Lâm quản gia mới lấy được một toa thuốc từ tay Hạ Thanh, đang sai người đi lấy thuốc, chợt nhìn thấy xe ngựa Cẩm Anh vương phủ chạy về. Lòng thầm hoài nghi sao lại về sớm như vậy, đã thấy rèm bị người từ bên trong vén lên, Liên Kiều và Bạch Chỉ nửa đỡ nửa ôm một người đi ra, định thần nhìn lại, không phải Tưởng Nguyễn thì là ai?
Mặc dù Lão Lâm tuổi đã hơn năm mươi, nhưng mắt vẫn sáng nhạy. Thoắt cái đã chú ý đến vết máu bên môi Tưởng Nguyễn, lòng giật thót, lại thấy không có mặt Tiêu Thiều. Vội vã chạy tới nghênh đón, nói. “Xảy ra chuyện gì? Thiếu phu nhân bị làm sao vậy?”
“Thiếu phu nhân ngất xĩu.” Bạch Chỉ lo lắng nói. “Mau chóng gọi đại phu, Lâm quản gia, phiền ngài gọi thêm người đỡ Thiếu phu nhân về phòng.”
Lâm quản gia nghe thấy đã vội, ngày tân hôn đầu tiên sao lại xảy ra việc này, chợt nhớ trong phủ có sẵn một vị thần y, lập tức phái người đi mời Hạ Thanh đến. Đợi đỡ được Tưởng Nguyễn nằm yên vị lên giường, Lâm quản gia nghiêm mặt hỏi Liên Kiều nói. “Thiếu phu nhân đang yên ổn vì sao lại ngất xĩu? Các ngươi hầu hạ Thiếu phu nhân kiểu gì vậy hả?”
Lộ Châu và Thiên Trúc nghe vậy cũng chạy tới, trên người Tưởng Nguyễn không có vết thương khác, không giống như người bị thương. Liên Kiều tự trách nói. “Cô nương ở trong cung gặp Tứ tiểu thư, cùng Tứ tiểu thư nói mấy câu, lúc ngồi trên xe ngựa đã bắt đầu bất thường, giống như đang sợ run, sau đó thì hộc máu hôn mê bất tỉnh.”
“Nàng ta nói gì với Thiếu phu nhân?” Thiên Trúc hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ nói chuyện số mạng gặp được, nghe không có gì không ổn.” Liên Kiều nhíu mày. Đang nói, đã nhìn thấy Hạ Thanh và Tề Phong vội vã mịt mờ chạy vào, vốn hai người họ đang thương thảo xem bao giờ rời kinh, nửa đường người hầu trong phủ xông vào, nói Tưởng Nguyễn xảy ra chuyện, mời Hạ Thanh mau chóng tới xem thử.
Hạ Thanh vốn cảm thấy mọi người trong Cẩm Anh vương phủ lo lắng thái quá cho Tưởng Nguyễn, chuyện nhỏ bằng hạt mè lại cố làm như chuyện kinh thiên động địa. Kết quả vừa vào nhìn thấy Tưởng Nguyễn nhắm chặc hai mắt nằm trên giường thì sững sốt, sắc mặt Tề Phong biến đổi, nói. “Sao Tam tẩu lại thành ra như vậy?”
“Ôi Ngũ gia của ta ơi,” Lâm quản gia gấp gáp kéo Hạ Thanh tới mép giường. “Ngài mau xem một chút, e rằng Thiếu phu nhân bị tức đến nội thương rồi, khi nãy còn hộc máu, thế này là làm sao. Tuổi còn trẻ không thể bị tổn thương đến căn cốt được.” Theo lời Liên Kiều nói, Tưởng Nguyễn không bị đao kiếm gì làm bị thương, mà bị mấy câu nói của Tưởng Đan chọc tức. Mặc dù không rõ sao lại tức đến độ này, thế nhưng không có lời giải thích nào ngoài nguyên nhân này cả.
Hạ Thanh nhíu mày, đi tới ngồi xuống bên mép giường, đưa tay để lên mạch môn của Tưởng Nguyễn. Mọi người đều khẩn trương nhìn cậu ta, một lát sau, Hạ Thanh mới thả tay xuống, Tề Phong vội hỏi. “Lão Ngũ, rốt cuộc thế nào?”
“Tam tẩu ưu sầu quá nặng, vốn đã có bệnh cũ, nay bị người k.ích thích, tích tụ trong lòng, khạc ra một hớp máu độc, máu ngăn ở ngực, nên lúc này vẫn chưa tỉnh lại.” Hạ Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói. “Ta kê một đơn thuốc trước, Lâm quản gia ông sai người hốt thuốc rồi lập tức sắt cho Tam tẩu uống.” Mặc dù cậu ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt chưa từng thả lỏng, thoảng vẻ ngưng trọng, việc này đối với Hạ Thanh mệnh danh thánh thủ Kim Lăng mà nói thì hẳn không phải chuyện bình thường. Mấy người Liên Kiều không chú ý, tuy nhiên Tề Phong thấy dáng vẻ Hạ Thanh như vậy thì siết chặt quả đấm.
Lâm quản gia không dám chần chừ, lập tức sai người đi bốc thuốc. Hạ Thanh ngồi trong phòng, nhìn Tưởng Nguyễn, sắc mặt âm u, không biết đang suy nghĩ gì. Tề Phong đứng bên cửa sổ, thỉnh thoảng giương mắt lướt nhìn Tưởng Nguyễn. Mấy nha hoàn vội trước vội sau, Tưởng Nguyễn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Độ khoảng chừng nửa giờ sau, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mang theo khí lạnh thấu xương của mùa Đông, Tiêu Thiều từ ngoài cửa bước nhanh vào, trên người vẫn còn vụn tuyết chưa tan. Hắn đi tới mép giường, nhìn Tưởng Nguyễn hai mắt nhắm chặt, hơi ngẩn ra, ngay sau đó quay đầu, nhìn về phía Liên Kiều và Bạch Chỉ, lạnh lùng nói. “Xảy ra chuyện gì?”
Liên Kiều và Bạch Chỉ hai mắt nhìn nhau, Bạch Chỉ không thể làm gì khác hơn ngoài thuật lại mọi việc một lần nữa. “Vừa rồi ngay sau khi Vương gia và cô nương tách ra, cô nương đã gặp Tứ tiểu thư, cùng Tứ tiểu thư nói mấy câu, trên đường trở về cô nương hộc máu, sau đó hôn mê bất tỉnh. Hạ Ngũ gia nói là bệnh cũ năm xưa của cô nương bị kích phát.” Dừng một chút, Bạch Chỉ lại nói. “Nhưng cô nương nào có bệnh cũ gì đâu?”
Tiêu Thiều ngẩn ra, giương mắt nhìn sang Hạ Thanh, im lặng giây lát, rồi nói với Liên Kiều. “Tưởng Đan nói gì với nàng ấy, thuật lại không sót một câu cho ta biết.”
Giọng hắn lạnh như băng, con ngươi đen đặc, ẩn chứa sự tức giận sâu sắc, Liên Kiều khẽ run, nhắm mắt thuật lại từng câu từng chữ Tưởng Đan nói với Tưởng Nguyễn. Xong rồi nói. “Toàn bộ là như vậy. Nô tỳ cả gan nói một câu, mấy lời ấy nghe cũng không có gì lạ hết, nhưng lúc ngồi trong xe ngựa nhìn cô nương giốn như bị chạm vào đều kiêng kỵ vậy, dáng vẻ rất sợ hãi, nô tỳ đi theo cô nương nhiều năm, từ mấy năm trước sau khi hồi kinh, chưa từng thấy cô nương sợ hãi như thế.”
Tề Phong nghe vậy, nghi hoặc nhìn Liên Kiều. Tiêu Thiều siết chặt tay, thoáng suy tư, xoay người định đi, Tề Phong kéo hắn lại. “Tam ca, huynh muốn làm gì?”
“Cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Chuyện này có liên quan tới Tưởng Đan, tất nhiên phải tìm cô ta.” Tiêu Thiều đáp.
“Bây giờ huynh đi thì có thể làm được gì? Chỉ dựa vào mấy câu nói ấy cũng không thể định tội cô ta.” Tề Phong thoáng nhìn Tưởng Nguyễn rồi nói. “Chẳng lẽ huynh muốn giết cô ta? Làm vậy chỉ gây thêm phiền phức cho Tam tẩu thôi.” Từng lời đều lo nghĩ vì Tưởng Nguyễn, không ngờ Tiêu Thiều nghe vậy ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị, nhìn Tề Phong lạnh lùng nói. “Nàng là thê tử của ta, không nhọc ngươi phí tâm.”
Cổ họng Tề Phong khô khốc, nói không ra lời, nét mặt có mấy phần chật vật. Nhưng Hạ Thanh cũng đứng lên, trên gương mặt con nít đều là sự nặng nề trầm tư không hợp với tuổi tác. “Hai người đừng ồn ào nữa. Tam ca, Tam tẩu không phải tức giận vì lời của người khác, dù đó chính là một mồi lửa, nhưng nguyên nhân thật sự tạo thành cục diện hôm nay, là bởi vì Tam tẩu trúng độc.”
Tề Phong khẽ buông lỏng lực tay đang nắm lấy Tiêu Thiều, khó tin nói. “Trúng độc?”
“Không thể nào,” Tiêu Thiều nói. “Không kẻ nào có thể xuống tay trong Vương phủ được.” Ở đây mọi thứ đều do Lâm quản gia đích thân lo liệu, thị vệ trong vương phủ cũng không có khả năng sinh lòng phản bội. Hạ độc Tưởng Nguyễn, việc này so với trực tiếp giết nàng còn khó hơn.
“Không phải bị hạ độc trong vương phủ.” Hạ Thanh lắc đầu. “Độc này đã ở trong thân thể tẩu ấy mười mấy năm qua, dường như lúc còn là bào thai đã nhiễm độc tố. Không hiểu vì sao, giửa chừng lại chững lại, cho nên độc tố không lan tràn. Nhưng nói sao cũng tích tụ trong cơ thể nhiều năm, nay có kẻ cố ý dùng thuốc dẫn kích phát độc tố, về việc hai nha hoàn nói tẩu ấy ở trong cung bị kẻ khác chọc tức, chẳng qua chỉ vì muốn độc tố trong cơ thể Tam tẩu tán loạn nhanh hơn thôi.” Chần chờ một lúc Hạ Thanh nói tiếp. “Hình như còn có dụng ý khác, thế nhưng ta không nghĩ ra được.”
“Lão Ngũ!” Tề Phong không màn đến thái độ của Tiêu Thiều, vội la lên. “Vậy phương thuốc ngươi vừa kê có hiệu quả không? Độc trên người Tam tẩu ngươi giải được không?”
Không phải hắn không tin tưởng y thuật của Hạ Thanh, mà vì làm sư huynh đệ nhiều năm, Tề Phong hiểu rõ từng biểu cảm của Hạ Thanh. Thân là thần y, thời điểm Hạ Thanh đối mặt với bệnh tật luôn ẩn chứa hưng phấn và cuồng nhiệt, trong mắt đều là tự tin. Mà đây là lần đầu tiên biểu cảm của Hạ Thanh nặng nề như thế, thật sự khiến Tề Phong khó bề yên lòng.
Tiêu Thiều cũng nhìn chằm chằm Hạ Thanh, Bạch Chỉ Liên Kiều thì khỏi nói, tựa như chỉ cần cậu ta nói một tiếng không chữa được thì sẽ bật khóc ngay tại chỗ. Hạ Thanh khó nhọc nuốt nước miếng, nói. “Trên thực tế, loại độc này ta chưa từng thấy qua, tạm thời dùng phương thức giải độc của những loại khác thử, ta phải quan sát mấy ngày, sau đó mới chẩn ra được.”
“Phải mất bao lâu?” Tiêu Thiều hỏi. “Tính mạng của nàng ấy không phải trò đùa!”
“Hai ngày.” Hạ Thanh vội vàng đáp. “Chỉ cần hai ngày là được. Hai ngày sau, nếu độc của tẩu ấy vẫn chưa khống chế được, ta nghĩ ta cũng không thể làm gì.”
Tiêu Thiều im lặng nhìn Hạ Thanh hồi lâu, khiến Hạ Thanh rợn cả tóc gáy, mới thật nhẹ mà gật đầu nói. “Ngươi chỉ có hai ngày.”
Hạ Thanh lau mồ hôi, trước nay vẫn biết tính tình Tam sư huynh lạnh lùng, nhưng không ngờ lúc u ám lại đáng sợ như vậy, thật sự khiến người khác quá đỗi áp lực. Vội viện cớ ra ngoài nghiên cứu toa thuốc. Đợi Hạ Thanh và Tề Phong đi khỏi, Lâm quản gia bước vào, nói. “Thức ăn Thiếu phu nhân ăn tối qua đã được tra rõ, trong phủ chúng ta không có vấn đề gì.”
Liên Kiều và Bạch Chỉ nghe thế, Liên Kiều vội la lên. “Hôm qua sợ cô nương đói bụng, nô tỳ lấy bánh ngọt của Bảo Nguyệt trai cho cô nương ăn, nhưng bánh ngọt chắc chắn không có vấn đề.” Bạch Chỉ cũng gật đầu phụ hoạ. “Túi bánh kia được chiếc từ một túi lớn, số còn thừa được phân phát cho nha hoàn trong sân, mọi người ăn đều không bị làm sao, nên không thể nào là trong bánh ngọt có độc được.”
Chuyện này muốn điều tra ra, tựa như mò kim đáy biển, Tiêu Thiều khoát tay, Dạ Phong biết ý, lập tức nói. “Thuộc hạ lập tức tới Bảo Nguyệt trai.”
Ngày tân hôn đầu tiên đã xảy ra biến cố như vậy, quả thật không phải điềm lành. Tiêu Thiều nhìn sắc mặt tái nhợt của Tưởng Nguyễn, mặt trầm như nước. Liên Kiều đẩy Bạch Chỉ một cái, hai người đi thẳng ra ngoài, Tiêu Thiều đi tới ngồi xuống bên người Tưởng Nguyễn, từ từ vương tay vén một bên tóc mai nàng ra sau tai, mắt lóe lên sự áy náy.
Việc bức thiết hiện giờ là giải độc cho Tưởng Nguyễn. Lời của Hạ Thanh khiến hắn nhớ lại mấy năm trước mình cũng từng bắt mạch cho Tưởng Nguyễn, lúc ấy đã phát hiện mạch tượng của Tưởng Nguyễn khác lạ. Dường như bắt đầu từ lúc đó vấn đề đã xuất hiện, thế nhưng thuật kỳ hoàng của hắn không tinh thông như Hạ Thanh, cho rằng độc tố đã suy yếu, chỉ cần điều dưỡng nhiều hơn, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Chưa từng ngờ rằng độc tố ấy lại như con rắn trốn trong cơ thể Tưởng Nguyễn, đợi thời cơ lập tức bò ra. Mặc dù Tề Phong và Hạ Thanh nói việc Tưởng Nguyễn trúng độc không liên quan với Tưởng Đan, tuy nhiên sau khi Tưởng Đan nói chuyện với Tưởng Nguyễn, phản ứng sợ hãi của Tưởng Nguyễn quá đỗi khác lạ, tất nhiên có nguyên nhân sâu xa. Trong chuyện này nhất định Tưởng Đan không trong sạch gì. Hắn cau mày, huống chi theo lời Hạ Thanh lời, độc này đã tích tụ trong người Tưởng Nguyễn nhiều năm. Nói cách khác, thời điểm Tưởng Nguyễn còn nhỏ đã bị trúng độc, là ai hạ độc, kẻ nào lại có thể ra tay với cả một đứa bé như vậy?
Hắn cũng từng nghe qua cuộc sống của Tưởng Nguyễn thuở nhỏ vô cùng khốn khổ, nhưng không ngờ rằng từ lúc còn bé xíu đã có người muốn lấy mạng nàng, nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Thiều toát lên sự giá buốt. Hắn vuốt tóc Tưởng Nguyễn, đứng dậy đi ra khỏi phòng, mấy người Cẩm Nhị sắc mặt nghiêm túc đang chờ bên ngoài, Tiêu Thiều rủ mắt, lạnh nhạt nói. “Tất cả mọi chuyện phát sinh ở Tưởng phủ sau khi Vương phi được sinh ra, bất luận chuyện gì, ta phải biết được toàn bộ.”
Mấy người Cẩm Nhất nghiêm mặt đáp. “Rõ!” Rồi nhận lệnh rời đi.