói đủ rồi, liền đứng dậy:
- Nhìn phục sức của quân cũng xem như giàu có, lại có kiến thức đầy mình, nếu vì cầu danh vọng, chung quanh đầy các cường quốc, nếu muốn thì đâu chẳng là sàn diễn của quân? Ba quốc chỉ là một trái cây sắp hỏng, nếu cứ miễn cưỡng nuốt vào bụng, ăn xong bị tiêu chảy, chỉ khiến cho bản thân mình chật vật mà thôi. Ngươi hà tất phải vậy?
Ngay khi nàng quay người muốn rời đi, Cơ Vô Cương lại vội vàng nói:
- Thế nhưng hiện tại Cơ là người bên cạnh Thái tử, tất nhiên có thể vì Ba quốc tận một phần sức lực, nếu có Đại Tề bảo vệ, Lương vương nhát gan kia sao dám chiếm đoạt Ba quốc, sao Thân gia có thể làm loạn được?
Lần này Khương Lê không quay đầu mà chỉ ném lại một câu:
- Nếu quân cảm thấy dựa vào sắc đẹp là có thể làm bạn bên cạnh Phượng Phi Vũ, không ngại thử một lần, đi tìm người tuyệt sắc dâng lên, nếu nữ tử do ngươi đưa tới, ta tất nguyện ý tiến cử, vì các ngươi trải thảm bắc cầu.
Từ phòng trà bước ra, tâm tình Khương Lê có chút u ám.
Bởi vì trong kiếp trước, Cơ Vô Cương mặc dù không nói rõ ràng như hôm nay, thế nhưng ngôn từ đều ám chỉ nàng phải lợi dụng Tần Chiếu, bỏ một phần sức lực trợ giúp ca ca.
Chuyện châu chấu đá xe, nàng đời trước làm một lần đủ lắm rồi. Trong thành Lạc An kẻ có quyền là kẻ mạnh, quan hệ rộng rải quảng giao cả ngày như Khương cơ, kẻ nào muốn thì đi mà làm. Phong vân biến ảo khôn lường, tất cả đều không quan hệ gì tới nàng cả.
Ôm tâm tư như vậy, Khương Lê âm thầm nghĩ, sau khi trở lại kinh thành, nàng cũng phải chỉ điểm trước cho ca ca, càng phải căn dặn tẩu tử lưu ý nhiều hơn, xem có kẻ khả nghi nào cố ý tiếp cận huynh trưởng Khương Chi.
Sau khi đi dạo một vòng, cảm thấy đã đóng gói đủ hàng hóa tẩu từ căn dặn, nàng liền quay về hành cung, đợi tới ngày mai, sẽ lên đường về thành Lạc An.
Cao Ly vương được lợi nhất thời, nên càng tỏ ra thân thiện với Đại Tề, nói thẳng khi Điền Oánh xuất giá, nếu không có dắng thiếp hồi môn, thật sự có chút keo kiệt, mà Phượng Phi Vũ đến Thuận Đức, bên người cũng chỉ có một trắc phi, đường trở về còn dài, chẳng phải là có chút đơn điệu.
Thế là mỹ nhân Cao Ly hoàn phì yến gầy, lập tức đưa tới mấy người, trong đó có một vị nghe nói là thứ muội của Điền Cơ, tên là Điền Tĩnh, dung mạo nàng ta so với Điền Oánh còn mềm mại đáng yêu hơn vài phần.
Khương Lê đứng ở trên ụ tàu, trông thấy mấy mỹ nhân xuống xe ngựa, nhất thời trong lòng một trận cảm khái. Kiếp trước vì Thái tử bị trúng tên, cho nên lưu lại bệnh căn, tựa hồ "ngự nữ bất lực". Nhóm chư vương đương nhiên sẽ không dâng mỹ nữ lên cho Thái tử, sợ sẽ khiến chàng ta mất mặt.
Thế nhưng đời này thì khác, Phượng Phi Vũ đến bây giờ đều khỏe mạnh hùng dũng, lại còn một lần nạp những ba trắc phi, nhu cầu quả thực như lửa cháy đồng bằng.
Cao Ly vương đúng là hiểu lòng người, đưa tới mấy vị mỹ nhân, coi như đều là người của mình cả, đưa sang mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng Phượng Phi Vũ ngược lại nhíu mày, cũng không phải bởi vì chê mấy nữ tử kia dung mạo xấu xí. Chỉ là chàng ta đang hòa hợp với Khương Lê, đương lúc tình nồng mật ý, vậy mà Cao Ly vương lại đưa mấy kẻ sát phong cảnh tới.
Đều nói nữ tử là kẻ hẹp hòi, nếu như vì vậy mà Khương Lê ghen tức, trên đường về trong lòng ấm ức, há có thể vui vẻ cùng mình cá nước thân mật?
Không phải do chàng ta suy nghĩ nhiều, đêm đó khi chàng yêu cầu tiểu phụ tá của mình đổi về nữ trang, ngủ tại doanh trướng của chàng. Tiểu Khương công tử chỉ cúi đầu nói:
- Cao Ly mới hiến ba vị dắng thiếp, ai cũng dung mạo xuất chúng, nhất là Tĩnh cơ, dung mạo nàng ngọt ngào, dáng vẻ thướt tha, da trắng cổ cao, tuổi chỉ mười sáu, chính là lúc nữ tử động lòng người nhất, điện hạ ngài xem... đêm nay nên thay đổi người thị tẩm, miễn cho ngài cảm thấy đơn điệu không thú vị?
Phượng Phi Vũ hững hờ đặt quyển trục trong tay xuống nói:
- Nếu không phải biết quân trong phủ Cô làm đương sai, quả thực khiến người ta nghi ngờ quân là tú bà đầy người son phấn trong thanh lâu đó... Cái cô Tĩnh cơ kia, cho nàng cái lợi gì, mà nàng thay cô ta nói ngọt vậy?
Khương Lê kinh hãi, chẳng lẽ Thái tử biết được cái gì rồi, nên chỉ đành cười làm lành nói:
- Bất quá là tiện tay mà thôi, Tĩnh cơ con người ngay thẳng, nàng trước kia tại Cao Ly có mâu thuẫn với Điền cơ, lần này nhập phủ, thực sự không muốn phụ thuộc vào Điền cơ, nếu như không được Thái tử ân sủng, tình cảnh rất thê lương, chính là khóc lóc cầu ta thay nàng nói vài câu mà thôi...
Kỳ thật Khương Lê còn có vài câu không nói, Tĩnh cơ còn kín đáo đưa cho nàng một khối ngọc bích. Đồng thời vị tiểu vương nữ còn hứa hẹn với tiểu Khương công tử, sau khi nàng nhập phủ sẽ ở dưới trướng Dao cơ, vì Dao cơ cố sủng.
Khương Lê cảm thấy khối ngọc bích kia chất lượng thượng thừa, mà Tĩnh cơ nói cũng hợp ý nàng, trung tâm đáng khen, tài vật đứa tới cũng đáng giá, nên mới chủ động, giúp nàng ta một phen.
Thế nhưng lời này vào trong tai Phượng Phi Vũ, lại trở thành nữ nhân này ghen tuông.
Hắn cũng lười nói nhảm, chỉ giật tay áo thiếu phó, một tay kéo nàng túm vào lòng.
- Nàng không thích đổi thành nữ trang cũng được, dù sao thì trong thành Lạc An mọi người đều biết Cô chẳng kị nam nữ, tối nay để Thiếu phó bồi bên người Cô là được.