Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 137

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Tín Chi và người Triệu gia biết được tin Tưởng Nguyễn được đưa đến cung Từ Ninh điều trị thì có hơi bất ngờ một chút. Ngày bình thường Ý Đức Thái Hậu đều nhìn từ trên cao xuống, hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy Tưởng Nguyễn nhưng lại đối xử hoàn toàn khác thường. Để cho nàng ở lại cung Từ Ninh của bản thân đã thể hiện rằng vị trí của Tưởng Nguyễn trong lòng bà không đơn giản chỉ là một đích nữ con của thần tử bình thường.

Tưởng Quyền và Hạ Nghiên chờ ở bên ngoài, trong lòng Tưởng Tố Tố đang ước gì nhận được tin Tưởng Nguyễn không qua khỏi. Nhưng một lúc sau nghe thấy Ý Đức Thái Hậu tuyên Thái y chẩn bệnh cho Tưởng Nguyễn, sự vinh hạnh đặc biệt này sao có thể so bì? Hai tay ả ta nắm chặt lại, vẻ ác độc lóe lên trong mắt.

Tưởng Quyền lại có vẻ băn khoăn, giờ Tưởng Nguyễn có công cứu giá, công lao này cũng là đáp án cho lần coi bói ở Tưởng Phủ. Hết lần này tới lần khác đều là Tưởng Nguyễn. Những ngày gần đây, Tưởng Nguyễn đã nhiều lần rạng danh, hẳn là đã át chế cả Tưởng Tố Tố. Trong lòng ông ta chưa bao giờ coi Tưởng Nguyễn là máu mủ của mình, Tưởng Nguyễn đáng ra phải yếu kém hơn. Nàng càng ngăn cản con đường của Tưởng Tố Tố thì ông ta càng không vui. Hôm nay, Tưởng Nguyễn tất nhiên đã ở trên Tưởng Tố Tố không chỉ một bậc. Ông ta đã chuẩn bị sẵn, dọn dẹp sẵn cho Tưởng Tố Tố một con đường, cách làm của Tưởng Nguyễn khiến ông ta không thể chịu được nữa.

Nghĩ như vậy, trên mặt Tưởng Quyền càng không có một chút lo lắng nào, chỉ bình thản, thêm một chút chán ghét. Đối với thông báo của tiểu thái giám, ông ta nói. “Thần cảm tạ ý tốt của Thái hậu nương nương. Chỉ là tiểu nữ lỗ mãng, không chịu nổi ân điền này, xin phiền công công trở về bẩm với Thái hậu, để cho thần đem tiểu nữ về phủ.”

Hạ Nghiên nghe Tưởng Quyền nói như vậy, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý. Tiểu thái giám lúc đầu thì kinh ngạc, đáng ra khi con gái mình bị thương, là cha mẹ bình thường thì ít ra phải hỏi một câu về tình trạng như thế nào. Đây thì vừa mở miệng đã đòi đưa người về. Tiểu thái giám cũng ở trong cung lâu năm, ánh mắt nhìn người cũng tinh tường, liếc qua là đã thấy nguyên nhân.

Rõ ràng trong mắt Tưởng Quyền chỉ có chán ghét, tiểu thái giám nghĩ đến thái độ của Ý Đức Thái hậu với Tưởng đại tiểu thư thì hắn cầm phất trần lên đưa một cái, nói. “Lời này ta cũng không dám nhận. Tưởng đại tiểu thư có Thái y trong cung trị liệu, giờ ngài đón về Tưởng phủ sợ tìm cũng không ra đại phu có tay nghề tốt hơn. Huống hồ đây là ý chỉ của Thái hậu nương nương, ta chỉ là nô tài đưa tin. Tưởng đại nhân có lời gì muốn nói, thì cứ tự đi tìm Thái hậu nương nương rồi nói.”

Thái độ ngông cuồng như vậy, chèn ép một cách cố ý, người này lại là hạ nhân không thể đắc tội trong cung. Từ trước đến nay Tưởng Quyền đều có danh tiếng, đã bao giờ bị trào phúng như thế. Ông ta lập tức đỏ mặt tía tai, không nói được một câu đàng hoàng. Tiểu thái giám kia nhìn Hạ Nghiên đầy khinh thường, trong lòng còn dè bỉu thậm tệ. Với đức hạnh của hai người Tưởng gia này, không hiểu sao sinh được tiểu thư Tưởng Nguyễn có tấm lòng hiểu lý lẽ như thế.

Tưởng Tín Chi không thể thấy vết thương của Tưởng Nguyễn, mặc dù biết có Thái y điều trị nhưng vẫn nóng ruột không thôi. Hắn không biết tại sao muội muội lại đỡ kiếm cho Ý Đức Thái hậu, trong lòng có chút trách mắng. Dù đó là đại nghịch bất đạo nhưng kể cả là mạng sống Hoàng đế gặp phải nguy hiểm thì hắn cũng không hy vọng Tưởng Nguyễn có tấm lòng trung nghĩa kiểu này.

Tiểu thái giám kia nói xong định rời đi, quay đầu thì thấy Tiêu Thiều. Hắn vội khom lưng hành lễ. Tiêu Thiều xua tay, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ màu xanh, đưa cho tiểu thái giám, nói ngắn gọn. “Cao Ngọc Cơ.”

Cao Ngọc Cơ chính là đồ tốt mà một số ít nương nương hay dùng, một chai như vậy có giá trị ngàn vàng, có thể xóa được sẹo trên người. Mặc dù Tiêu Thiều không nói cho ai dùng, nhưng tiểu thái giám cũng hiểu đối tượng chính là người đang nằm trong cung Từ Ninh kia. Bản thân tiểu thái giám hơi khó hiểu nghĩ về quan hệ của Tiêu Thiều cùng với Tưởng Nguyễn. Hắn cười nịnh. “Vương gia yên tâm, nô tài nhất định sẽ đưa tận tay.”

Tiêu Thiều nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời đi.

...

Ở cung Từ Ninh một đêm, Tưởng Nguyễn ngủ lại cực kỳ ngon giấc.

Đợi khi nàng tỉnh dậy, hai cung nữ xinh đẹp đã vội vàng thay quần áo cho nàng. Tưởng Nguyễn hơi cựa người, vết thương trên ngực không có cảm giác đau đớn. Một cung nữ mỉm cười nói. “Tiểu thư có thể tỉnh lại, vết thương không sâu, chỉ cần băng bó tốt là sẽ mau lành.” Sau đó lại giải thích thêm. “Trước đó, Thái y nói là sẽ để lại sẹo, nhưng may mà Tiêu vương gia đưa Cao Ngọc Cơ đến. Giờ một chút vết tích cũng không để lại, tiểu thư không cần lo lắng.” Trong giọng nói pha chút hâm mộ.

Tưởng Nguyễn nhìn lại nàng ấy rồi khẽ giật mình, Tiêu Thiều đưa Cao Ngọc Cơ? Nàng lại thấy lòng nặng hơn một chút, giờ lại càng nợ hắn nhiều hơn rồi.

Từ khi sống lại, nàng chỉ lợi dụng người khác, nhưng cũng sẽ để lại chút thù lao tương xứng. Ví dụ như từ lúc sống lại, vì ngày sau có thể có công dụng, hỗ trợ nàng dễ dàng hơn, nên nàng mới đưa đường chỉ lối. Nhưng Tiêu Thiều lại giúp nàng nhiều lần, cho dù là lấy danh nghĩa báo ân, nhưng mà thật ra đã sớm trả sạch rồi. Giờ Tiêu Thiều hỗ trợ công khai, nàng lại không biết báo đáp như thế nào.

Nghĩ ngợi mãi rồi tạm để chuyện này sang một bên. Nàng hỏi cung nữ. “Đêm qua có những ai bị thương?”

Cung nữ kia nói một tràng dài tên tuổi, Tưởng Nguyễn nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm vì không có tên người nàng quen biết. Nếu mà có chỗ đáng để ý thì chính là Tưởng Đan. Đêm qua hoảng sợ quá, không biết loạng choạng như thế nào mà ngã vào trong ngực của Tả Lang Trung đương triều tuổi trẻ tài cao. Chỉ là trong lúc hỗn loạn, xiêm áo của Tưởng Đan bị xé rách, lúc đó Tả Lang Trung nhìn Tưởng Đan là nữ nhân liễu yếu đào tơ khóc lóc, bản thân cũng mềm lòng đi, đồng ý sau hôm nay sẽ phụ trách cho nàng.

Cung nữ nói. “Việc vui của Tứ tiểu thư chắc cũng đã quyết định xong.”

Tưởng Nguyễn nhíu mày, Tứ muội gan nhỏ như vậy mà lại khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác. Cảnh tượng hôm qua hỗn loạn như thế, thật sự làm khó cho nàng ta. Dám lấy vận mệnh ra đánh cược, quả thật can đảm. Nhưng Tưởng Đan cũng khá may mắn, cuối cùng cược thắng, không phải sao?

Cung nữ thấy Tưởng Nguyễn bần thần, nói. “Tưởng phó tướng có qua thăm ngài, sau đó có việc nên cũng phải đi ngay. Thái hậu nương nương chắc cũng sắp trở về. Trong lúc tiểu thư hôn mê, Phó tướng và Thái hậu nương nương rất lo lắng đó.”

Tưởng Nguyễn nghĩ nghĩ. “Phụ thân, mẫu thân và muội muội của ta thì sao?”

“Thái hậu nương nương đã bảo họ về phủ rồi.” Cung nữ trả lời.

Trong mắt Tưởng Nguyễn, Thái hậu để cho đám người Tưởng Quyền trở về, không phải thể hiện rằng không bằng lòng với Tưởng Quyền sao? Chắc là vậy đi, càng tốt! Nàng mỉm cười, ánh mắt vô tội nhìn cung nữ. “Ta hơi đói một chút.”

“Đã bày xong thức ăn, nô tỳ hầu hạ tiểu thư dùng cơm.” Cung nữ cười nói.

...

Trong ngự thư phòng, Hoàng đế bỗng nhiên cầm cục chặn giấy đập mạnh xuống bàn, ông nói. “Nói như vậy, thích khách hôm qua là người của Thiên Tấn quốc?”

Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều im lặng.

Thiên Tấn quốc nằm ở phía Bắc của Đại Cẩm triều, là một nước không quá rộng vì nằm kề biển, bù lại thì kinh tế về đường biển cực tốt. Mối quan hệ với Đại Cẩm triều là nước sông không phạm nước giếng. Mặc dù Đại Cẩm triều cũng không rộng hơn nhiều nhưng luyện chế sắt thép lại tinh tế xuất sắc, vũ khí binh sĩ được trang bị luôn có chất lượng hơn các nước khác. Tiên hoàng đã từng cố gắng đánh Thiên Tấn quốc, việc này đã khiến Thiên Tấn quốc sửng sốt, gắng gượng chống đỡ bốn mươi vạn quân của Đại Cẩm triều, cuộc chiến kéo dài suốt một năm. Mãi cho đến khi binh lực của Đại Cẩm triều bị thiếu hụt, vì thu thuế cao khiến dân chúng lầm than. Tiên hoàng ý thức được tình cảnh hai bên đều thiệt hại, hạ lệnh lui binh. Từ đó về sau chỉ cố thủ chống xâm lược, hoàn toàn yên bình.

Đêm qua Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn thẩm vấn cả đêm, những tử sĩ này hoàn toàn lì đòn, một lời cũng không nói. Tiêu Thiều lệnh Cẩm Y vệ đi thăm dò, điều tra được những thích khác này đều là người Thiên Tấn quốc.

“Nơi bé nhỏ đó mà cũng dám làm loạn như vậy!” Hoàng đế giận dữ.

Đêm qua thích khách đều nhằm thẳng ông, cuối cùng lại chém bừa giết loạn trong đại điện, khiến cho các bá quan đều khủng hoảng. Nhiễu loạn triều đình như vậy là hành động cực kỳ khiêu khích. Thiên Tấn quốc thì tính là cái gì? Muốn khai chiến với Đại Cẩm triều?

“Mấy năm này Thiên Tấn quốc luôn gây chuyện ở biên giới nước ta.” Tiêu Thiều nhắc nhở. “Lần ám sát này có thể là tín hiệu.”

“Tín hiệu khai chiến?” Quan Lương Hàn hỏi.

“Trẫm sợ hắn sao!” Cho dù là Hoàng đế như thế nào cũng không thể tha thứ cho sự khiêu khích như vậy. Đế Vương có sự tôn nghiêm không thể chà đạp, huống chi lại liên quan đến an nguy của một quốc gia. Ông nhíu mày. “Quan Tướng quân, ngươi có đồng ý tự mình xuất chinh đến Thiên Tấn quốc?”

Quan Lương Hàn cười cười. “Mạt tướng cam tâm tình nguyện.”

Hắn cũng đang chán vì suốt ngày phải ở trong kinh thành, ngày nào cũng đối diện với mấy thứ ra vẻ nho nhã. Năm nay thắng trận hồi kinh, Hoàng đế nói muốn hắn sau này ở lại kinh thành, hắn đã không thích rồi. Tướng sĩ vốn dĩ sống chết ở chiến trường mới đúng, với lại Quan Lương Hàn chỉ có thể phát huy toàn bộ sự tài ba của mình ở chiến trường mà thôi.

Hoàng đế nghĩ nghĩ. “Đưa theo Phó tướng kia của ngươi đi cùng. Nếu hắn có tài, sau khi thắng trận trở về. Trẫm sẽ có ban thưởng hậu hĩnh.”

Sắc mặt Quan Lương Hàn trở nên nghiêm túc, lời này của Hoàng đế cũng có nghĩa là cho Tưởng Tín Chi không gian phát huy tài năng. Vốn cho là Tưởng Tín Chi làm phật lòng Trần quý phi, Hoàng đế ít hay nhiều cũng sẽ không vừa lòng với hắn. Huynh muội Tưởng Tín Chi mới gặp mặt, sau đó lại cho Tưởng Tín Chi xuất chinh. Nếu như lần này hắn lại lập chiến công, vậy ở trong Đại Cẩm triều sẽ là một thiếu niên anh kiệt, Tưởng Tín Chi cũng đứng vững gót chân ở trong triều đình.

Chỉ là không biết cái kẻ yêu cuồng muội muội kia có hậm hực hay không? Dù sao Tưởng Nguyễn cũng đang bị thương.

Hoàng đế nói tiếp. “Đêm qua thích khách lẫn vào trong nội cung nhiều như vậy, thị vệ đều mù hết rồi phải không?” Sau đó nhìn Tiêu Thiều. “A Thiều, sai Cẩm Y vệ của ngươi đi điều tra đi.”

Đây là phát lệnh thanh tẩy rồi, thích khách Thiên Tấn quốc vào hoàng cung như chỗ không người. Vậy nghĩa là có người tiếp ứng trong cung, mặc dù không biết người đó rốt cuộc là ai. Nhưng một ngày chưa loại bỏ thì cũng như một con mối mọt sống lâu ngày dưới chân thiên tử.

Tiêu Thiều khẽ vuốt cằm. “Vâng.”

Trong nội tâm Quan Lương Hàn thở dài, trong nội cung này, chuẩn bị có một phen phong ba bão táp rồi.

Đợi khi Hoàng đế và hai người họ bàn xong chính sự khác, ra khỏi ngự thư phòng, một thiếu nữ xinh đẹp đứng đó. Nàng mặc trên người một bộ quần áo vàng nhạt, áo khoác ngoài là lụa mỏng, phục sức hoa lệ tinh sảo, cách ăn mặc tỉ mỉ xinh đẹp bức người, mang theo một chút phong thái của dị vực. Nàng ta đi tới, cười với Tiêu Thiều. “Tiêu vương gia”. Chính là Hòa Di Quận chúa.

Quan Lương Hàn chớp chớp mắt với Tiêu Thiều vài cái, sau đó sải bước đi.

Tiêu Thiều nhìn lướt qua Hòa Di một cái, ánh mắt lạnh nhạt. Hòa Di Quận chúa bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng run lên có chút sợ hãi. Nhớ lại việc hôm qua thì ánh mắt ả lại căm hờn, ả ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thiều, hỏi. “Tiêu vương gia và Tưởng đại tiểu thư có quan hệ gì?”

Câu hỏi này có chút khó hiểu, Tiêu Thiều cũng không biết ý của ả là như thế nào. Hắn hơi nhíu mày, lạnh lùng nói. “Việc này thì có liên quan gì đến Quận chúa?”

Mắt Hòa Di Quận chúa hơi phiếm đỏ, lời nói của hắn như tạt gáo nước lạnh vào mặt nàng, tủi thân nói. “Ngươi rõ ràng biết ta thích ngươi.”

“Quận chúa cẩn thận lời nói.” Ánh mắt Tiêu Thiều bỗng nhiên bén nhọn. “Tiêu mỗ không hề có ý gì với Quận chúa.”

“Vậy Tưởng Nguyễn thì sao?” Hòa Di Quận chúa không nhịn được mà hơi cao giọng. “Ngươi thích nàng ta?”

Chân mày Tiêu Thiều nhíu chặt hơn, tại sao phải giải thích với nàng ta? Giờ còn có nhiều chuyện quan trọng phải làm, hắn chỉ liếc Hòa Di Quận chúa một cái rồi đi. Hành động như vậy đối với Hòa Di Quận chúa nghĩa là thầm thừa nhận. Ả ta run lên, rồi bỗng khóc gào lên nghẹn ngào.

...

Tưởng Nguyễn dùng xong bữa sáng, Ý Đức Thái Hậu mới trở về cung Từ Ninh, thấy nàng thì nói thân thiện.“Cơ thể thấy sao rồi?”

Tưởng Nguyễn cười cười. “Bẩm Thái hậu nương nương, đã tốt hơn nhiều.”

Ý Đức Thái Hậu nhìn nàng cẩn thẩn, thấy tinh thần của nàng tốt hơn hôm qua rất nhiều. Bà yên lòng, ngồi xuống bên cạnh, cung nữ thiếp thân bên cạnh bưng lên một ly trà, Ý Đức Thái Hậu nhận lấy rồi nhẹ nhàng nhấp một chút, yên lặng dò xét Tưởng Nguyễn.

Thiếu nữ trước mặt hiền lành trong sạch, dung mạo mặc dù sinh ra đã xinh đẹp quyến rũ, nhưng có một đôi mắt trong vắt, có sự bình tĩnh hiếm thấy, không quan tâm hơn thua. Những thứ này làm cho nàng có vẻ đẹp như hoa sen không tanh mùi bùn, trở nên trầm tĩnh mà cao quý.

Bà nói chuyện giống như nói chuyện phiếm. “Tưởng Quyền đối xử với ngươi không tốt.”

Tưởng Nguyễn làm như khẽ giật mình vì câu hỏi này, hơi nghĩ một chút, cười nói. “Cũng không phải đâu ạ. Chỉ là thần nữ được nuôi ở thôn trang, từ bé không gần với phụ thân.”

Nàng không hề than khổ, nhưng cũng không nói Tưởng Quyền đối xử với nàng tốt. Chỉ kể lại sự thật, trong lời nói bỏ qua Tưởng Quyền. Lời nói vô cùng hoàn chỉnh.

Môi Ý Đức Thái Hậu khẽ mỉm cười nhẹ. “Không gần với cha. Vậy chắc là nếu sống tách ra thì cũng không buồn đâu đúng không?”

Lần này thì Tưởng Nguyễn thật sự ngạc nhiên, khó hiểu nhìn bà.

Ý Đức Thái Hậu nhìn viên ngọc Hồng Bảo trong tay, nói. “Đứa nhỏ Tưởng gia. Ai gia chuẩn bị đến hoàng lăng của tông miếu hoàng gia. Chắc khoảng ba năm, ngươi có đồng ý đi cùng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio