Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc trời âm u, đã là chạng vạng, ánh sáng mơ hồ, gương mặt của Tiêu Thiều phản chiếu rõ trong đôi mắt Tưởng Nguyễn.

Trong phút chốc, hai người đối mắt nhìn nhau, một người kinh ngạc, một người khẽ run.

Tưởng Nguyễn chăm chú nhìn hắn, Tiêu Thiều mặc y phục bằng gấm đen tuyền, thân thể như ngọc, dung mạo vốn xuất sắc cộng thêm khí độ ưu nhã trời sinh, đứng trong sơn động tối tăm dơ bẩn này đúng là vinh hạnh cho nơi đây.

Tiêu Thiều cũng đang quan sát người đối diện, xiêm y của thiếu nữ đã áp sát vào người, tóc đen rối tung, mắt đầy cảnh giác kinh ngạc nhìn hắn. Trước giờ nàng đều dịu dàng trầm tĩnh lạnh lùng, mỉm cười bỡn cợt người khác trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng chật vật như vậy.

Nén suy tư, hắn bước nhanh đến.

“Tiêu vương gia.” Lát sau, Tưởng Nguyễn hồi thần, nhìn hắn nói. “Sao người lại tới được đây?”

“Sắc trời đã tối, đường bên này không dễ đi, thân thể ngươi lại quá suy yếu, không thể di chuyển, tốt nhất nên ở yên tại đây chờ quan binh đến.” Tiêu Thiều thản nhiên nói.

Tưởng Nguyễn nghe hiểu ý của hắn, cười nói. “Tiêu vương gia muốn cứu ta?” Trong lòng nàng vẫn hoài nghi, Tiêu Thiều người này sâu không lường được, tâm tư khó đoán. Lần trước hắn giúp Tưởng Tố Tố, bây giờ lại ba lần bốn lượt giúp nàng, rốt cuộc hắn có ý gì, nàng không nhìn ra được.

Tiêu Thiều quay đầu nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm, xinh đẹp tựa sao trên trời. “Giết địch một vạn, tự tổn ba nghìn, đây là cách làm của ngươi ư?”

Xét thấy thủ đoạn của nàng với người phủ Tể Tướng, im hơi lặng tiếng, từng bước ép sát, dụ rắn ra khỏi hang, cuối cùng đánh hạ một lần, dứt khoát làm cho phủ tể tướng không còn chỗ thoát. Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư kín đáo, ở độ tuổi này, từ xưa đến nay, chưa từng thấy ai như vậy. Mà hiện giờ xem ra, việc nhảy xuống vách núi, cũng nằm trong kế hoạch của nàng, kế sách bậc này, tính sai một ly sẽ là vạn kiếp bất phục, thủ đoạn ngoan độc cũng không sao, nhưng đối xử với bản thân cũng tàn nhẫn không kém, gan lớn cũng không sao, nhưng chẳng ngờ nha đầu này lại to gan lớn mật đến thế.

“Sai rồi, là giết địch mười vạn, tự chết ba nghìn.” Tưởng Nguyễn sữa lại câu nói của hắn. Nghĩ đến tuyệt cảnh bây giờ của phủ tể tướng, lòng nàng đã thấy vui sướng, nhưng nàng biết, chỉ bấy nhiêu thôi còn xa mới đủ, sự đau khổ Lý Đống mang đến cho nàng, mang đến cho Phái nhi, nàng đã thề sẽ trả lại từng thứ một.

Tiêu Thiều suy tư nói. “Phủ tể tướng và ngươi có thâm cừu đại hận?”

Trước kia cho rằng nàng là người của Tuyên Ly, sau lại thấy nàng từng bước làm Tuyên Ly rơi vào cảnh gian nan, chuyện đập chứa nước, đầu mâu nhắm thẳng vào phủ tể tướng. Không tiếc để cả phủ tể tướng chôn cùng, tất nhiên là có thù oán sâu nặng, nhưng hắn phái Cẩm Y vệ đi điều tra lại không tra được gì, rốt cuộc Tưởng Nguyễn và phủ tế tướng có ân oán ra sao. Thậm chí, trước đây cha con Lý Dương tới Tưởng phủ thì đó chính là lần đầu tiên họ chạm mặt, vì sao lần đầu gặp nhau đã ra tay ngoan độc? Sự thật có đơn giản như vậy không?

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không thể trả lời.” Đối với Tiêu Thiều, nàng thật sự khó lòng yên tâm, nhưng mà vừa nói xong, nàng khẽ hắng giọng, thân thể lạnh vô cùng, đầu óc choáng váng.

Tiêu Thiều đứng dậy, Tưởng Nguyễn còn chưa nhìn rõ hắn muốn làm gì, chợt thấy thân thể ấm áp, Tiêu Thiều đã khoác áo choàng đen thêu tơ vàng lên người nàng.

Chiếc áo choàng này cực kỳ ấm áp, nhưng lại không hề nặng nề mà còn rất nhẹ, vì Tiêu Thiều vừa cởi ra nên vẫn còn độ ấm. Tưởng Nguyễn ngẩn người, Tiêu Thiều bước ra ngoài.

Tưởng Nguyễn xiết lấy chiếc áo, hành động của hắn giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cơ thể lạnh như tảng băng của nàng cuối cùng cũng cảm nhận được chút độ ấm, lát sau, Tiêu Thiều vòng trở về, không biết hắn nhặt được củi ở đâu, ngoài kia mưa chưa ngừng tuyết vẫn chưa tan, muốn tìm được củi khô còn khó hơn lên trời, Tiêu Thiều người mang gió sương, để củi khô xuống đất, dùng ống đánh lửa châm lửa. Củi dần cháy lên, hang động tối tăm bắt đầu có ánh sáng, cảm giác ấm áp khiến người ta sinh ảo giác.

Tiêu Thiều nói. “Qua đây ngồi, hong khô y phục, nếu không, để cái lạnh thấm vào xương, sau này sẽ để lại mầm bệnh.”

Tưởng Nguyễn không từ chối, quấn áo choàng bước tới ngồi trước đống lửa, quả nhiên, ngồi gần đống lửa, cả người lập tức thoải mái hơn. Nàng không nhịn được mà đưa hai tay đến gần, muốn dùng lửa sưởi ấm.

Ngờ đâu bị Tiêu Thiều đột nhiên bắt lấy cổ tay, Tưởng Nguyễn ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, Tiêu Thiều đã nhanh chóng chẩn mạch, nhướng mày, buông tay nàng ra, như có điều suy nghĩ nhìn nàng chằm chằm.

Tưởng Nguyễn thấy nét mặt hắn như vậy, trong lòng rất kinh ngạc, nói. “Tiêu vương gia có gì muốn nói ư?’

Tiêu Thiều lắc đầu, mắt hạ xuống vai nàng. Vai Tưởng Nguyễn bị thương, tuy mỗi lần cử động đều cố chịu đựng, nhưng vẫn để lộ sự bất thường, sức quan sát của Tiêu Thiều rất tốt, liếc mắt đã phát hiện dị thường. Suy nghĩ một chút, hắn lấy một bình sứ men xanh ném cho Tưởng Nguyễn. Bắt được bình sứ, Tưởng Nguyễn hơi chần chừ rồi mở nắp bình ra, một mùi hương thanh mát bay vào mũi, Tiêu Thiều lạnh tanh nói. “Thuốc trị vết thương, sẽ không để lại sẹo.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Đa tạ.” Nhưng trong lòng càng thêm hồ nghi, sự tương trợ của Tiêu Thiều hết sức quỷ dị, người này hành sự lạnh lùng dứt khoát, vì sao lại săn sóc chu đáo với nàng như vậy? Có điều, không ngờ hắn lại biết y thuật?! Tiêu Thiều này thần bí khó lường, dù nàng có ý mượn sức hắn đối phó Tuyên Ly nhưng thực chất nàng không hề rõ gì về hắn, kiếp trước nàng chưa từng hiểu gì về Tiêu Thiều, càng không nói đến chuyện hắn biết y thuật.

Thấy Tưởng Nguyễn nhận thuốc, Tiêu Thiều không nhìn thêm lâu, đứng dậy đi ra khỏi hang động. Tránh khi Tưởng Nguyễn bôi thuốc lại bất tiện, Tưởng Nguyễn nhanh tay đổ thuốc lên miệng vết thương, băng bó sơ qua. Không biết thuốc này là linh đan diệu dược gì, hiệu quả thần kỳ, vết thương không còn đau nữa, ngược lại còn có cảm giác thoải mái hơn.

Tưởng Nguyễn yên lòng.

Một lát sau, Tiêu Thiều đi vào, tay cầm thêm một bó củi và một con thỏ rừng đã lột da. Ném bỏ củi xuống đất, chọn ra hai cây để xiên qua thỏ rừng, đặt lên đống lửa.

Tưởng Nguyễn kinh ngạc nhìn hắn.

Tiêu Thiều nướng rất nghiêm túc, dung mạo hắn vốn đã tốt, lúc này còn ngồi trước đống lửa, ánh lửa chiếu lên gò má, dung mạo càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, khí khái anh dũng đã không gì sánh được, mi mục như vẽ, mày đen như mực, môi mỏng mím chặt, dù lúc này đang nướng thỏ như nhân sĩ giang hồ bình thường, cũng ưu nhã vô cùng. Y phục bằng gấm đen tuyền ôm trọn cơ thể cao ngất, vốn lạnh lẽo thấu xương, nhưng ánh lửa lại làm sắc mặt hắn mềm mại hơn một ít, lộ ra một chút dịu dàng.

Thanh niên này, thật sự là dung mạo vô cùng nổi bật, hào hoa phong nhã, độc nhất vô nhị.

Hắn đưa thịt thỏ đã chín cho Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn kỳ quái nhìn mình, nhíu mày, nói. “Thế nào?”

Tưởng Nguyễn hồi thần, nhìn chằm chằm thịt thỏ nướng, mùi thơm lan tỏa khắp không khí, thịt thỏ vàng ươm khiến người ta thèm thuồng, hôm nay nàng vốn đã rất mệt, bụng đói đến mức kêu vang, thấy đồ ngon như vậy, không khách khí nhận lấy, tạm thời mất cảnh giác với Tiêu Thiều, cười nói. “Trù nghệ của Tiêu vương gia tốt thật.”

Tiêu Thiều nướng xong phần còn lại, hàng mi dài rủ xuống, che lại thần thái trong mắt, không đáp lời.

Tưởng Nguyễn cắn một miếng thịt thỏ, nói. “Thân phận Tiêu vương gia cao quý, lại biết nấu nướng, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

Vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, không chỉ biết y thuật, còn có thể nấu nướng, Tưởng Nguyễn không khỏi nghĩ tới lời đồn về Tiêu Thiều ở kiếp trước. Năm hắn mười tuổi Cẩm Anh vương qua đời, hắn bắt đầu tiếp nhận Cẩm Y vệ, khi ấy ai cũng đợi nhìn trò cười của hắn, đợi hắn làm ra chuyện sai lầm, cho rằng một đứa nhóc mười tuổi chưa dứt sữa chỉ biết cười đùa thì có thể làm được trò trống gì. Chẳng ngờ sau khi nhậm chức, thủ đoạn của hắn vô cùng cứng rắn tàn bạo, không lâu sau uy vọng đã trở nên tuyệt đối trong Cẩm Y vệ, hơn ba trăm nghìn Cẩm Y vệ đều nguyện cúi đầu xưng thần với vị thiếu chủ này. Người ngoài chỉ nhìn thấy vinh quang lại chẳng thể tỏ rõ khổ sở bên trong, Tiêu Thiều có được thành tựu bậc đó, tất nhiên đã phải trải qua không ít khổ sở. Người có tâm tính cứng cỏi như vậy, càng khiến người khác không thể khinh thường.

Nàng nghiêng đầu nhìn thanh niên bên đống lửa, chỉ mới đầu hai mươi, ấy vậy mà khí chất trầm tĩnh lại khiến người ta quên đi tuổi thật của hắn, đó là sự bình tĩnh, trưởng thành được cô đọng qua năm tháng, khí phách nội liễm, kiêu ngạo từ trong xương, Cẩm Y dạ hành nhân gian, dù ở nơi âm u như hang động này, chỉ vì có hắn ở đây, lại khiến người ta cảm thấy an toàn.

Nhưng rốt cuộc là địch hay bằng hữu vẫn chưa rõ.

Tiêu Thiều cứu nàng, chẳng lẽ vì phủ tể tướng?

Kiếp trước, Tiêu Thiều đứng sau phủ Thái tử, hắn và Tuyên Ly không đội trời chung, nàng đối phó phủ tể tướng, tương đương là bằng hữu của Tiêu Thiều, như vậy có đúng không?

Tưởng Nguyễn máy môi, hỏi ra vấn đề muốn biết. “Tiêu vương gia, vì sao cứu ta?”

...

Tưởng phủ, lúc này đã loạn như lật trời.

Bốn chiếc xe ngựa giống nhau chia ra đi về bốn hướng, trừ xe ngựa của Tưởng Nguyễn, ba chiếc còn lại đều đụng vào vách đá hoặc gốc cây, người trong xe ngựa lăn cuồn cuộn xuống núi.

Quan Lương Hàn phái người tới trước để cứu viện, Tưởng Lệ và Tưởng Đan ít nhiều đều bị thương, không biết vô tình hay cố ý, lúc cuối mới tìm được Tưởng Tố Tố, nàng ta cũng là người bị thương nặng nhất.

Hồ Điệp và Tinh Đình chỉ bị trầy xước, chiếc xe ngựa của Tưởng Tố Tố nghiêng một cái rồi ngã nhào trên sườn núi, lúc màng xe bốc lên thì Tưởng Tố Tố bị rơi ra ngoài, rơi trúng một bụi cây, bụi cây đều là gai nhọn, phần thân nhờ có y phục cản lại nên cũng không thương tổn gì, ngược lại là khuôn mặt, sau tấm khăn che mặt vốn có một vết sẹo nhạt, giờ đây bị gai đâm ra nhiều lỗ nhỏ, thị vệ tìm được Tưởng Tố Tố, mặt nàng ta đã đầy máu, tinh thần khủng hoảng, khàn giọng kêu gào cứu mạng, giống như bị ma nhập.

Quan Lương Hàn sai người đưa tiểu thư Tưởng gia bị thương trở về Tưởng gia.

Hạ Nghiên chờ đến sốt ruột, bất chợt gia đinh cấp báo, nói quan binh đưa xe ngựa về. Trong lòng bỗng thấy hồi hộp.

Sao lại nhanh như vậy? Dù quan phủ phái người tới núi Huyệt Nghi, cũng cần nửa ngày. Sao có thể nhanh như vậy?

Khiến bà kinh sợ tất nhiên không chỉ bấy nhiêu, gia đinh lại nói. “Nhị tiểu thư cũng bị thương.”

Hạ Nghiên đứng bật dậy, khi nhìn thấy Tưởng Tố Tố hôn mê bất tỉnh, trong lòng bốc hỏa, suýt cũng hôn mê tại chỗ.

Sao Tố Tố lại bị thương ra nông nỗi này? Còn bị thương ở mặt, sau này phải làm sao đây, ai dám cưới một nữ tử bị hủy dung về làm đương gia phu nhân?

Bà kéo một quan binh, nói. “Quan gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Binh sĩ thấy bà là chủ mẫu Tưởng phủ, thái độ ôn hòa đáp. “Lý An phủ tể tướng tự ý nuôi quân, ý đồ mưu phản, đã bị bắt rồi, các vị tiểu thư bị thương, tướng quân lệnh chúng ta đưa người về phủ.”

Bị bắt rồi? Sắc mặt Hạ Nghiên trắng bệch, Lý An thất bại? Nhiều tinh binh như vậy, thế mà thất bại? Có điều, bà bắt đầu hoảng hốt, nếu Lý An bị bắt thật, liệu hắn có khai mình ra không. Tội danh cấu kết với trọng phạm triều đình, bà chỉ vừa nghĩ đến đã thấy hết hồn.

Hạ Nghiên thận trọng nói. “Tại sao đột nhiên lại tạo phản chứ?”

Binh sĩ thấy bà không lo đi xem tiểu thư quý phủ thương tích ra sao, ngược lại quá để tâm đến những chuyện không liên quan, không khỏi hồ nghi nhìn bà. Hạ Nghiên thấy thế, lập tức nói. “Kẻ tạo phản đó liên quan đến thương tích của các quý nữ nhà ta, khiến cho lệnh nữ nhà ta chịu nhiều thiệt thòi, ta hận không thể lột da hắn, chỉ mong hắn bị tống giam.”

Binh sĩ không nghi ngờ gì, nhân tiện nói. “Đã bị áp giải hồi kinh rồi, các vị tiểu thư của quý phủ vẫn mạnh khỏe, có điều đại tiểu thư…”

Hạ Nghiên giật mình, lúc này mới phát hiện Tưởng Nguyễn vẫn chưa trở về, cố nén vui mừng, vẻ mặt lo lắng vạn phần. “Quan gia nói vậy là có ý gì? Nguyễn nhi bị làm sao?”

Quan binh nhìn bà. “Đại tiểu thư quý phủ bị Lý An đẩy vào hiểm cảnh, buộc phải nhảy xuống vách núi, tướng quân đã phái người đi tìm rồi, phu nhân đừng quá lo lắng.”

Hạ Nghiên tạm thời quên mất nỗi lo việc Tưởng Tố Tố bị hủy dung, chỉ hận không thể mở miệng cười to, Tưởng Nguyễn chết rồi! Tưởng Nguyễn chết rồi! Từ trên vách đá nhảy xuống làm sao có thể giữ được mạng? E rằng thi thể đã bị bầy sói chia nhau đến xương cũng chẳng thừa.

Thần sắc bà biến đổi, bỗng dưng nước mắt giàn dụa, như gặp phải đã kích lớn, lẩm bẩm nói. “Nguyễn nhi của ta…”

“Phu nhân đừng quá lo lắng, nếu thật sự lo lắng, có lẽ phải lo cho nhị thiếu gia của quý phủ.”

“Siêu nhi?” Hạ Nghiên cứng người, lòng có dự cảm chẳng lành. “Siêu nhi thế nào?”

“Đám phản binh truy sát bốn vị tiểu thư, lại chẳng hề động đến nhị thiếu gia quý phủ, lúc tướng quân tìm thấy nhị công tử, hắn còn đang uống trà trong xe ngựa. Tướng quân hoài nghi hắn cấu kết với phản quân, đã bắt nhốt chung với Lý An rồi.”

Hạ Nghiên vẫn chưa hoàn hồn. “Cái gì? Sao Siêu nhi có thể là phản tặc được chứ, các ngươi nhìn lầm rồi, Siêu nhi vô tội.”

Binh sĩ thi lễ. “Sự tình thế nào sau khi thẩm vấn mới biết rõ.” Dứt lời đã xoay người đi khỏi, chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu nói. “Mặc dù đại tiểu thư quý phủ rơi xuống núi, nhưng Cẩm Anh vương đã tự mình xuống dưới cứu người, có lẽ sẽ hóa nguy thành an, phu nhân không cần quá đau lòng.” Dứt lời, bước đi chẳng hề chần chừ.

Hạ Nghiên kinh ngạc đứng yên một lúc lâu, đột nhiên hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio