Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 320

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Thiều ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến lần trước đến núi Già Nam gặp Bát Kỳ tiên sinh, Bát Kỳ tiên sinh đã từng hỏi bên cạnh hắn có xuất hiện người đặc biệt nào không. Lúc ấy hắn cũng không biết Bát Kỳ tiên sinh đang ám chỉ điều gì, nói cũng không rõ ràng lắm. Bát Kỳ tiên sinh nói người nọ vì báo thù mà tới, lại vì báo ân mà tới, mạng cùng hắn dây dưa chung một chỗ, chẳng lẽ chỉ Tưởng Nguyễn. Đúng rồi, Bát Kỳ tiên sinh còn nói sau này còn có duyên gặp mặt người kia một lần, có phải là bây giờ không?

Tưởng Tín Chi thấy thần sắc Tiêu Thiều lúc lóe lúc trầm, không biết đang nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần, vỗ vai hắn nói. “Tiêu vương gia.”

Tiêu Thiều hồi thần, nhìn Hạ Thanh, nói. “Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên đường.”

“Ta cũng phải đi!” Vừa dứt lời, Tuyên Phái đã kêu lên, thấy mọi người kỳ quái nhìn mình, Tuyên Phái ngẩn ra, ngay sau đó che giấu nói. “Bổn điện cùng Hoằng An quận chúa cũng coi như tay chân, cô ấy xảy ra chuyện, bổn điện tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đây nói sao cũng là chuyện nhà hoàng gia, bổn điện có tư cách quản.”

Nàng nói sao cũng chỉ là quận chúa nửa mùa, một chút liên hệ máu mủ cũng không có, nói gì đến tình tay chân thủ túc? Mọi người hiển nhiên không tin. Tiêu Thiều lạnh lùng nói. “Không được.”

“Ngươi ——” Tuyên Phái còn muốn nói gì đó, đã nghe Tiêu Thiều bình tĩnh nói. “Thời gian ngươi xuất cung quá lâu, kẻ dưới không giấu nổi, bị phát hiện sẽ liên lụy nàng.”

Vừa nghe liên lụy Tưởng Nguyễn, Tuyên Phái đã im lặng. Cậu nắm chặt quả đấm, một lát sau mới nói. ” Được, ta về cung, nhưng nếu có bất kỳ tin tức gì, ngươi phải lập tức sai người báo cho ta biết.”

Tiêu Thiều không đồng ý cũng không từ chối, ý ngầm thừa nhận. Tưởng Tín Chi thấy vậy nói. “Vậy ta đi theo, ta không cần ở trong cung, ta là ca ca của A Nguyễn, ta không thể để con bé một mình được.”

“Núi Già Nam có tám khoen trận, ngươi không phải đệ tử bổn môn, không cách nào phá trận.” Tiêu Thiều lạnh nhạt nói. “Nếu ngươi đi, chỉ làm trễ nãi thời gian thôi.”

Tưởng Tín Chi á khẩu. Tề Phong cười nói. “Ta và Hạ Ngũ đi cùng Tam ca. Hạ Ngũ hiểu y thuật, có thể giúp sư phụ nhiều mặt, ta cũng có một số việc muốn thỉnh giáo sư phụ. Nhị sư huynh và Thất sư đệ ở lại kinh thành, nếu có dị động gì, ít nhất cũng có thể ứng phó.” Hắn nói. “Chúng ta sẽ nhanh chóng đưa Tam tẩu đi gặp sư phụ.”

Tiêu Thiều liếc nhìn Tề Phong, không phản bác, xoay người đi vào trong phòng. “Cứ làm thế đi.”

Núi Già Nam tuyết đọng quanh năm, núi cao cốc sâu, một năm bốn mùa đều là rạng rỡ như Bắc quốc, băng vụn nhô ra, nước chảy róc rách. Từ dưới chân núi đến đỉnh núi tổng cộng tám khoen Mai hoa trận, hỗ trợ lẫn nhau, tuyệt diệu vô cùng.

Sơn trang trên đỉnh núi khác hoàn toàn với chân núi, dù đã là mùa đông tháng chạp, hoa nở khoe sắc, ấm áp vui tươi như đầu xuân. Anh vũ xanh biếc đậu ở cửa sơn trang vỗ cánh kêu to, một ông lão áo xám ngồi trong sân, đang nhìn bàn cờ đá suy nghĩ sâu xa, ván cờ kia đã bị đi ngổn ngang, căn bản không nhìn ra chương pháp. Anh vũ lông xanh vương cánh hát sướng, ông lão lắc đầu. “Linh Lung, có khách tới.”

Vừa dứt lời, đã nghe một âm thanh vội vàng từ cửa sơn trang truyền tới. “Sư phụ —— ”

Hạ Thanh thở hỗn hển chạy vào. Quãng thời gian này bôn ba không nghỉ, khiến cậu ta có hơi không chịu nổi. Tiêu Thiều làm thủ lĩnh Cẩm y vệ lâu như vậy, chút chuyện này chẳng thấm tháp vào đâu, mặc dù Tề Phong hơi miễn cưỡng, nhưng nói sao cũng là người có võ nghệ hộ thân, chỉ một mình thư sinh trói gà không chặt là cậu ta, chỉ biết y thuật, không biết rèn luyện cơ thể. Tuy nhiên, Hạ Thanh lại là một đại phu vô cùng tốt, luôn tuân theo y huấn thầy thuốc như phụ mẫu, trên đường luôn cắn răng không than mệt lấy một tiếng.

Bát Kỳ tiên sinh mỉm cười. “Tiểu Ngũ.”

Tiêu Thiều và Tề Phong xuất hiện sau lưng Hạ Thanh, Tiêu Thiều còn ôm Tưởng Nguyễn, Tề Phong nhìn thấy Bát Kỳ tiên sinh, sau khi kêu một tiếng sư phụ rồi vội nói. “Tam tẩu trúng độc, sư phụ xin người mau chóng cứu nàng.”

Bát Kỳ tiên sinh dời sang người Tiêu Thiều, chỉ dừng lại trong một cái chớp mắt, rồi nhìn Tưởng Nguyễn trong ngực hắn, khẽ thở dài, nói. “Duyên gặp một lần, cuối cùng đã tới.”

Hạ Thanh sờ đầu. “Sư phụ, người đang nói gì vậy? Độc của Tam tẩu con thật sự không giải được, sư phụ người nhìn xem có cách nào không, mạng người quan trọng, mấy ngày nay Tam tẩu chưa từng tỉnh lại, đồ nhi thấy thật sự không khả quan.”

“Đưa cô bé vào phòng ta đi.” Bát Kỳ tiên sinh nói như vậy.

Sau khi đặt Tưởng Nguyễn lên giường, Bát Kỳ tiên sinh đột nhiên nói. “Tiểu Tứ, tiểu Ngũ, các con đi ra ngoài, ta và A Thiều có lời muốn nói.”

“Sư phụ, có lời gì ngày khác nói sau, trước mắt không phải nên cứu Tam tẩu trước sao?” Tề Phong vội la lên. Trước nay hắn trầm tĩnh cơ trí, ít khi nào nóng nảy như vậy. Mấy ngày qua hắn nhìn tình hình Tưởng Nguyễn ngày sau tệ hơn ngày trước, thế nên mới thất lễ. Hạ Thanh kéo hắn. “Nói gì mê sảng gì đó, sư phụ ở ngay đây, sẽ không để Tam tẩu gặp nguy hiểm. Đi mau.”

Tề Phong sững sốt, mặc dù ngày thường Bát Kỳ tiên sinh đối xử với học trò đều rất ôn hòa, thực chất trong xương lại rất coi trọng lễ nghi thầy trò. Vừa rồi hắn kích động nói vậy quả thật có hơi quá đáng, nhất thời ngượng ngùng, nói. “Xin lỗi sư phụ, đồ nhi có hơi nóng vội.” Bất an nhìn Tưởng Nguyễn một cái, rồi mới cùng Hạ Thanh lui ra ngoài.

Đợi Hạ Thanh và Tề Phong đi khỏi, Bát Kỳ tiên sinh mới nhìn về phía Tưởng Nguyễn, ông đặt túi vải vừa lấy ra sang một bên, không vội mở, chỉ nói. “A thiều, bây giờ con đã biết chưa?”

Yên lặng chốc lát, Tiêu Thiều mới nói. “Xin sư phụ chỉ giáo.”

“A Thiều, con thông minh như vậy, sao có thể không hiểu.” Bát Kỳ tiên sinh không hề nhìn hắn, chỉ nói. “Ban đầu vi sư nói với con lời ấy, cho đến hôm nay, con cũng nên biết được mấy phần. Đến bây giờ, con vẫn quyết định thế sao?”

“Sư phụ cho rằng con không nên quyết định như vậy?” Tiêu Thiều hỏi ngược lại.

“Vi sư sẽ theo ý con.” Bát Kỳ tiên sinh thở dài. “Con nói thế nào, thì chính là thế đó.”

“Được.” Tiêu Thiều nói. “Xin sư phụ mau chóng cứu thê tử của con.”

Tay Bát Kỳ tiên sinh hơi khựng lại, đạm nhạt nói. “A Thiều, vi sư nhớ từng nói với con, con không hợp làm một sát thủ.”

“Sư phụ nói máu ta không đủ lạnh.” Tiêu Thiều đáp.

“Không sai, A Thiều, từ lâu vi sư đã biết, con chắc chắn sẽ làm ra quyết định này. Nhưng A Thiều à, con phải hiểu,” Trên mặt Bát Kỳ tiên sinh có một sự thương hại nhàn nhạt. “Trần duyên của cả hai, vốn nên kết thúc tại đây. Hôm nay con quyết định như vậy, vận mạng đã không thể nghịch chuyển nữa. Sao tử vi rơi xuống, mạng đế vương của con, sắp thành lại hỏng. Tuy nhiên,” ông chuyển lời. “Đời này, con không còn mang mạng cô sát nữa.”

“Con đã hiểu, sư phụ, cầu sư phụ mau cứu thê tử của con.” Tiêu Thiều mặt không đổi sắc, giọng không có chút gợn sóng nói.

“Nghịch thiên mà đi, thay đổi vận mạng, tất nhiên sẽ có chuyện bất lợi xảy đến với con. Đời này có lẽ con sẽ gặp phải kiếp nạn, như vậy, A Thiều, con cũng không hối hận sao?” Bát Kỳ tiên sinh hỏi.

“Đời này đối với con không có thứ gì đặc biệt đáng quý trọng,” Tiêu Thiều đạm nhạt nói. “Con muốn bảo vệ nàng ấy. Hôm nay làm ra quyết định này, mạng cũng được, kiếp nạn cũng được, con vĩnh không hối hận.”

Thanh niên dung mạo tuyệt thế, ánh mắt dửng dưng, giọng điệu dường như vẫn lạnh tanh không gợn sóng như mọi ngày, một tia tình ý cũng không nhìn ra. Nhưng sự kiên quyết và hứa hẹn bên trong, khiến người có tâm địa sắt đá nhất cũng phải xúc động. Bát Kỳ tiên sinh hơi ngẩn ra, ánh mắt có mấy phần hoảng hốt, tựa hồ xuyên qua Tiêu Thiều thấy được người khác. Rất nhiều năm về trước, ông cũng từng thấy một người như thế, cũng dùng giọng điệu giống như Tiêu Thiều hôm nay nói ra câu này, nói vĩnh không hối hận, nhưng.

Bát Kỳ tiên sinh thở dài, mỗi người tự có nhân duyên riêng, ông nói. “Được, ta sẽ cứu cô bé. Độc của cô bé không khó giải, chẳng qua độc này được luyện chế từ một loại hoa độc xuất phát từ Nam Cương, hoa này có hiệu quả mê hoặc lòng người, nếu có tâm kết hoặc tâm ma, chỉ cần cảm xúc có một chút thay đổi tiêu cực, sẽ phải ngày ngày chịu hành hạ, ngày ngày thấy được cảnh tượng mình sợ hãi nhất. Loại độc này vô hại với thân thể con người, nhưng hành hạ tinh thần, cuối cùng khiến người đó sức cùng lực kiệt mà chết, bị tâm ma của mình hành hạ chết tươi.”

Tiêu Thiều hơi sững sờ, ngay sau đó cau mày. “Lại là Nam Cương!”

“Tâm ma của cô bé quá nặng.” Bát Kỳ tiên sinh ý vị thâm trường nói. “Trên thực tế, nay là thời điểm cô bé yếu ớt nhất, nếu con muốn biết câu trả lời, giờ khắc này có thể lấy được, nếu con muốn biết được bí mật..”

“Không cần, sư phụ.” Tiêu Thiều cắt ngang lời ông. “Dù rằng con muốn biết bí mật của nàng, nhưng con muốn đợi nàng tự nói ra. Chuyện như thế, con sẽ không làm, cũng không đáng.”

“Cô bé sẽ không muốn nói cho con biết,” Bát Kỳ tiên sinh hỏi. “Nếu cả đời này cô bé cũng không muốn nói bí mật ấy cho con biết, con sẽ làm thế nào?”

“Con sẽ cùng nàng cả đời trông giữ bí mật ấy.” Tiêu Thiều đáp.

Bát Kỳ tiên sinh ngẩn ra, đột nhiên nghiêm mặt nói. “A Thiều, ban đầu ta cho là, con không phải sát thủ đứng đầu thiên hạ, nay vi sư lại cảm thấy, tâm ma của con không hề ít hơn so với cô gái này. Tâm ma của cô bé này là bí mật, mà tâm ma của con, là cô gái này.”

“Nếu nàng ấy là tâm ma của con, con tình nguyện cả đời không phá.” Tiêu Thiều đáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio