Từ rất sớm, điện Ngọc Bình đã có rất đông các vị phu nhân và tiểu thư, mọi người đều là người nhà quan lại quyền quý có cáo mệnh trên người. Trong nội cung cũng có nhiều quý nhân đến, giờ đang nhỏ giọng hàn huyên tâm sự, không quá mức khách sáo nhưng cũng không dám thái quá.
Hoàng thượng ngồi chính giữa ở trên cao, bốn vị phi tần mỉm cười ngôi theo thứ tự ở hai bên. Giờ phút này cũng nhìn các phu nhân tiểu thư ở phía dưới, thỉnh thoảng sẽ nói vài ba câu, nhìn có vẻ như rất thân thiết.
Đợi tiểu thái giám cất giọng the thé truyền lệnh. “Phu nhân Thượng thư đến-----!
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía cửa cùng một lúc.
Khoảng thời gian gần đây, tiếng tăm của Binh bộ Thượng thư Tưởng Quyền rất nổi trong kinh thành. Không phải ông ấy có gì đặc biệt mà đơn giản là vì Tưởng đại thiếu gia mới trở về kinh, giờ đang lên chức rất nhanh, trở thành phó tướng trẻ tuổi nhất Cẩm Triều. Huống hồ sau khi lập công trở về, nghe đồn hợp ý bệ hạ, sau này đường công danh ắt sẽ rộng mở, tiền đồ khó cân đo, là long phượng trong đám người. Ngày bình thường, các chư vị phu nhân ít hoặc nhiều đều sẽ nói với lão gia nhà mình vài lời, nói gì mà tiểu thư cũng đã đến tuổi cập kê, trong lòng một số người đều muốn gả con gái vào Tưởng gia. Hiện giờ nghe nói gia quyến Thượng thư đến, tất nhiên cũng nhìn kỹ thêm một chút.
Mấy người Hạ Nghiên lại nghĩ rằng mọi người đang nhìn các nàng, sống lưng cũng tự giác mà thẳng lên, gương mặt vẫn hiện nụ cười lễ độ đoan trang, đi thẳng một đường khá ổn thỏa.
Mọi người yên lặng nhìn, Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố đều toát lên vẻ xinh đẹp thanh lệ, vẻ mặt Tưởng Lệ thì hưng phấn mà hơi tục, Tưởng Đan lại yểu điệu nhưng rụt rè sợ hãi không phù hợp cảnh tượng hoành tráng này. Ngược lại hoàn toàn, Tưởng Nguyễn đi sau lưng Hạ Nghiên, bước đi không nhanh không chậm, môi mỉm cười, nụ cười xinh đẹp, mọi cử động đều có tác phong cao quý của những quý nhân tài tử trong nội cung.
Nhìn một hồi như vậy, mọi người nhớ ra Hạ Nghiên cũng không phải mẹ ruột của Tưởng Tín Chi, mà Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi lại là anh em cùng mẹ. Nếu sau này Tưởng Tín Chi thăng quan phát tài, Tưởng Nguyễn cũng nước lên thuyền lên. Tưởng Nguyễn tiến lùi đều thích hợp, nhập cung lần đầu nhưng không có vẻ sợ hãi, làm gì giống như người bị nuôi ở thôn trang. Cò vài vị phu nhân đang tự suy nghĩ, có nên sớm cầu thân, đưa Đại tiểu thư Tưởng gia này về nhà mình hay không.
Mấy người Hạ Nghiên tiến lên hành lễ với Hoàng hậu và quý nhân, Hoàng hậu đã qua tuổi bốn mươi, tuy nhiên được chăm sóc kỹ càng nên không lộ vẻ già lắm, quanh năm ngồi ở vị trí cao nhưng lại không có khí thế cao cao tại thượng, có lẽ là do không được sủng ái, chỉ có Hoàng đế luôn tôn trọng và có con trai là Thái tử. Nhìn thoáng qua, bà trông không khác gì các phu nhân quan gia bình thường, cười nói mấy người Hạ Nghiên đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ đôn hậu thân thiết.
Hiền phi tuổi còn trẻ, có nét ngây thơ dễ thương, không rành thế sự, khó trách sinh ra Hoàng tử Tuyên Lãng có tư chất bình thường như vậy. Đức phi lớn tuổi hơn, ngồi đoan trang hiền thục, xứng với một chữ “Đức”. Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa cũng khá vững chân trong triều đình, trung thành hiếu thuận và can đảm, cũng là một người có hiếu có đức.
Thục phi xinh đẹp kiều mị, nếu nói Trần quý phi là Giang Nam yêu kiều thướt tha thì Thục phi chính là thảo nguyên đầy hương sắc. Tính tình của nàng cũng rất tùy hứng năng nổ, Hòa Di Quận chúa cũng kế thừa vẻ đẹp của nàng và cả tính cách, việc gì cũng không nói lý lẽ.
Mà ngồi bên cạnh Hoàng hậu, để lộ vẻ đẹp mỹ miều nhất lại là Trần quý phi. Nếu nói là Hoàng hậu cùng với những vị phi tần còn lại vẫn ít nhiều mang theo phong nghi cao quý của quý nhân trong hoàng cung, thì vị Trần quý phi này lại tựa như một tài nữ Giang Nam bình thường. Không hề bị không khí nơi đây mài dũa mà thay đổi, có cảm giác nàng không phù hợp với cung điện, nhưng dường như lại khiến người ta có cảm giác lạc vào cơn mưa mù sương của vùng đất Giang Nam thơ mộng trữ tình.
Tưởng Nguyễn mỉm cười rồi cúi xuống, đầu óc lại như dừng ở một giây phút đó. Những người ngồi bên trên đều rất quen thuộc ở kiếp trước. Chỉ có điều, kiếp trước nàng rất thấp kém, không thể gặp các phi tử này thường xuyên. Vậy mà Trần quý phi là một ngoại lệ.
Bà không chỉ khác các cung phi bình thường hay cười nhạo nàng, chê bai nàng. Hoàn toàn ngược lại, bà ta thường xuyên gọi nàng qua điện Tư Mộng để nói chuyện. Tính tình Trần quý phi dịu dàng, lại là mẹ đẻ của Tuyên Ly. Ở kiếp trước, Tưởng Nguyễn cho rằng bà chính là người thân của mình, là người duy nhất có thể tin tưởng trong cung điện lạnh lòng người này.
Vậy mà Trần quý phi này đã làm vài chuyện ở sau lưng khiến nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện chỉ như một trò hề. Bà ta như một mỹ nhân rắn rết âm hiểm độc ác, cất dấu đầy cạm bẫy đằng sau sự dịu dàng ngoài mặt. Bà ta và Tuyên Ly cùng là một loại người, hoàn toàn bạc bẽo, chỗ nào có thể lợi dụng thì chắc chắn không bỏ phí, sau đó sẽ vứt bỏ.
Trần quý phi nhìn mấy người Hạ Nghiên, đột nhiên mở miệng nói. “Ngươi chính là Tưởng đại tiểu thư nhỉ? Tiến lên đây để bổn cung nhìn một chút xem nào.”
Hoàng hậu khẽ giật mình, nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn như có điều suy nghĩ. Tưởng Lệ không cam lòng nhìn Tưởng Nguyễn, ánh mắt ghen ghét không thể che dấu. Tưởng Đan cúi đầu không dám nhìn. Sắc mặt Tưởng Tố Tố cứng đờ, giống như không dám tin, Tưởng Nguyễn thì chậm rãi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi ngẩng đầu, khóe môi thu lại nụ cười, khuôn mặt vừa nâng lên chính là vẻ lạnh nhạt không hề quan tâm gì cả.
Trần quý phi dò xét nàng cẩn thận, giống như không thấy vẻ mặt không vui của nàng, bà ta mỉm cười. “Quả là một đứa trẻ xinh đẹp.”
Các vị phu nhân xung quanh thấy cảnh này thì bắt đầu bàn luận khe khẽ. Đổng Doanh Nhi ngồi ở đó cũng có chút bất an, nhớ tới lời của mẫu thân từng nói Trần quý phi có lòng chọn phi cho Bát hoàng tử, nàng cũng chảy mồ hôi thay Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Đa tạ nương nương quá khen. Nguyễn nương không dám nhận.”
Trong giọng nói của nàng không nhận ra là vui hay buồn, thậm chí cả cung kính cơ bản cũng không, hoàn toàn là từ chối nhàn nhạt. Thái độ từ chối này vào tai của Trần quý phi, khiến bà dừng lại một chút. Lát sau bà ta cười thân thiện, đứng lên nói. “Tưởng phu nhân cho ta hỏi. Đại tiểu thư đã có hôn phối chưa?”
Thân thể Hạ Nghiên cứng đờ, trong lòng toát ra một ngọn lửa không tên. Tưởng Nguyễn! Lại là Tưởng Nguyễn! Trần quý phi là ai hả? Là nữ nhân được bệ hạ sủng ái nhất hậu cung, vậy mà câu đầu tiên hỏi lại dành cho Tưởng Nguyễn mà không phải Tưởng Tố Tố. Những người này chẳng lẽ đều bị mù hay sao? Tưởng Nguyễn có khuôn mặt mê hoặc, nhìn thì sẽ biết là không thể yên ổn cơ mà.
Nhưng cho dù bà ta có gào thét trong lòng như thế nào thì khuôn mặt cũng không lộ ra. Vẫn khiêm nhường đáp lời. “Bẩm nương nương, năm nay Nguyễn nương mới mười một tuổi, chưa từng có hôn phối ạ!”
“À… Vậy là tốt rồi.” Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần quý phi càng thêm sâu, nhưng trên khuôn mặt trắng noãn bóng loáng ấy dường như có một tầng sương mù nhè nhẹ, cảm xúc thật khó ai có thể đoán ra. Bà ta nói nói một câu khiến người khác kinh ngạc. “Đứa trẻ khả ái như vậy, tất nhiên không thể tùy tiện có hôn phối rồi. Bổn cung rất thích Đại tiểu thư, thật sự muốn chỉ hôn cho nàng.”
Lời nói này của bà ta quá rõ ràng, phu nhân xung quanh đều bày ra vẻ mặt ngạc nhiên. Hiền phi vui vẻ nhìn Tưởng Nguyễn, Đức phi ngồi không nói gì, Hoàng hậu mỉm cười, nhưng Thục phi lại không chịu nhịn mà mở miệng nói. “Trần tỷ tỷ đang nói cái gì vậy? Đây là hôn phối đó nha. Phải xem xem tiểu thư nhà người ta có chịu không đã chứ. Chẳng lẽ Trần tỷ tỷ lớn tuổi rồi nên cũng muốn làm mấy cái chuyện này?”
Từ trước đến nay, Thục phi và Trần quý phi luôn đối đầu nhau. Thục phi không quen nhìn bộ dáng như không quan tâm hồng trần của Trần quý phi, đương nhiên chủ yếu là nàng ta ghen ghét Trần quý phi có nhi tử có tài như Tuyên Ly. Mà trong bụng nàng đi ra toàn là con gái, cái này đồng nghĩa với việc dù nàng có được sủng ái bao nhiêu thì cũng không có nhi tử để tranh giành ngôi vị. Mặc dù Ngũ hoàng tử cũng có tiếng tăm rất cao, nhưng Đức phi lại không được sủng ái, thậm chí còn ít xuất hiện. So sánh ra thì Thục phi vẫn ghét Trần quý phi nhất. Cứ khi nào Trần quý phi nói cái gì đó là Thục phi cũng sẽ ngáng đường mấy câu.
Trần quý phi nghe Thục phi nói xong, không hề tức giận mà chỉ nhìn Tưởng Nguyễn rồi cười không nói. Bà ta có ngũ quan vốn đã nhu hòa, giờ cười dịu dàng như vậy, ai không biết còn tưởng bà ta thật sự yêu thích Tưởng Nguyễn, phải nói là yêu thích không muốn buông tay mới đúng!
Ánh mắt Tưởng Nguyễn hơi rủ xuống, không đối mặt với Trần quý phi. Người khác nhìn sẽ thấy nàng giống như đang thẹn thùng, nhưng ai biết rằng giờ đây nàng đang hận thù mãnh liệt đến nhường nào. Ngắn ngủi mấy khắc đồng hồ giống như cao thủ đang so chiêu, phu nhân tiểu thư ở đây nhìn không ra, chỉ có Tưởng Nguyễn tự mình biết thật ra bà ta suy nghĩ cái gì. Ánh mắt của Trần quý phi làm gì có chút dịu dàng nào, rõ ràng là rắn độc đang nhìn trúng con mồi.
Rắn độc sao? Nàng có biện pháp đối phó.
Trần quý phi tưởng chừng đang ưu ái Tưởng Nguyễn, trong nội tâm Hạ Nghiên cực kỳ bực bội, tiếp theo trả lời qua loa, có chút không tình nguyện. Nếu thường ngày cũng thôi đi, giờ có lời của đại sư Tuệ Giác, chuyện Thiên Sát Cô Tinh ngày xưa đã lộ, mọi người đã hoài nghi bộ dạng hiền thục rộng lượng của bà ta. Giờ phút này nhìn thái độ kia thì mọi người càng khẳng định thật ra phu nhân Thượng thư chỉ giả vờ hiền lạnh rộng lượng để lòe thiên hạ mà thôi. Nếu không thì tại sao khi Trần quý phi nhìn trúng Tưởng Nguyễn, bà ta lại có vẻ không vui như vậy được.
Trần quý phi lại hỏi mấy câu, Hoàng hậu đã cho Tưởng Nguyễn lui ra. Tưởng Nguyễn mới vừa theo Hạ Nghiên ngồi xuống thì Đổng Doanh Nhi lập tức đứng dậy ngồi cạnh nàng, nói nhỏ. “Vừa rồi làm ta lo sắp chết, muội không sao chứ.” Dứt lời lại có chút bội phục nói. “Nguyễn muội muội đúng là to gan, muội mới gặp quý phi nương nương mà cũng không có chút căng thẳng. Nếu đổi lại là ta sợ đã run rẩy không nói lên lời.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không có gì phải sợ. Ta có làm gì sai đâu, cũng không phải là bị phạt.”
Đổng Doanh Nhi hơi lưỡng lự. “Nhưng mà… Hình như Quý phi rất thích muội. Bà ấy không phải là muốn chỉ hôn cho muội cùng với Bát điện hạ chứ?” Ý thức được lời này có chút quá đà, Đổng Doanh Nhi bất an nhìn Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn không tỏ vẻ gì khác lạ mới yên lòng nói. “Ngày bình thường, Quý phi nương nương rất ít để ý người khác như vậy. Hôm nay hết lần này tới lần khác kéo muội nói chuyện. Nguyễn muội muội đừng trách ta nhạy cảm, chỉ sợ bây giờ trong lòng chư vị phu nhân ngồi ở đây cũng giống như ta thôi. Nếu thật sự là thế thì muội sẽ làm gì?”
“Thật vậy sao?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược lại. “Sẽ không đâu.” Giọng điệu của nàng không hòa nhã như ngày thường mà mang theo sự lạnh nhạt mơ hồ. Đổng Doanh Nhi nghe được thì tim đập mạnh hơn một cái, nàng chỉ cho là Tưởng Nguyễn tức giận, không muốn gả cho Bát hoàng tử mới nói như vậy. Đổng Doanh Nhi vội hỏi. “Muội không nên quá lo lắng, là do ta nói lung tung thôi. Cũng có thể quý phi nương nương chỉ đơn thuần là thích muội mà thôi. Tuổi của muội giờ vẫn còn nhỏ như vậy, cũng không gấp.”
Sự an ủi này quá là nhẹ nhàng rồi, Đổng Doanh Nhi tự thấy áy náy. Nhưng Tưởng Nguyễn vẫn không thể hiện cảm xúc rõ rệt, giống như thờ ơ đây là chuyện của người khác vậy.
Lại một lát sau, thấy thời gian cũng đã đến, Hoàng hậu đứng dậy gọi các vị phu nhân cùng nhau đi đến chánh điện để bắt đầu cung yến.
Trên chánh điện, Hoàng đế cùng các vị nam quyến đều đã ngồi yên vị, bởi vì nạn lũ lụt vừa qua, quốc khố đã có chút eo hẹp túng thiếu vì cứu trợ thiên tai, thành ra yến hội cũng giảm bớt để tiết kiệm, không phô trương lãng phí hay hoa lệ như ngày thường, thức ăn trong yến hội cũng khá đơn giản.
Các nữ quyến ngồi vào một bên, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở trên cao, bên cạnh là Đương kim Thái hậu, Ý Đức Thái hậu.