Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

chương 36: 36: chỗ nào không bằng chị ta bị nhục nhã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà ở một bên khác.

Thẩm Dao cầm cái cuốc, dáng vẻ hữu khí vô lực.

Cô ta ghét nhất chính là làm việc nhà nông, đôi tay này của cô ta dùng để viết chữ, chứ không phải dùng để cầm cuốc.

"Động tác nhanh nhẹn lên, cũng không phải không được ăn cơm, muốn chết à?" Lý Hà ở bên cạnh thúc giục.

Thẩm Dao ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Sắp khai giảng rồi......!Con còn phải chuẩn bị bài tập cho học kỳ mới."

"Có cái gì mà cần chuẩn bị bài, đọc sách nhiều năm như vậy thì có lợi ích gì? Con lại không phải con trai, về sau sớm hay muộn cũng phải gả chồng.

Người ta cưới vợ cũng chỉ quan tâm có hiện huệ hay không, có thể làm việc hay không! Ai quan tâm con đọc sách nhiều hay ít?" Ánh mắt Lý Hà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh ở nơi xa, tức giận nói.

Thẩm Dao cắn môi, nhỏ giọng nói: "Đọc sách cũng không quy định giới tính......"

"Con thắc mắc ít thôi.

Mấy năm nay, ta tốn tiền cho con đi học còn ít sao? Để ta tức giận, năm nay con cũng đừng đi học nữa.

Trong nhà nuôi hai em trai con đi học cũng không dễ dàng.

Con trở về làm thêm kiếm tiền, cũng có thể nhanh chóng quen thuộc."

Động tác trên tay Thẩm Dao ngừng lại, giọng nói không tự chủ tăng lên, hỏi: "Mẹ, người đây là có ý tứ gì? Con cũng đã học đến năm cuối rồi! Dựa vào cái gì không cho con đi học nữa?"

Người làm việc bên cạnh hai người nghe được giọng nói cô ta, không tự giác quay đầu hóng hớt.

Sắc mặt Lý Hà cứng đơ, mắng: "Mày muốn chết sao? Lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ người khác không nghe thấy sao?"

"Con mặc kệ, một năm cuối này, con nhất định phải học xong.

Nếu không lấy được bằng tốt nghiệp, con học hai năm đều bằng không!" Thẩm Dao sốt ruột nói.

Lý Hà nhìn ánh mắt những người bên cạnh không nhịn được quay lại đây xem, trên mặt cũng có chút không nhẫn nhịn được, đành phải tạm thời đáp ứng trước.

"Được được được, ta sẽ để con đi học.

Nhưng trước khi khai giảng, mỗi ngày con đều phải đi theo mẹ kiếm công điểm, nhanh làm việc!"

Trong lòng Thẩm Dao tức giận không chịu được, nhưng thấy Lý Hà thỏa hiệp, cũng không nói thêm cái gì nữa.

......

Động tác Thẩm Thanh rất nhanh, chỉ một lúc đã dẫn đầu đoàn người.

Cô cúi đầu, chuyên chú làm chuyện trên tay, không lười biếng chút nào.

Công việc ở trên tay, dĩ nhiên mọi người cũng thấy rõ.

Đến cuối ngày, Thẩm Thanh làm nhiều hơn đại đa số mọi người bốn năm luống bắp, bỏ qua chuyện cô ly hôn, chỉ nói tốc độ làm việc này, mọi người vẫn là khen ngợi.

Thời điểm tính công điểm, cũng là nữ đồng chí duy kiếm được điểm.

Nhân viên ghi công điểm và Lâm Dư đều thấy Thẩm Thanh làm nhiều hay ít.

Đại đa số mọi người không có dị nghị gì đối với chuyện này.

Dù sao, tốc độ của Thẩm Thanh, cũng không khác biệt gì so với đàn ông.

Nhưng Thẩm Dao lại không vui.

Bởi vì cô ta chỉ kiếm được sáu công điểm.

"Đội trưởng, như vậy không công bằng đâu! Chúng tôi đều làm việc giống nhau.

Dự vào cái gì chị ta được nhiều hơn tôi công điểm?" Thẩm Dao bĩu môi, giọng chua loét, hỏi.

Lâm Dư giải thích: "Hôm nay, tốc độ của đồng chí Thẩm Thanh rất nhanh, tương đương với tốc độ của đàn ông trong đội chúng ta, dĩ nhiên điểm phải cao hơn một chút."

"Tôi cũng làm không ít việc, dựa vào cái gì chỉ có sáu công điểm? Nếu Thẩm Thanh có thể được mười công điểm.

Tôi bỏ việc học để tới đây làm việc, cũng nên được mười công điểm mới đúng." Thẩm Dao bất mãn nói.

Lý Hà ở bên cạnh không nói gì.

Bất quá, trong lòng bà ta cũng cảm thấy Thẩm Dao nói không sai.

Lâm Dư cau mày, "Công điểm của mỗi người có liên quan đến lượng công việc người đó làm.

Nếu ngày mai, tốc độ của cô có thể nhanh với đàn ông trưởng thành, tôi cũng sẽ cho cô mười điểm."

Thẩm Dao cảm thấy không hài lòng, chỉ cần Thẩm Thanh tốt hơn so với cô ta, trong lòng cô ta sẽ cảm thấy không dễ chịu.

Nếu không phải Thẩm Thanh ly hôn với nhà họ Vương, vậy nhà họ Thẩm cũng không cần lo lắng về sau không lương thực để ăn, cô ta cũng sẽ không cần tới nơi này làm việc.

Sở dĩ hôm nay cô ta phải vất vả làm việc, toàn bộ đều do Thẩm Thanh!

"Đội trưởng Lâm, anh chính là bất công! Mấy ngày trước, tôi thấy anh thường xuyên chạy tới nhà Thẩm Thanh.

Có phải anh thích chị ta, cho nên mới cố ý cho chị ta nhiều điểm hơn không?" Thẩm Dao chất vấn nói.

Lông mày Lâm Dư sắp vặn gãy, anh nhẫn nại tính tình nói: "Mấy ngày trước, tôi đến nhà Thẩm Thanh, là bởi vì cô ấy muốn mua nhà của bà Lưu, rất nhiều chuyện cần phải truyền lời.

Tôi và đồng chí Thẩm Thanh trong sạch, sao cô có thể nói hươu nói vượn như vậy?"

Bình thường Lâm Dư rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người, cũng không so đo thiệt hơn, danh tiếng ở trong cực kì tốt.

Thấy anh bị hoài nghi, những xã viên khác cũng không nhịn được thay anh nói chuyện.

"Lý Hà, bà quản tốt con gái bà đi? Không có việc gì, phát điên ở chỗ này làm gì? Đội trưởng Lâm người ta làm việc theo lẽ công bằng, như thế nào? Đội trưởng Lâm đi nhà ai còn phải báo cáo cho cô ta sao?"

"Tôi nhổ vào, còn nói là người đọc sách.

Thẩm Thanh bị các người đuổi ra khỏi Thẩm gia, không có chỗ ở đã đủ đáng thương.

Hiện tại, còn bị em gái ruột bôi nhọ trong sạch.

Tuổi còn nhỏ, sao lại ác độc như vậy?"

Trước kia có Thẩm Thanh che chở, Thẩm Dao chưa từng bị người mắng như vậy.

Nhìn người trong đổi vẻ mặt châm biếm, trên mặt Thẩm Dao hồng rực.

Thẩm Thanh đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn, trong lòng như bị kim đâm.

Đây chính là em gái tốt của mình.

May mắn cô sớm nhìn rõ bộ mặt của người nhà họ Thẩm gia, không đến mức đời này cũng bị bọn họ hút máu.

"Thẩm Dao, đội trưởng Lâm đã giải thích rất rõ ràng.

Tôi được mười công điểm bởi vì hôm nay tôi làm được nhiều.

Cô chỉ có sáu điểm, không phải điểm số cô mong muốn? Chỉ vì số điểm này nên cô oán giận như vậy? Người đang làm, trời đang nhìn, cô còn không biết xấu hổ oán giận không công bằng." Thẩm Thanh lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô ta một cái, khinh thường nói.

Lúc này trong đám người có người phụ họa nói: "Thẩm Thanh nói không sai.

Buổi sáng lúc đang làm việc, tôi cũng thấy cô ta đang oán giận.

Cũng không phải đại tiểu thư trong thành, làm việc kiếm sống lại ngượng ngùng, xoắn xít, giống cái gì."

"Ai da, người ta là học sinh cấp hai, nói không chừng nghĩ về sau ăn lương thực hàng hoá đâu, sao có thể giống chúng ta?"

"Xuýt, cô ta nghĩ thật hay, nhưng cô ta có cơ hội kia sao? Thật là tâm tiểu thư, mệnh nha hoàn."

Lời nói càng ngày càng khó nghe, mặt Thẩm Dao đỏ bừng, cắn môi gắt gao trừng mắt nhìn Thẩm Thanh một cái, rồi khóc lóc chạy ra ngoài.

Mặt mũi Lý Hà cũng không chịu được, nhớ kĩ công điểm rồi cũng bước nhanh rời khỏi đội sản xuất.

Nội tâm Thẩm Thanh không còn lời nào để nói.

Mình cũng chỉ trần thuật sự thật, ánh mắt Thẩm Dao kia làm như người sai chính là cô không bằng.

Bàn giao công việc xong, mọi người chậm rãi cũng tản đi hết, chuyện này cũng biến thành trò cười.

......

Thẩm Dao ôm mặt, ngồi ở bên cạnh sông nhỏ ở cửa thôn khóc ô ô.

Chuyện hôm nay quả thực quá mất mặt.

Cô ta cũng chỉ muốn đãi ngộ công bằng, không ngờ lại bị Thẩm Thanh nhục nhã như vậy......

Lúc khóc vô cùng thương tâm, bên cạnh hiện lên một bóng người.

Người nọ cầm một chiếc khăn tay, quan tâm hỏi: "Sao cô lại ngồi khóc ở chỗ này? Có chuyện gì khó khăn sao?"

"Sao anh lại ở chỗ này?" Thẩm Dao có chút kinh ngạc, nhận lấy khăn tay từ đối phương, lau nước mắt, phía trên khăn tay còn có một mùi hương không biết tên.

Người trước mặt chính là bạn học của cô ta, cũng chính là con trai Cố thư ký Cố Phi.

Bình thường, nghỉ học đều ở trong huyện thành, Thẩm Dao không nghĩ sẽ gặp anh ta ở chỗ này..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio