Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 358

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cứ như vậy đi.” Hoàng hậu nói. “Bổn cung còn muốn trông thêm một lúc, Tưởng Chiêu nghi không còn việc gì cứ đi trước, chút nữa thái y tới sẽ bất tiện.”

Tưởng Đan vội vàng đáp lời lui xuống.

Đợi Tưởng Đan đi khỏi, thiếp thân cung nữ của hoàng hậu do dự hỏi. “Nương nương tin lời Tưởng Chiêu nghi sao ạ?”

Sắc mặt hoàng hậu biến đổi, ánh mắt dịu dàng hiền hòa vừa nãy biến mất, trở nên cực kỳ lạnh lùng, nhanh như lật sách vậy, bà nói. “Chỉ là một nữ nhân tự cho rằng mình thông minh, múa rìu qua mắt thợ trước mặt Bổn cung, thật sự cho rằng Bổn cung là phụ nhân kiến thức thiển cận, bị mấy câu nói của nàng ta khiến cho rối loạn sao? Muốn lợi dụng Bổn cung đối phó phủ Cẩm Anh vương, cũng phải nhìn xem nàng ta có bản lĩnh kia hay không.” Hoàng hậu ở trong cung nhiều năm như vậy, tuy không nghe không hỏi chuyện hậu cung, nhưng thấy rõ thái độ của hoàng đế, hơn nữa bà không hề ngu xuẩn, mà bà chỉ đang nhún nhường thôi. Một Chiêu Nghi mới vào cung không lâu và một người đứng đầu lục cung nhiều năm, kẻ trước thắng người sau chỉ có sự trẻ đẹp mà thôi. Ý khích bác trong lời Tưởng Đan nói quá rõ, nếu thật sự có phát hiện đó, cần gì chờ đến tận lúc này mới nói, nếu đã quyết định không nói, thế thì tại sao phải tỏ vẻ do dự khiến người khác hoài nghi.

“Cô gái kia định.?”

“Lời nàng ta đã nhắc nhở Bổn cung.” Hoàng hậu cười lạnh, phượng trâm chín đuôi trên đầu lắc lư. “Chuyện này chưa chắc nhắm vào Thái tử mà tới, nếu có người có lòng hãm hại, ắt không thoát khỏi liên quan.” Hoàng hậu nhìn thái tử nằm trên giường, Thái tử hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, nhớ đến thái y nói rằng thái tử nay đã là nỏ hết đà, lòng hoàng hậu không nén nỗi đau xót, tiếp đó cắn răng nói. “Bổn cung muốn nhìn thử xem, là kẻ nào có lớn lá gan như vậy, dù phải liều mạng cũng phải bắt được kẻ đứng sau, Bổn cung nhất định phải bằm thây kẻ đó ra vạn đoạn!”

Hoàng đế ném chiết tử xuống trước mặt đại thần. “Phế vật!”

Đại thần vội vàng quỳ xuống xin tha, hoàng đế lạnh lùng nhìn một cái, cuối cùng không nén được giận dữ nói. “Trong ba ngày không có kết quả cho chuyện này, cái chức Đại Lý tự khanh này ngươi khỏi cần làm nữa, đầu cũng không cần giữ lại! Cút!”

Đại thần trán đổ mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lui xuống.

Thái tử dẫn theo một nhóm thị vệ đi săn lại bị phục kích toàn quân chết hết, án được toàn quyền giao cho Đại Lý tự khanh, nhưng đến bây giờ vẫn không có đầu mối. Hoàng đế cảm thấy ngực phát đau, tuổi tác càng lớn, sức khỏe không được như năm xưa, giang sơn Đại Cẩm cuối cùng vẫn phải giao cho người trẻ kế thừa. Nhưng nhìn các con của mình, Tuyên Ly và Tuyên Hoa âm thầm đấu đá, Tuyên Phái ngược lại cũng không tệ, đáng tiếc xuất thân quả thật quá thấp. Nếu Tiêu Thiều chịu tiếp nhận. Nghĩ đến Tiêu Thiều, hoàng đế lại nặng nề thở dài. Thứ người đời tranh nhau đến ngươi sống ta chết, đối với hắn lại là thứ không đáng nhắc tới.

Tưởng Nguyễn vào cung một chuyến, diện kiến Ý Đức Thái hậu, hai người nói tới thương thế của thái tử, đều có chút thổn thức. Ý Đức Thái hậu luôn có cái nhìn công chính với những đứa con của hoàng đế, như cháu trai cũng không phải cháu trai, chỉ dùng quy chuẩn đế vương hợp cách để quan sát họ. Mặc dù thái tử là trữ quân tương lai của Đại Cẩm nhưng y không hề bằng lòng, Ý Đức Thái hậu mắt sáng nhìn rõ lòng người, Thái tử chính là người tâm tư thẳng thắn nhất trong số các hoàng tử. Lần này thái tử trúng chiêu, Ý Đức Thái hậu khó tránh khỏi sẽ đau thương. Người già rồi, đối với chuyện tử tôn cũng coi trọng hơn, hẳn nhớ tới chuyện cũ năm xưa, mấy ngày nay Ý Đức Thái hậu cũng không được khỏe.

Ý Đức Thái hậu thuận thế hỏi một ít chuyện ở phủ Cẩm Anh vương, Tưởng Nguyễn trả lời từng cái. Trước kia nàng không hiểu vì sao Ý Đức Thái hậu lại để tâm Tiêu Thiều như vậy, thái độ cũng rất lạ, nay đã biết thân thế Tiêu Thiều. Nghĩ hẳn Ý Đức Thái hậu rất áy náy với Tiêu Thiều, Thái tử Hồng Hi vì giang sơn Đại Cẩm này mà cả nhà ly tán, Tiêu Thiều còn nhỏ tuổi lại phải trải qua biến cố lớn đến vậy. Thân là hoàng tôn lại không thể nhận tổ quy tông, có lẽ cũng không muốn nhận, thân là mẹ, thân là tổ mẫu, lòng Ý Đức Thái hậu chắc chắn không dễ chịu.

Khó trách ban đầu Tiêu Thiều nói việc đón dâu, hoàng đế cực lực phản đối, Ý Đức Thái hậu lại gần như không chút do dự đồng ý. Có lẽ vì nợ con trai quá nhiều, biết Thái tử Hồng Hi cũng vì Hướng Tiểu Viên mới như vậy, cho nên đối với Tiêu Thiều, rất sợ hắn dẫm vào vết xe đổ của cha mình. Bồi thường toàn bộ sự áy náy với thái tử Hồng Hi lên người Tiêu Thiều.

Tưởng Nguyễn nói chuyện với Ý Đức Thái hậu một hồi, mới đứng dậy muốn cáo từ. Dương cô cô đưa Tưởng Nguyễn đến cửa cung, thấy bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng nói. “Mấy ngày gần đây tinh thần của Thái hậu nương nương rất không tốt.”

“Người lo âu vì chuyện của Thái tử sao?” Tưởng Nguyễn nhìn cửa cung, nói. “Dương cô cô trấn an Thái hậu nương nương thêm một chút, chuyện của Thái tử sẽ được phơi bày. Về phần Thái tử điện hạ, tự có long khí hoàng gia phù hộ.”

Dương cô cô lắc đầu, như đang rất đắn đo, rốt cuộc cắn răng, tựa như vừa hạ một quyết định cực kỳ quan trọng, thấp giọng nói. “Quận chúa không biết, mấy ngày gần đây Thái hậu nương nương rất lạ, trước đó vài ngày sau khi biết được Thái tử điện hạ xảy ra chuyện, người lấy triều phục và thanh kiếm năm đó bình định tám vương phản loạn ra. Đêm qua còn nhìn bản đồ Nam Cương rất lâu, nô tỳ hoài nghi chuyện này có liên quan với Nam Cương. Nếu tiện, xin phiền Quận chúa nói lại việc này với Tiêu vương gia. Hẳn Tiêu vương gia có thể trợ giúp đôi chút.”

Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm Dương cô cô. “Có liên quan với Tiêu Thiều?”

Dương cô cô khẩn trương nói. “Nô tỳ phục vụ Thái hậu nương nương nhiều năm, Thái hậu nương nương làm việc cương quyết lưu loát, một vài quyết định sẽ không nói với nô tỳ. Nô tỳ luôn cảm thấy mấy ngày gần đây Thái hậu nương nương thật sự rất kỳ lạ, cả đời nô tỳ hầu hạ Thái hậu nương nương mà sống, xin quận chúa giúp đỡ, nô tỳ ngày sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp quận chúa.”

Dương cô cô là cô cô bên người Thái hậu, luôn có mấy phần mặt mũi. Cho dù đứng trước mặt công chúa, cũng không đến nổi phải cầu khẩn như vậy. Mặc dù nàng không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra mức độ quan trọng của chuyện này. Có lẽ Tiêu Thiều có thể giúp được gì đó, có lẽ Dương cô cô cũng biết thân thế của Tiêu Thiều?

Tưởng Nguyễn đỡ Dương cô cô dậy, nói. “Ta cũng là quận chúa, sẽ không ngồi yên để mặc Thái hậu nương nương không màn, cô cô yên tâm, chuyện này ta sẽ nói với Tiêu Thiều. Chẳng qua Dương cô cô, nếu Thái hậu nương nương có gì đó bất thường, xin phiền lập tức báo cho ta biết.”

Dương cô cô cảm kích nhìn Tưởng Nguyễn, nói. “Nô tỳ cám ơn quận chúa.”

Tưởng Nguyễn nhíu mày, lắc đầu.

Sau khi cáo từ Dương cô cô, Tưởng Nguyễn đến phật đường hoàng gia. Nay Thái tử bị thương nặng, bất luận có phải diễn hay không, ngoài mặt vẫn phải thế hiện đôi chút. Tới phật đường dâng nén hương cầu phúc cho Thái tử cũng là lẽ đương nhiên. Tưởng Nguyễn vừa đi tới gần phật đường, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra, nàng trầm ngâm giây lát, tránh qua một bên, sau khi thấy Tưởng Đan đi xa, mới bước vào phật đường.

Tuệ Giác đại sư ngồi giữa phật điện, tay cầm chuỗi hạt, nhắm mắt mặc thiện, động tác trang nghiêm, khí tức ôn hòa, nếu không phải biết rõ lai lịch, chỉ sợ sẽ cho rằng đây thật sự là cao tăng đắc đạo, tới để phổ độ chúng sanh.

Tưởng Nguyễn đứng trước mặt Tuệ Giác, mỉm cười nói. “Đại sư, đã lâu không gặp.”

Tuệ Giác đại sư chợt mở mắt ra, cũng đã lâu không gặp Tưởng Nguyễn. Nay lão đã ngồi vững chiếc ghế quốc sư, bệnh tình của con trai nhờ có dược liệu đắt tiền cũng trở nên ổn định. Quyền thế ban đầu có nghĩ cũng không dám nghĩ nay đã nắm chắc trong tay, Tuệ Giác đại sư có lúc cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng.

Ở trước mặt Tưởng Nguyễn, Tuệ Giác đại sư trước nay không ra vẻ một quốc sư, rất cung kính chào nói. “Vương phi.”

Tưởng Nguyễn nay đã là Cẩm Anh Vương phi cao quý, so với cái danh Quận chúa còn kim quý hơn mấy phần. Tuệ Giác đại sư thấy rõ, từ một đích trưởng nữ phủ thượng thư một bước khó đi cho tới địa vị rạng rỡ như hôm nay, quả thật không thể khinh thường Tưởng Nguyễn. Huống chi năng lực tiên tri thần kỳ của nàng, đã đủ khiến lão thấy mà sợ rồi.

“Ta tới chỉ để cầu phúc cho Thái tử điện hạ, thuận tiện nói chuyện phật pháp với đại sư mà thôi, đại sư không cần khẩn trương.” Tưởng Nguyễn ngồi xuống bàn nhỏ, đổi khách thành chủ, rót cho mình một ly trà. Cười nhìn Tuệ Giác ngồi xuống theo, nói. “Gần đây người tới cầu phúc nhiều thật nhỉ, ta vừa thấy Tưởng Chiêu nghi đi khỏi.”

Biết Tưởng Đan và Tưởng Nguyễn là tỷ muội xuất thân cùng phủ thượng thư, mặc dù không biết có ân oán gì. Nhưng ý Tưởng Nguyễn là muốn biết chuyện của Tưởng Đan, Tuệ Giác đại sư suy nghĩ một hồi, mới nói. “Tưởng Chiêu nghi đúng là rất siêng tới, gần đây hầu như mỗi ngày đều đến. Gần đây Ngũ điện hạ cũng rất siêng tới, thỉnh thoảng đụng mặt, hai người còn ở lại thiền phòng bàn về kinh phật, đều là người yêu phật.”

Mặc dù Tuệ Giác không nói rõ, tuy nhiên ý cũng đã xêm xêm. Có lẽ cảm thấy quá hoang đường, trong mắt Tuệ Giác lóe lên sự bỡn cợt.

Tưởng Nguyễn mỉm cười, hoàng gia vốn nhiều tai tiếng, phi tử và hoàng tử có gian tình xưa nay không thiếu, chẳng qua hai người Tưởng Đan và Tuyên Hoa quá to gan, dám làm chuyện bậy bạ ngay trong thiền phòng. Cũng phần nào hiểu được, thật sự thì, thiền phòng là nơi phật môn thanh tịnh, người bình thường dâng hương cầu phúc, căn bản sẽ không tới thiện phòng. Tuệ Giác là người xuất gia, lại càng không muốn tới những nơi bẩn thỉu. Đáng tiếc, Tuệ Giác chẳng phải đại sư lục căn thanh tịnh gì, lão xuất thân từ một kẻ lừa gạt đầu đường xó chợ, bất kỳ trò lừa bịp nào, cũng không qua được mắt lão.

“Phật môn trọng địa, thật sự không nên bị ô uế.” Tưởng Nguyễn nói thật nhỏ, lúc ngẩng đầu lên, nở nụ cười minh lễ. “Đại sư, còn muốn xin ông giúp ta một chuyện.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio