Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 340

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

So ra, đãi ngộ của Tưởng Quyền kém xa ngàn dặm. Tôn Húc nổi tiếng với tính cách quái lạ, gần như không nể nang ai, dù hiện tại đối mặt với đồng liêu cũng không chút nao núng. Thứ Tưởng Quyền quan tâm nhất chính là thể diện, nay bỗng dưng vô cớ biến thành một người lùn trước mặt Tôn Húc, tựa như bản thân thật sự là một tội phạm chờ Tôn Húc thẩm lý vậy, lão đã sớm nổi cơn tam bành.

Hôm nay Tưởng Tín Chi phải ở lại doanh trại thương nghị quân sự, không thể nào tới được. Tưởng Nguyễn tiến vào đại sảnh, phát hiện Triệu Quang và ba huynh đệ Triệu gia đều có mặt, Triệu Nguyên Phong thấy nàng, nhiệt tình chào hỏi. “A Nguyễn.”

Dù có ra sao thì Triệu Mi vẫn là người Triệu gia, mặc dù nhiều năm trước bảo rằng cắt đứt quan hệ với Triệu gia, từ ấy Triệu gia sẽ không có đứa con gái bất hiếu này nữa, thế nhưng cốt nhục tình thân nào nói cắt là cắt được. Nhất rằng đó còn là đứa con gái được Triệu gia nâng niu như minh châu, khi người Triệu gia biết tin Tưởng Nguyễn kiện Tưởng gia lên Ti án ti đã kêu la như sấm. Nếu không nhờ Tưởng Tín Chi khuyên, chỉ sợ Triệu Quang đã sớm vọt tới phủ Thượng thư chém chết Tưởng Quyền chôn theo Triệu Mi rồi.

Xưa nay Triệu gia bao che người mình, hành động đến Ti án ti hôm nay đã tỏ rõ thái độ của Triệu gia. Triệu Mi là con gái Triệu gia, nếu cái chết của Triệu Mi không phải ngẫu nhiên, thậm chí liên quan đến Tưởng Quyền, vậy Triệu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tưởng Nguyễn tiến lên chào hỏi từng người Triệu gia, nữ quyến Triệu gia và mấy đứa cháu khác đều không tới. Lý thị vốn đã hối hận về chuyện của Triệu Mi, nếu ở công đường biết được chân tướng, sẽ khó tránh khỏi bị kích động. Tưởng Nguyễn chào hỏi người Triệu gia, làm lơ Tưởng Quyền, Tưởng Quyền đứng đó, cảm giác như ánh mắt người xung quanh đều lởn vởn trên người mình, hết sức xấu hổ, nổi giận mắng. “Con cháu bất hiếu!”

Triệu Quang trợn mắt muốn mắng lại, không ngờ Tưởng Nguyễn đã lên tiếng trước ông, nhìn Tưởng Quyền nói. “Không biết Tưởng thượng thư đang nói ai?”

Tưởng Quyền không ngờ nàng vừa mở miệng đã không nể mặt như thế, lập tức giận dữ nói. “Đối diện với cha mình mà lại có thái độ như thế, không biết lễ nghĩa liêm sỉ đã học bị ném vào xó xỉnh nào rồi!”

“Tưởng thượng thư nhớ lộn rồi chăng.” Tưởng Nguyễn cười cười. “Hôm qua nửa thân máu đã trả hết nợ, Bổn cung không còn liên quan gì đến phủ Thượng thư nữa, phụ thân từ đâu chui ra?”

Tưởng Quyền cứng họng, mọi người nhớ lại cảnh tượng Tưởng Nguyễn đứng trong tuyết dùng dao găm rạch tay trả máu, gương mặt già nua của Tưởng Quyền căng đỏ. Gương mặt luôn ra vẻ nho nhã bỗng chốc vặn vẹo.

“Yên lặng!” Sư gia khai đường hét lên, hai bên thị vệ đứng yên, Ti xử Tôn Húc mặc quan phục từ tốn bước tới, ngồi xuống vị trí cao nhất ở giữa công đường. Ánh mắt đảo qua, đưa thư cáo trạng cho sư gia. Sư gia nhận lấy, rồi hắng giọng, lớn tiếng đọc lên nội dung cáo trạng.

Nội dung cáo trạng kể lại chuyện Hạ Nghiên và Hạ gia lập mưu hại ba mẹ con Triệu Mi thế nào, bao gồm sự việc phục kích Tưởng Tín Chi trong rừng, còn có những thủ đoạn độc ác khi còn bé, khiến người nghe sợ hết hồn hết vía. Mà trong thư cáo trạng thái độ lạnh lùng của Tưởng Quyền cũng khiến mọi người kinh ngạc, nhà quyền quý hay lục đục là chuyện thường diễn ra, hiếm thấy chính là Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi thân là đích trưởng nữ đích trưởng tử phủ Thượng thư, cốt nhục ruột thịt của Tưởng Quyền, Tưởng Quyền lại nhẫn tâm vờ như không nghe không thấy mặc họ tự sinh tự diệt đứng nhìn thiếp thất ám hại. Sư gia cũng tài ba, nội dung viết trong thư cáo trạng đã đủ khiến lòng người căm phẫn, mà còn được sư gia diễn cảm phong phú. Khiến đám nam nhân vây xem hận không thể bay lên đập Tưởng Quyền một trận, phái nữ thì cầm khăn tay lau nước mắt.

Mặc dù Triệu Quang và ba huynh đệ Triệu gia đã sớm biết cuộc sống của Triệu Mi ở phủ Thượng thư không tốt, nhưng nay nghe từng câu từng chữ trong thư cáo trạng, khiến họ khoắc khoải vô cùng. Trên đời này không có bất kỳ ai hiểu rõ hơn Tưởng Nguyễn rằng cuộc sống của ba mẹ con họ ở Tưởng phủ có biết bao đau khổ và nguy cơ, qua những câu chữ nàng tường thuật lại, khiến người Triệu gia càng nghe càng tức giận, mắt sắc đăm đăm, hận không thể lập tức xông tới giết Tưởng Quyền.

Tưởng Quyền nhíu mày, ánh mắt người có mặt nhìn về phía lão không có chút lòng tốt, lúc này lão trở thành đối tượng bị đả kích, lão không biết từ lúc nào Tưởng Nguyễn lại có sức ảnh hưởng như vậy. Tánh tình của Tôn Húc bất kỳ đồng liêu nào cũng biết rõ, các thuộc hạ đều cung kính nhún nhường với Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn có bản lãnh đấy từ khi nào? Tính toán ban đầu không biết từ bao giờ đã thế bằng sự bất an, nét mặt Tưởng Quyền không còn chắc ăn chiếm lý chẳng sợ như vừa nãy nữa.

Tội trạng trong thư cáo trạng cuối cùng cũng được đọc xong, nhưng về sau câu chữ thay đổi, quay lại nói về chuyện Triệu Mi trúng độc. Trong thư cáo trạng viết rõ ràng, độc do Hạ Nghiên hạ, mà Tưởng Quyền chính là đồng lõa, bởi vì lão biết rõ mà lại khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn âm thầm khuyến khích!

Thư cáo trạng được đọc xong, Tưởng Quyền hừng hực mà gằn. “Ăn nói bừa bãi! Hồ ngôn loạn ngữ! Hạ độc gì chứ, ta không hề sai người hạ độc cô ta! Triệu Mi chết bệnh, sao ngươi có thể vu oan cho ta!” Lão căm hận Tưởng Nguyễn, đồng thời cũng hận cả Triệu Mi đã qua đời nhiều năm trước. Lão cảm thấy khởi nguồn của tất cả mọi chuyện đều do Triệu Mi mà ra.

Triệu Quang đứng bật dậy, giận dữ nói. “Tưởng Quyền, ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi tại đây sao?” Ông lăn lộn sa trường tắm máu mà qua, bình thường chỉ cần thổi râu trừng mắt đã có thể dọa trẻ con khóc ré, giờ phút này thật sự nổi giận, khí thế kiến huyết đập vào mặt, Tưởng Quyền run lên, lời muốn nói bị nuốt hết xuống vào bụng.

Trong mắt Triệu Nguyên Bình lóe lên sự khinh thường, cười khẽ nói. “Tưởng thượng thư đang gấp cái gì, còn chưa định tội ngài đâu, nói không chừng chuyện còn có thể xoay chuyển. Thật sự muốn kêu oan, không ngại chờ đến khắc cuối cùng rồi nói sau.”

Ẩn ý trong lời nói vô cùng lạnh lẽo, khiến người nghe bất giác rùng mình. Tưởng Quyền đang định nói chuyện, đã nghe Tưởng Nguyễn cười khẽ nói. “Không chỉ vậy, ta có chứng cứ, Tưởng thượng thư, trước hết mời Tôn đại nhân xem chứng cứ xong rồi hẵng nói.”

Tưởng Quyền cả kinh, lão không ngờ rằng Tưởng Nguyễn sẽ có chứng cứ. Dẫu sao chuyện đã qua nhiều năm như vậy, lão cho rằng Tưởng Nguyễn không vén nổi sóng gió gì, vụ án xưa lắc xưa lơ không có bằng chứng, có thể ra được kết quả gì? Nhưng Tưởng Nguyễn nói rằng có chứng cứ, lão lập tức chột dạ, chẳng qua vẫn mạnh miệng nói. “Ngươi đang hồ biên loạn tạo thứ gì?”

Tôn Húc vỗ kinh đường mộc, quát lên. “Đưa nhân chứng lên!”

Thuộc hạ nhanh chóng dẫn một nhân chứng lên, đó là một cô gái trẻ tuổi gầy gò, dáng dấp thanh tú, có điều không hiểu sao lại hơi tiều tụy, hẳn vì cuộc sống vất vả, khiến dung mạo trông lớn hơn tuổi thật. Tưởng Quyền nhìn rồi cười lạnh châm chọc. “Ta không nhận biết người này, ngươi chính là nhân chứng, hừ, một nhân chứng không phải người của phủ Thượng thư à!”

Nữ tử nghe vậy ngẩng đầu lên, giọng hơi khàn, nói. “Từ biệt đã lâu, lão gia không nhận ra nô tỳ, nhưng nô tỳ vẫn nhận ra lão gia.”

Tưởng Quyền hoảng kinh, cẩn thận nhìn nữ tử kia, nhìn hồi lâu mới giật mình nói. “Ngươi là. Hồ Điệp?”

Hồ Điệp cười nhàn. “Làm khó lão gia còn nhớ nô tỳ.”

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Ngón tay chĩa về phía Hồ Điệp đang run rẩy không ngừng, chuyện Tưởng Tố Tố đuổi Hồ Điệp đi lão cũng có nghe qua, thân là một tỳ nữ nhưng lại không chịu làm tốt bổn phận, dám trộn lẫn nhau thai và bào thai với nhau, phá hỏng danh tiếng của Tưởng Tố Tố, khiến Tưởng Tố Tố kinh sợ, nha hoàn như thế dù có bị đánh chết cũng không quá đáng. Tưởng Tố Tố quyết định bán Hồ Điệp, Tưởng Quyền còn tưởng một nha hoàn như thế sớm muộn gì cũng chết, không hiểu vì sao hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Hồ Điệp cười cười, nhưng nụ cười vô cùng quái lạ, ánh mắt khi nhìn Tưởng Quyền thoáng hiện sự thù hận. “Nô tỳ tới đây, dĩ nhiên vì không chịu nổi sự dằn vặt của lương tâm, đến đây để làm chứng cho tiền phu nhân vô tội và Đại thiếu gia Đại tiểu thư.”

“Ăn nói bậy bạ!” Tưởng Quyền nghe giận xanh mặt. “Rốt cuộc ngươi đang nói gì?” Lão quay sang nhìn Tưởng Nguyễn đang cười yếu ớt, bừng tỉnh hiểu ra. “Nó cho ngươi thứ tốt gì, mà khiến ngươi vu oan hãm hại ta? Hồ Điệp, ngươi có biết vu oan mệnh quan triều đình sẽ bị xử phạt thế nào không?”

Tưởng Quyền như đã mất đi lý trí, mà người trên công đường vẫn ung dung quan sát, bao gồm Ti xử Tôn Húc, Tưởng Quyền càng hốt hoảng, càng chứng tỏ lão đáng khinh thế nào. Trước đó đã có người đánh tiếng trước với Tôn Húc, thấy Tưởng Nguyễn và người Triệu gia xem hài lòng, tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản.

Đối diện với sự điên cuồng của Tưởng Quyền, Hồ Điệp chỉ lắc đầu nói. “Đại tiểu thư không hề cho ta bất kỳ thứ gì cả, lão gia đã làm gì thì trong lòng biết rõ, đâu cần làm bộ làm tịch ta đây vô tội chứ? Phải biết mọi thứ tự có định số, người đang làm trời đang nhìn, ngày xưa lúc ra tay, sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc vì sao phải hại ta như vậy!” Tưởng Quyền giận dữ nói.

Hồ Điệp cúi đầu, làm như không nghe. Tưởng Nguyễn ngồi một bên cười khẽ, dĩ nhiên Hồ Điệp sẽ đứng ra làm chứng cho nàng, không chỉ vì lời hứa hẹn, mà bởi vì, Hồ Điệp hận sâu Tưởng gia. Ngày xưa Tưởng Tố Tố lộ chuyện nhau thai rồi bán Hồ Điệp đi, nói tới là do Tưởng Tố Tố tự mình tạo nghiệt, dầu gì cũng là nha hoàn đi theo bên người từ nhỏ, cuối cùng lại tàn nhẫn thẳng tay bán vào kỹ viện. Kỹ viện là một nơi thế nào, nữ tử rơi vào đó chẳng khác gì rơi vào hố lửa. Hồ Điệp đã sống thế nào hẳn có thể tưởng tượng được, trên thực tế, ngày xưa lúc Tưởng Tố Tố bán Hồ Điệp, Tưởng Nguyễn đã sai Lộ Châu mua chuộc tú bà của ký viện kia, vẫn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Hồ Điệp. Vừa không để Hồ Điệp chết, nhưng cũng không có một cuộc sống tốt. Hồ Điệp đi theo Tưởng Tố Tố nhiều năm như vậy, chắc chắn biết một vài chuyện Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố đã làm, Tưởng Nguyễn biết rõ đây là một con cờ có giá trị, một ngày nào đó sẽ phải dùng tới.

Ví dụ như giờ phút này, con cờ này xuất hiện đã khiến Tưởng Quyền thua hơn nửa. Nàng xuất hiện trước mặt Hồ Điệp cam kết rằng chỉ cần Hồ Điệp bằng lòng đứng ra làm nhân chứng, sẽ cứu Hồ Điệp ra khỏi biển lửa. Nếu ban đầu khi Hồ Điệp vừa mới bị bán đi thì chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vì Hạ Nghiên là một người khôn khéo, nha hoàn chọn cho Tưởng Tố Tố cũng hết sức trung thành. Nhưng qua một thời gian lâu như vậy, Hồ Điệp bị hành hạ đến hấp hối ngay cả mạng mình cũng không gánh nổi, làm gì còn nhớ tới trung thành? Nhiều năm qua, đối với Tưởng phủ chỉ còn lại hận thù sâu sắc, nếu không tại mẹ con Hạ Nghiên, nếu không tại Tưởng Quyền, sao Hồ Điệp lại bị bán vào một nơi thấp hèn như vậy? Thời gian là một liều thuốc kỳ diệu, hận có thể biến thành yêu, yêu cũng có thể biến thành hận, cho nên Tưởng Nguyễn nói ra điều kiện, Hồ Điệp không nói hai lời mà đồng ý ngay.

- ---------------

Lời của tác giả.

Đời trước bé Nguyễn chưa từng hầu hạ Hoàng đế, đời trước địa vị Tưởng gia cao, địa vị Hạ gia cũng cao, hoàng đế chỉ muốn khống chế giám thị Tưởng gia nên mới để bé Nguyễn vào cung. Đời trước bé Nguyễn chỉ là một bình hoa thôi, hoàng đế cũng không phải ngựa giống bụng đói ăn quàng, hậu cung ba ngàn giai lệ tội gì phải nhìn trúng bé Nguyễn chớ. Thăng phi vị vì liên quan đến địa vị của Tưởng gia thôi. Đời trước bé Nguyễn rất truyền thống, nếu như tấm thân không trong sạch sẽ cắt đứt suy tưởng với Tuyên Ly ngay. Bởi vì tấm thân vẫn trong sạch nên mới có ảo tưởng với Tuyên Ly á.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio