Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 267

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Tưởng Tố Tố lập tức tái nhợt, không ngờ Tiêu Thiều xem mạng người như cỏ rác, nói giết người như xắc thức ăn vậy. Nhưng hiện tại toàn thân ả không thể nhúc nhích, trong mắt nổi lên sự sợ hãi.

Cẩm Nhị nhún vai, đang muốn hỏi xử lý Tưởng Tố Tố ra sao, cửa đã bị người đẩy ra. Tưởng Nguyễn bước vào phòng, tất nhiên cũng thấy Tưởng Tố Tố, hơi ngạc nhiên, hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Thiều trầm tư chốc lát, mới nói. “Cô ta câu dẫn ta, ta đả thương cô ta.”

Sắc mặt Tưởng Tố Tố cực kỳ ngoạn mục, đến tận giờ khắc này, ả mới rõ người nam nhân trước mặt này không hề có một chút động lòng nào với mình. Nếu nghe câu này từ mấy năm trước, chỉ sợ ả sẽ xấu hổ đến mức đâm đầu xuống giếng tự vẫn. Giờ mặc dù không đến mức ấy, nhưng cũng cảm thấy bị vũ nhục cực kỳ. Tựa như ả cố gắng vốc hết vốn liếng của bản thân, mà người khác lại chỉ cảm thấy tất cả mọi điều ả làm chỉ làm một câu chuyện cười.

Tưởng Nguyễn nghe Tiêu Thiều nói xong, ngước mắt nhìn về phía Tưởng Tố Tố. Nàng thần sắc bình thản, thậm chí không có vẻ ghét bỏ thù hằn gì, Tưởng Tố Tố căng thẳng, ngày xưa khi Triệu Mi còn sống, ả chưa từng coi Tưởng Nguyễn ra gì. Ả biết rõ Tưởng phủ do Tưởng Quyền làm chủ, Tưởng Quyền không thích Triệu Mi, đối với hai huynh muội Tưởng Nguyễn còn tệ hơn cả Tưởng Lệ. Tưởng Nguyễn cũng là một kẻ hèn yếu sợ chuyện, ngu xuẩn như heo chó. Không biết từ lúc nào, không đúng, hẳn bắt đầu từ ba năm trước lúc nàng trở về phủ, Tưởng Tố Tố đã không nhìn thấu Tưởng Nguyễn nữa.

Dường như bắt đầu kể từ ngày ấy, Tưởng Nguyễn không còn thể hiện vui buồn lên mặt. Lúc cao hứng mỉm cười, tức giận cũng mỉm cười, thời điểm bị vu oan hãm hại mỉm cười, bị giam vào đại lao vẫn mỉm cười. Ví dụ như giờ phút này, nàng vẫn như cũ cười chúm chím nhìn Tưởng Tố Tố. Rõ ràng vô cùng ôn hòa, nhưng trong đôi mắt quyến rũ, toát ra sự châm biếm và khinh thường rõ rệt.

Sự khinh thường ấy, làm mắt Tưởng Tố Tố đau nhói. Ả muốn lớn tiếng chỉ trích mắng chửi, lại chẳng thể phát ra tiếng.

Tưởng Nguyễn thu mắt, nhìn Tiêu Thiều nói. “Di nương cho người báo ta tới đây gặp ngươi, thì ra là muốn ta đến để xem kịch. Sao nào, ngươi không bị câu dẫn? Thế thì kịch này khó diễn rồi.”

Tiêu Thiều hơi ngẩn ra, hắn vốn thông minh, lập tức nghĩ thông điểm mấu chốt. Thì ra Hồng Anh có chủ ý này, nếu đổi thành người khác, giờ phút này đã sớm trúng mị thuật của Tưởng Tố Tố, sẽ làm ra chuyện hoang đường ngay tại đây, đúng lúc Tưởng Nguyễn đẩy cửa vào, dĩ nhiên sẽ thấy một màn trước mắt.

Muội muội chưa xuất giá và phu quân tương lai ăn nằm với nhau, tất nhiên sẽ không nhịn được. Ý chỉ của Thái hậu không thể sửa, nếu người cá tính cương liệt, hẵn còn sẽ tự tử. Sau lại dùng lý do để giấu cho qua, đích muội thay gả sẽ nước chảy thành sông, há chẳng phải một chuyện tốt đẹp.

Nếu tính tình yếu đuối, cứ thế chịu đựng cho qua. Nhưng nói sao cũng là đích nữ một phủ, không thể vô cớ chịu danh bị người lấy mất sự trong trắng, tất nhiên phải cho đối phương một câu trả lời hợp lý. Đích nữ làm thiếp không hợp quy củ, nhưng làm trắc phi thì đủ dùng, còn tạo thành giai thoại tỷ muội chung chồng.

Bất luận khả năng nào, với người bị hại đều là một đả kích lớn. Bất luận sống hay chết, cả đời cũng sẽ chịu ảnh hưởng bởi chuyện này, cả đời không sống vui. Dù miễn cưỡng thành hôn, trong lòng vẫn sẽ luôn có khúc mắc, sao có thể cùng phu quân cử án tề mi, sớm muộn cũng bị phu quân rẻ lạnh.

Chuyện hôm nay nhìn đơn giản, thực chất đan xen vào nhau, ý đồ thâm độc khiến người khác kinh ngạc cứng lưỡi. Hồng Anh và Tưởng Tố Tố vì thế quả thật mất không ít tâm tư, chẳng qua bọn chúng liệu được căn tính của nam nhân, nhưng không ngờ Tiêu Thiều bẩm sinh lạnh lùng và tàn khốc, cũng không ngờ rằng Tưởng Nguyễn bình tĩnh xử lý, thậm chí ngay cả tâm tư hiểu lầm cũng không có.

Tiêu Thiều cũng nhìn ra Tưởng Nguyễn rất tĩnh táo, trong lòng có chút mất mác. Nếu thật sự để tâm thương nhau, giờ hẳn nên có đôi phần để ý. Nàng càng tĩnh táo, thì càng nói rõ không hề để việc này ở trong lòng.

Trong lòng Tiêu Thiều nghĩ vậy, nhưng đã nghĩ sai tâm tư Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn nhìn rượu uống còn dư và mùi hương bồng bềnh trong không khí, liếc sang Tưởng Tố Tố áo mũ không chỉnh tề, trong lòng từ từ dâng lên một cơn tức giận.

Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ tới cảnh đời trước Tuyên Ly tống mình vào thiên lao, Tưởng Tố Tố cũng từng diễu võ dương oai đến thiên lao gặp nàng, luôn miệng kể giữa ả và Tuyên Ly có bao nhiêu ngọt ngào. Khi đó từng lời của Tưởng Tố Tố nói ra đối với nàng như sấm sét giữa trời quang, một tấm lòng thành đổi lại phút cuối mới biết tất cả chỉ là giả dối lừa gạt. Tuyên Ly đã âm thầm qua lại với Tưởng Tố Tố từ lâu. Khi đó nàng không hiểu, vì sao Tuyên Ly luôn miệng nói trong lòng chỉ có mình nàng, sau lưng lại làm chuyện thân mật chưa từng có giữa hai người với Tưởng Tố Tố.

Ắt hẵn khi đó Tưởng Tố Tố cũng giống như hôm nay, tỏ ra mị diễm thế này trước mặt Tuyên Ly, mới khiến Tuyên Ly đối xử bất đồng với ả.

Kiếp trước kiếp này, Tưởng Tố Tố luôn cùng nàng không chết không thôi, kiếp trước nàng ái mộ Tuyên Ly, Tưởng Tố Tố liền cướp mất Tuyên Ly, kiếp này Thái hậu tứ hôn cho nàng và Tiêu Thiều, Tưởng Tố Tố liền muốn cướp Tiêu Thiều. Trong lòng Tưởng Nguyễn không vui, ánh mắt nhìn Tưởng Tố Tố cũng trở nên sâu thẳm.

“Nàng có tính toán gì?” Tiêu Thiều hỏi. “Giết?”

Mặc dù Tiêu Thiều bị gán danh loạn thần tặc tử, xử lý mọi việc lại hết sức chu đáo, hắn không thèm để tâm đến những lục đục tranh giành ở hậu trạch. Hắn làm việc tàn khốc dứt khoát, phương pháp xử sự của Cẩm y vệ, đơn giản thô bạo, giết là được. Tưởng Tố Tố không biết rõ về Tiêu Thiều, có lẽ chỉ nghe theo lời đồn, các chuyện nghe được về hắn chỉ là lời đồn của những kẻ bên ngoài, Tưởng Tố Tố coi hắn như những nam nhân bình thường khác, nhưng không biết Tiêu Thiều người này kiêu ngạo từ trong xương, dù hôm nay bị gài bẫy, cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo định đoạt của Tưởng phủ. Khả năng lớn nhất là dưới cơn nóng giận giết người Tưởng phủ nghênh ngang mà đi, cuối cùng cho dù hoàng đế bất đắc dĩ bắt hắn lại, thế cũng sẽ là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không mà thôi.

“Cần gì phải vậy?” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói. “Tỷ muội với nhau, không cần đuổi tận giết tuyệt. Chẳng qua, ” nàng nhìn về Tưởng Tố Tố đang rực hận nhìn mình, mỉm cười. “Nhị muội đã sợ không ai thèm lấy tới vậy, thậm chí không tiếc đánh chủ ý lên đầu ta, kẻ làm đích tỷ này, cũng phải giúp muội một phen chứ.”

Tiêu Thiều nhìn nàng, như có điều suy nghĩ nói. “Nàng định làm thế nào?”

“Nhị muội quốc sắc thiên hương, băng thanh ngọc khiết phải để nhiều người thấy mới được.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Trong Tưởng phủ nhiều gã sai vặt như vậy, có thể lấy được một mỹ nhân như Nhị muội, hẳn sẽ rất vui mừng.”

Trong mắt nàng thoáng qua một tia mệt mỏi, mặc dù ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng Tiêu Thiều nhạy cảm bắt được. Hắn nhận ra trong tích tắc vừa rồi, cảm xúc của Tưởng Nguyễn có thay đổi, mặc dù không rõ lý do gì thúc đẩy nàng đưa ra quyết định hiện tại.

Nhưng lời Tưởng Nguyễn, hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện, gật đầu nói. “Được.”

Tưởng Tố Tố không thể tin trợn mắt nhìn Tưởng Nguyễn, ả không ngờ lá gan Tưởng Nguyễn lại lớn tới như vậy. Hoặc giả vì mấy lần trước Tưởng Nguyễn rõ ràng có cách đưa ả vào tử cục nhưng lại không làm gì cả, khiến Tưởng Tố Tố cho rằng Tưởng Nguyễn đang kiêng kỵ. Tưởng Quyền thương yêu Tưởng Tố Tố như vậy, nếu Tưởng Tố Tố thật sự có chuyện gì, chắc chắn có liên quan đến Tưởng Nguyễn, Tưởng Quyền tất nhiên sẽ không chừa đường sống cho Tưởng Nguyễn. Nhưng hôm nay Tưởng Nguyễn nói vậy, chính là định xé rách mặt, một chút đường sống cũng không chừa.

Tưởng Nguyễn đi tới trước mặt ả, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bình thản như nước. Hận thù kiếp trước nàng một ngày chưa từng quên, vốn dĩ định khiến Tưởng Tố Tố mất hết tất cả, cuối cùng từ từ tan vỡ. Nhưng hôm nay xem ra, mình uổng công vô ích rồi. Hạ Nghiên đã bại, tiền đồ khoa cử của Tưởng Siêu đã bị hủy, danh tiếng của ả cũng không tốt, so với một đời gấm hoa kiếp trước, giờ đây tựa như hai người.

Chấp niệm ban đầu nay bỗng hóa dư thừa, Tưởng Tố Tố quen thói giả vờ, làm ra cái vẻ thanh cao như tiên tử cũng chỉ vì muốn leo lên vị trí cao hơn. Một kẻ nhất mực với cao cuối cùng phải rơi xuống kết cục địa vị ti tiện, phải ngày ngày chịu đựng tính khí người khác để sống, thế sẽ có cảm giác gì.

Đối với Tưởng Tố Tố mà nói, chưa chắc không phải một sự hành hạ và trừng phạt.

Tưởng Nguyễn rủ mắt, nàng không thể lãng phí thời gian lên một con giun định sẵn bại dưới chân mình, nàng còn Tưởng Tín Chi, còn Triệu gia, còn Tuyên Phái. Bất kỳ một mối họa nào cũng phải diệt trừ tận gốc. Tưởng Tố Tố còn sống thêm ngày nào cũng chỉ vô ích, mọi chuyện nên tăng tốc, mà Tưởng Tố Tố, sống thoải mái quá lâu rồi.

Nàng lạnh nhạt nói. “Vậy thì phiền phu quân nghĩ cách ném Nhị muội ra ngoài, nhớ, vứt ở nơi càng náo nhiệt càng tốt.” Nàng cười chúm chím, minh diễm động lòng người như hỏa hồ ly. “Lệ sắc bậc này, phải để vạn người cùng nhau thưởng thức chứ.”

Tiêu Thiều bị hai từ ‘phu quân’ toát ra từ miệng Tưởng Nguyễn chấn động tại chỗ, không biết hoảng sợ hay giật mình, nhưng vẫn có cảm giác vui thích. Yên lặng chốc lát mới nói. “Cẩm Nhị.”

Cẩm Nhị gãi đầu, đứng ra nói. “Được rồi được rồi, chủ tử, thế vứt xuống Tưởng phủ cửa nhé ạ? Xa quá thì mệt lắm ạ.”

“Vậy cũng tốt.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Cực khổ cho ngươi.”

“Không cực khổ, Thiếu phu nhân thông cảm cho Thiếu chủ là được.” Cẩm Nhị cười xòa, một tay nhắc Tưởng Tố Tố lên bay ra ngoài. Võ công của ẩn vệ không thấp, huống chi bên ngoài sớm đã có người tiếp ứng, đám nô tài bà tử canh sẵn bên ngoài hẳn đã sớm bị người xử lý, bằng không sao có thể đợi tới tận giờ vẫn chưa bước ra.

Sau khi Cẩm Nhị đi, Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên hỏi. “Nàng không vui.”

“Ta tất nhiên không vui được như ngươi.” Tưởng Nguyễn thần sắc không đổi, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ, nhưng không biết sao, vẫn cảm thấy nàng không vui, còn hơi tức giận. Nàng nói. “Mỹ nhân tuyệt sắc tới câu dẫn, không phải ai cũng có thể gặp được, phu quân thật có phúc.”

Tiêu Thiều ngẩn người, rủ mắt suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhếch môi nở một nụ cười nhạt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio