Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 306

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chốc lát sau, mới miễn cưỡng cười nói. “Không sao, ta chỉ tới xem một chút.” Hắn nhớ tới thời khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, Tiêu Thiều xuất hiện kịp thời cứu Tưởng Nguyễn, và có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ nàng, lòng không khỏi khổ sở. Nhưng trên đời này có một số việc có thể tranh giành, một số việc lại không thể tranh giành, thậm chí, ngay cả tư cách tranh giành cũng không có. Tề Phong đè xuống chua xót trong lòng, nói. “Tam ca, hôm nay huynh trở về, sợ rằng kinh thành lại có một phen thay đổi. Lần này đi Thiên Tấn, có phát hiện đầu mối gì không?”

Vào rất nhiều năm trước lúc Nam Cương mới có dị động họ đã bắt đầu điều tra, lần này Thiên Tấn khiêu chiến đột ngột, trong đó có quan hệ thiên ty vạn lũ với Nam Cương. Lần này Tiêu Thiều phụng mệnh xuất chinh, mục đích khác vì điều tra tin tức. Tiêu Thiều lắc đầu. “Trong triều đình có người của chúng, người này ẩn núp quá sâu, Thiên Tấn binh bại, mối quan hệ đồng minh với Nam Cương tan vỡ, có thể sẽ tạm thời nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Trong kinh có an bài khác.”

Hạ Thanh nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, gãi đầu nói. “Bất luận thế nào, Tam ca bình an trở lại là tốt rồi. Trước đó ta và Tứ ca còn lấy hôn sự của huynh ra cược, lần này Tam ca trở lại, khi nào mới cử hành hôn lễ? Ta chỉ chờ uống xong ly rượu mừng này rồi về Kim Lăng, rời khỏi y quán quá lâu, y đồ của ta cũng sẽ lo lắng.”

Cậu ta nói xong, cả Tiêu Thiều và Tề Phong đều ngẩn ra, yên lặng hồi lâu, Tiêu Thiều mới nói. “Ngày mai ta vào cung một chuyến để nói rõ việc này. Chuyện vui tất nhiên sẽ cử hành, càng nhanh càng tốt.” Ánh mắt khẽ dừng trên người Tề Phong rồi lập tức rời đi, vẻ mặt lạnh lùng như thường.

“Vậy thì tốt quá,” Hạ Thanh không nghi ngờ, hứng thú bừng bừng nói. “Ta phải nghĩ xem nên tặng quà gì mới được!”

Sáng sớm hôm sau, mới sớm tinh mơ đã đỗ tuyết, tuyết rơi ban đêm rất nhiều, suýt qua đầu gối. Thời tiết lạnh lạ thường, nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ không hề vì cái lạnh mà trở nên cô quạnh, ngược lại hứng thú bừng bừng đàm luận chuyện nhà trên cả con phố ở thành Bắc đều bốc cháy đêm qua. Các gánh hàng rong bàn luận sôi nổi, đều bảo nghe chủ nhà nói hình như có cường đạo, thị vệ nghe ngóng hồi lâu không thấy gì nên đánh bạo mở cửa ra ngoài điều tra, lại không phát hiện động tĩnh gì. Có điều dãy nhà kia đều bị đốt rụi, tuy nhiên người ở thành Bắc không giàu thì sang, nên không để tâm chút bạc lẻ ấy, chỉ là trong lòng bực bội, cảm thấy xui xẻo.

Phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly đỡ trán, vẻ mặt vô cùng sốt ruột. Nhóm người đi tập kích tối qua, đến nay vẫn không truyền tin về, kể cả thám tử phái đi cũng chưa từng trở lại. Việc ấy có ý nghĩ thế nào, lòng Tuyên Ly biết rõ, nhưng nếu phải thuyết phục bản thân rằng toàn bộ đều lành ít dữ nhiều, thì Tuyên Ly lại không cam lòng lòng. Hắn nghĩ tới người phái ra toàn quân đều chết hết, nhưng ít nhất phải có người về báo cáo tình huống Cẩm Y vệ, nói sao Tưởng Nguyễn cũng chỉ là một nữ tử, chẳng lẽ có thể hạ lệnh giết chết không luận tội sao? Dù sao họ tập kích đột ngột, Tưởng Nguyễn không kịp chuẩn bị sao có thể lui thân.

Vốn Tuyên Ly vô cùng nắm chắc, nhưng đợi cả đêm không thấy tin tức. Thám tử phái ra đều không tra được gì, Cẩm Anh vương phủ vô cùng kiên cố, ngay cả con ruồi cũng không chui lọt, muốn nghe ngóng tin tức càng khó khăn hơn, mấy lần uổng công, Tuyên Ly càng thêm bất an. Sáng hôm nay chuyện cả dãy nhà ở thành Bắc bốc cháy truyền khắp nơi, chuyện này nhất định không thoát khỏi liên quan với Cẩm Anh vương phủ, Tuyên Ly biết rõ là do Tưởng Nguyễn dùng cách này để đánh lừa dư luận, nhưng không thể làm gì.

Đang suy nghĩ, hai gã hầu mang một rương đồ đi vào, để giữa phòng, nói với Tuyên Ly. “Điện hạ, Trương đại nhân kính lễ, xin điện hạ xem qua.”

Quan viên dưới trướng đưa chút lễ vật đến là chuyện bình thường, tuy nhiên hôm nay Tuyên Ly không có tâm trạng, khoát tay một cái nói. “Mở ra đi.”

Nắp rương từ từ mở ra, Tuyên Ly chưa kịp nhìn đã nghe thấy tiếng gã hầu và hộ vệ hít sâu, hẳn sợ làm ồn đến hắn nên không dám hét lên, nhưng tiếng hít thở dồn dập vẫn khiến Tuyên Ly nhíu mày. Hắn quay lại nhìn, tức khắc cả người cứng đờ, mắt nhìn lom lom.

Bên trong là một chuỗi đâu người được sắp xếp chỉnh tề, máu thịt be bét khiến người nhìn phát hoảng, mơ hồ nhận ra được mặt mũi, năm thám tử, một kẻ là thủ lĩnh đội quân ám sát, từng cái đầu được trưng bày chỉnh tề, như đang cười nhạo sự bất lực của hắn.

Cổ họng Tuyên Ly ngọt ngấy, chỉ cảm một luồng uất khí dâng lên, suýt chút phun ra. Miễn cưỡng nuốt máu dâng đến cổ họng xuống, Tuyên Ly quay lại, âm trầm nhìn chằm chằm hai gã hầu khiêng chiếc rương này vào. “Thứ này vào bằng cách nào?”

Hai gã hầu bị biến cố bất ngờ dọa sợ run, nghe vậy đồng loạt quỳ xuống liên tục xin tha. “Điện hạ tha mạng, thủ hạ của Trương đại nhân đem thứ này tới cửa, chúng tiểu nhân chỉ mang vào thôi, điện hạ tha mạng!”

Tuyên Ly siết chặt nắm tay, chiếc tách cầm trên tay vì vậy vỡ nát, mảnh sứ cứa vào tay, máu từ trong kẽ tay tràn ra, mà hắn tựa như không cảm giác được. Thị vệ bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ vì thời khắc này vẻ mặt Tuyên Ly đã hết sức vặn vẹo, rõ ràng khóe miệng đang nhếch, nhưng bắp thịt không khống chế được mà giật lên, cho thấy đang cực kỳ tức giận.

Nếu nói trong lòng Tuyên Ly ngột ngạt, thật sự cũng không ngoa. Trước vì Cẩm Anh vương phủ có Tiêu Thiều che chở nên không tìm được cơ hội đột phá, nay Tiêu Thiều không có ở đây, Cẩm Anh vương phủ chỉ mỗi Tưởng Nguyễn có thể làm chủ, hắn lại thua trên tay một cô gái yếu đuối? Đóng đầu này lại là thế nào? Hành động này rõ ràng đang khiêu khích! Tuyên Ly nhìn như rộng lượng, thật chất lại hết sức nhỏ mọn, hành động này gần như phơi bày toàn bộ mặt tối trong con người hắn, người làm ra chuyện này thật sự tội không thể tha!

Đang âm trầm suy tư, bên ngoài có ẩn vệ trở về, thấy Tuyên Ly, lập tức bẩm báo. “Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Cẩm Anh vương hồi kinh rồi.”

Mắt Tuyên Ly như đuốc, lập tức nhìn sang người nọ, tay bất giác dùng sức, máu tuông tuông chảy xuống.

Hoa nở hai đóa, mỗi nơi mỗi vẻ. Trong Cẩm Anh vương phủ lúc này lại tràn đầy sức sống, Thiếu chủ trở về mọi người đều vui mừng, đêm qua hung hiểm như vậy, ai cũng cho rằng sẽ có một trận ác chiến, thời khắc mấu chốt Tiêu Thiều đột ngột về tới, ai nấy đều hân hoan. Qua một năm chung sống, bọn hạ nhân của phủ Cẩm Anh vương đã vô cùng yêu mến Tưởng Nguyễn, mặc dù vị Thiếu phu nhân này nhìn có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng trước nay đều không hề có yêu cầu quá đáng, ngày lễ ngày tết ban thưởng cho mọi người đều vô cùng chu đáo. Tiểu thư nhà đại hộ ai không có chút tính khí, vị Thiếu phu nhân này lại rất dễ ở chung, không hề ra vẻ. Trãi qua buổi tối vừa rồi, Tưởng Nguyễn triển lộ khí thế mạnh mẽ trước mặt mọi người, nhất thời hình tượng lập tức trở nên to lớn trong lòng đám hạ nhân, thu phục lòng người, từ nay về sau chính thức trở thành nữ chủ nhân danh xứng với thực trong lòng người hầu ở Cẩm Anh vương phủ, đây là cảm tưởng của tất cả mọi người.

Cho nên Tiêu Thiều vừa trở về, tất nhiên họ sẽ cố gắng sáng tạo thời cơ để hai phu thê tương lai ở riêng với nhau.

Tưởng Nguyễn ăn điểm tâm xong, Lộ Châu bước tới nói. “Cô nương, bên ngoài tuyết đang rơi, có muốn đi xem thử không ạ?”

Tuyết rơi có gì hay để xem, có điều ở trong phòng cũng ngột ngạt không có việc gì làm, Tưởng Nguyễn đứng dậy, Liên Kiều thấy thế vội lấy áo khoác lông rộng vành khoác thêm cho nàng, lại nhét lò sưởi nhỏ vào tay nàng. “Cẩn thận bị lạnh ạ.”

Mấy người đi ra khỏi phòng, vừa tới sân, đã nhìn thấy bóng người ngồi trong lương đình ở đằng xa, Lộ Châu mở to mắt nhìn, giả vờ kinh ngạc nói. “Ái chà, đó không phải cô gia đấy ư, cô nương, cô gia ở bên kia kìa, người có muốn đến xem xíu không ạ?”

Cô nói rất to tiếng, người trong lương đình tất nhiên nghe thấy, quay đầu nhìn sang đây, muốn giả vờ không thấy cũng không được. Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn Lộ Châu, Lộ Châu sờ một mũi nhìn trời, Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, nhắc vạt váy đi về phía lương đình. Mấy nha hoàn tự giác không đi theo, đứng chờ xa xa ngoài lương đình.

Tiêu Thiều ngồi trong lương đình, hôm nay hắn mặc quan phục xanh thêu kỳ lân và đường văn tơ bạc, ống tay áo được thêu tỉ mỉ bằng chỉ kim tuyến, cả người tựa ngọc, ngoài khoác áo lông màu mực, thân hình cao ngất thon dài. Giờ phút này không biết nghĩ tới điều gì, hơi cau mày, lông mi thật dài rủ xuống, dung nhan nhã trí xinh đẹp, khí chất lạnh lùng ưu nhã, thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Tưởng Nguyễn ngồi xuống trước mặt hắn, thoáng suy tư, nhìn thấy bình trà trên bàn, liền đưa tay rót cho mình một ly.

Tiêu Thiều im lặng nhìn nàng, bầu không khí nhất thời có hơi kỳ lạ. Rốt cục vẫn là Tưởng Nguyễn phá vỡ sự yên lặng, nói. “Đêm qua, đa tạ ngươi.”

Lời nói khách sáo như thế, khiến mày Tiêu Thiều nhíu chặt hơn, giọng nói hơi lạnh. “Giữa ta với nàng, không cần nói những thứ này.”

Hắn hơi là lạ, Tưởng Nguyễn chú ý tới điểm khác thường này, khó hiểu hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì ư?”

Tiêu Thiều quay đầu ra chỗ khác, dừng một chút, nói. “Ta đã hồi kinh, hỉ yến cũng nên chuẩn bị, hôm nay muốn vào cung diện thánh, nói rõ việc này, nàng đã nghĩ xong chưa?”

Tưởng Nguyễn sững sờ, không ngờ hắn lại băn khoăn chuyện này, khẽ mỉm cười. “Nghĩ xong rồi, lúc nào, ngươi định là được.”

Nàng sảng khoái như vậy, không chút xấu hổ, vẻ mặt Tiêu Thiều hơi nới lỏng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói. “Tình cảnh đêm qua ta đã nghe Cẩm Nhị nói lại, đa tạ nàng thay ta bảo vệ phủ Cẩm Anh vương. Nhưng sau này không cần làm như vậy nữa.” Mâu quang hắn lạnh lùng, môi mỏng như đao khắc mím lại, nói. “Thứ quan trọng nhất trong vương phủ này không phải vinh dự và bí mật, mà là nàng.”

Tưởng Nguyễn ngẩn người, lòng thấy hơi khó hiểu, nàng cười nói. “Nếu ta đã là chủ tử của nơi này, tất nhiên phải gánh vác một ít trách nhiệm, thật ra thì..”

“Nàng chung quy vẫn là nữ nhân của Tiêu Thiều ta.” Tiêu Thiều cắt ngang lời nàng. “Nàng không cần phải làm gì cả.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio