Trong cung.
Ngự thư phòng, trước mặt hoàng đế chất dầy một chồng tấu chương, cơ thể yếu ớt, nên tốc độ phê duyệt tấu chương chậm hơn nhiều, nhưng mỗi ngày chuyện phát sinh trên cả nước đều sẽ không dừng lại, càng mệt thì càng nhiều, nhìn đã khiến người khác phát sợ. Lý công công dâng trà nóng lên, nói. “Bệ hạ cẩn thận sức khỏe, nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Hoàng đế lắc đầu, lại cảm thấy hơi đói, cau mày nói. “Vừa rồi là ai tới?”
“Là Đổng Tu nghi.” Lý công công vội vàng đáp. “Tới đưa chè hạt sen cho bệ hạ.”
Từ sau khi Vương Liên Nhi và Tưởng Đan biến mất, nhóm mỹ nhân vừa tiến cung cũng không có gì đặc biệt xuất sắc, còn lại Mục Tích Nhu tính tình lạnh như băng, sẽ không chủ động phục vụ người khác. Có một ngày hoàng đế lúc vô tình nhìn thấy Đổng Tu nghi trong hoa viên, mới nhớ tới đích nữ nhà Kinh Triệu doãn này.
Kinh Triệu doãn đưa đích nữ vào cung, ý vị sâu xa. Đa phần đưa con gái vào cung đều vì mưu cầu vinh hoa phú quý, Kinh Triệu doãn đời này cũng không thăng thêm được tới đâu, nên không cần thiết dùng con gái để đổi sĩ đồ an yên, thứ hai Đổng Tu nghi này không cố ý tranh sủng, thậm chí còn im hơi lặng tiếng. Nếu không phải hôm đó hoàng đế tình cờ nhìn thấy, sợ rằng sẽ cứ tiếp tục như thế giữa chốn thâm cung.
Hôm nay lại khác, tính tình Đổng Tu nghi hơi nặng nề, nhưng đồ nấu không tệ, chè hạt sen thanh mát ngon miệng, hoàng đế hay muốn ăn, cứ thế, Đổng Tu nghi trở thành nữ nhân gần gủi bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế vung tay lên. “Lấy tới.”
Lý công công vội kêu thái giám bên ngoài bưng chè hạt sen Đổng Tu nghi đem tới vào.
Cùng lúc đó, hành lang trong cung, cô gái cẩm y lủi thủi độc hành, thái giám cung nữ nhìn thấy đều cung kính hành lễ. Đổng Tu nghi này lúc đầu không được sủng ái, không ít kẻ hiếp đáp, ai ngờ nay lại trở thành người gần gủi với hoàng đế, cho nên nói phong thủy luân lưu chuyển, giờ đây đến phiên vị này khiến những cung nhân khác phải nom nóp lo sợ suy đoán sắc mặt tâm trạng nàng ta. Tuy nhiên cô gái hoa phục tựa như không nhìn thấy họ, ánh mắt sâu thẳm.
Một đường về đến thiền điện, Đổng Doanh Nhi bảo cung nữ thái giám lui xuống hết, nàng ta ngồi xuống trước gương, từ tủ lấy ra một hộp gỗ, trong hộp là một đài sen tươi mới, bên trên là thứ tựa như mật ong. Gần đây khẩu vị hoàng đế thanh đạm, không thể ăn thứ khẩu vị quá nặng. Hạt sen thanh nhiệt nhưng vị đắng, rất nhiều người không chịu được vị đắng kia, nhất là thức ăn của cửu ngũ chí tôn còn được chú trọng hơn nhiều. Phải dùng mật ong ướp tiêm sen, loại bỏ vị đắng, chè được nấu ra càng thêm ngọt ngào thanh mát. Chẳng qua…. Đổng Doanh Nhi đưa tay sờ túi hương bên hông, bóc một ít bột trắng từ bên trong ra, bột này có một mùi hương rất lạ, vừa rãi lên đài sen lập tức bị mật ong nhấn chìm, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng. Bên tai vang lên tiếng cười lấy lòng của thái giám nọ. “Chè hạt sen của Tu Nghi nương nương rất ngon, bệ hạ ngày nào cũng muốn ăn, tay nghề này đến cả đầu bếp ngự thiện phòng cũng không bằng. Nô tài thấy ngày sau chắc chắn bệ hạ sẽ ngày một thân cận hơn với nương nương, không rời nương nương được.”
Đổng Doanh Nhi thu túi hương lại, ánh mắt rơi xuống đài sen độc nhất vô nhị, mép từ từ nhếch lên tạo thành nụ cười. Chẳng qua nụ cười cứng ngắc, giống như có người cố ý kéo căng da nàng ta vậy, nhìn rất khác thường và quái dị.
Tất nhiên hoàng đế không rời nàng ta được, không chỉ không thể rời nàng ta, thậm chí sẽ càng ngày càng lệ thuộc vào nàng ta, hoặc nói thứ hoàng đế lệ thuộc không phải nàng ta, mà là chè hạt sen nàng ta làm. Thứ đồ khiến người khác nghiện này, kẻ khác không thể phát giác, cho dù là thái y cao minh nhất cũng không nhìn ra được, chỉ cho rằng hoàng đế thích chè hạt sen nàng ta nấu thôi. Vì không khiến người khác nghi ngờ, tất nhiên nàng ta sẽ không nấu mỗi ngày, thật ra nấu gì cũng thế thôi, chỉ cần có thể khiến hoàng đế nghiện là được.
Nàng ta từ từ siết vạt váy, lại nhớ tới lời kẻ kia nói. phủ Tướng quân đang chuẩn bị sính lễ cưới tiểu thư Triệu gia làm vợ Tưởng Tướng quân, nay đã nói đến chuyện đổi canh thiếp. Tưởng gia đại gia Tưởng Tín Chi, tiểu thư Triệu gia Triệu Cẩn. Đổng Doanh Nhi chợt nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, lại chẳng thể nhịn xuống, gạt hết mọi thứ trước mặt xuống. Cung nữ đứng ngoài sợ hết hồn, vội chạy vào, nói. “Nương nương!”
“Cút ra ngoài!” Đổng Doanh Nhi quát, người bên ngoài lập tức im bặt, không dám nhúc nhích. Nàng ta nhìn mảnh vỡ dưới đất, trong con ngươi thoáng qua sự oán độc.
Đời này, tại sao có kẻ may mắn đến vậy. Luận xuất thân, mình có điểm nào không bằng người khác, nhưng lại bị ném ở cung điện âm u này dần dần khô héo. Dựa vào đâu? Đã như thế, vậy cứ cùng nhau xuống địa ngục đi, dẫu sao, chẳng thể cô đơn một mình được.
…
Giang Nam, căn nhà tường đen ngói trắng vô cùng tinh xảo, phong cách thanh nhã, nhìn vào đã biết là nhà đại hộ sung túc. Một gã hầu vội vàng chạy vào, miệng la ầm lên. “Phu nhân, phu nhân!”
Phụ nhân ngồi trong sảnh chính nhìn rất hiền hòa, tuổi đã hơn bốn mươi, nhìn rất đoan trang hiền thục, mặc dù lớn tuổi, nhưng có thể nhìn ra lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Mặc y phục màu mật, cười mắng. “Chạy gấp như vậy, cẩn thận cắn trúng lưỡi. Từ từ nói.”
Gã hầu cười ngượng, móc một phong thơ từ trong ngực ra, nói. “Phu nhân, thiếu gia gửi thư về!”
“Nhị Lang gửi thư về?” Phụ nhân nghe vậy vội đứng lên, trên mặt hiện ra sự ngạc nhiên mừng rỡ, nói. “Mau cho ta xem.”
Gã sai vặt kia vội vàng hai tay dâng lên, phụ nhân nhận lấy thư không dằn nổi mở ra đọc, bà đọc nhanh như gió, xem cực nhanh, thoáng cái đã xem xong, mặt hiện nụ cười có mấy phần quở trách. Nha hoàn bà tử thấy thế, đều hiếu kỳ, nói. “Phu nhân, Nhị thiếu gia nói gì thế ạ?”
“Đứa nhỏ này,” phụ nhân vuốt ngực nói. “Cả năm không gửi được lá thư về nhà, quả thật không coi người mẹ ruột này ra gì, chuyện lớn bậc ấy cũng tự quyết định, tới nay mới gửi thư nói một câu, thật đúng là..”
Bà tử hầu hạ châm trà nghe vậy thì đầu óc mơ hồ, nghi ngờ nói. “Phu nhân nói chuyện gì ạ, Nhị thiếu gia lên chức sao?” Nếu nói chuyện lớn, nhưng không thấy phu nhân có vẻ gì gọi là đau buồn, hẳn là thăng chức. Nghĩ thế bà tử cười nói. “Thật vậy ạ, thế đúng là chuyện vui lớn, phải ăn mừng mới được.”
“Là chuyện vui, nhưng không phải thăng quan.” Phụ nhân cười. “Là Nhị Lang cầu Vương gia làm chủ đính ước hôn sự, thế mà không chịu về nói một tiếng.”
“Đây. Đây...” Bà tử hỏi. “Không biết là tiểu thư nhà nào ạ?”
“Là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Vương phi.” Phụ nhân cười nói.
“Nha hoàn? Thế chẳng phải vẫn chưa bỏ nô tịch sao, với thân phận của Nhị thiếu gia, sợ rằng...” Bà tử châm chước câu từ, thận trọng nhìn sắc mặt phụ nhân.
Phụ nhân nhìn thấy dáng vẻ ấy của bà tử thì cười nói. “Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Cảm thấy Nhị Lang nhà ta chịu thiệt, chẳng qua, ban đầu Vương gia có ân với nhà chúng ta, nếu không có Vương gia, chúng ta nào có được cuộc sống như hôm nay, đã sớm thành một nắm đất vàng rồi. Nhà chúng ta không phải quan gia gì, chỉ là thương hộ, mặc dù thân phận cô nương kia không cao, nhưng cũng không phải không môn đăng hộ đối.”
“Phu nhân,” bà tử vẫn hơi không cam lòng. “Tuy không phải quan gia, nhưng nhà chúng ta là đại hộ ở Giang Nam, với thân phận của Nhị thiếu gia, dạng tiểu thư khuê các nào mà tìm không được, cứ...”
Phụ nhân từ tốn nhìn một cái, bà tử biết mình nói sai, lập tức trở nên bất an, chỉ nghe phụ nhân thở dài, nói. “Nói như thế, ngươi cho rằng Nhị Lang có thân phận gì, Nhị Lang cam tâm đi theo Vương gia, nhiều năm qua, cả năm không gửi được bao nhiêu lá thư về nhà, e rằng rất hung hiểm. Hung hiểm như thế, tiểu thư được nuôi dưỡng yêu kiều nào chịu gả cho nó. Hơn nữa cuộc hôn nhân này là Nhị Lang tự mình cầu xin Vương gia nói giúp, hợp tâm ý Nhị Lang, con trẻ hợp ý, người làm mẹ như ta có lý do gì lại ngăn cản. Được rồi, Nhị Lang là thủ hạ của Vương gia, Vương gia có thể quyết định cho nó, cuộc hôn nhân này Vương gia thấy tốt, ta cũng đồng ý, nghĩ hẳn lão gia cũng sẽ không có phản đối gì. Không ai vững vàng nếu không có niềm tin, người bên cạnh Vương phi thì cũng không thể tệ được.” Bà nhớ đến thanh niên hắc y chín chắn lạnh lùng kia, trên mặt hiện nụ cười.
Phụ nhân này thông tình đạt lý, bà tử không nói thêm gì nữa, vả lại lời phụ nhân nói rất hợp lý, bà tử cũng cười theo, nói. “Ấy là chuyện vui, nếu sớm tổ chức hôn sự, nghĩ hẳn không qua bao lâu, phu nhân sẽ có thêm cháu rồi.”
“Bát tự còn chưa xem xong, ngươi đã nghĩ nhiều như vậy rồi.” Phụ nhân giận trách, nét mặt lại càng thêm cười vui. Đang nói, chợt nghe bên ngoài có người nói. “Mẹ nói gì mà vui quá thế, cũng để con dâu nghe cùng vui với.”
“Đại thiếu nãi nãi.” Một đám nha hoàn bà tử vội vàng cười gọi. Một cô gái trẻ từ bên ngoài đi vào, nữ tử chải tóc kiểu phụ nhân, là Đại thiếu nãi nãi trong phủ. Phụ nhân cười, nói. “Nói hôn sự của Nhị đệ con, con tới thật đúng lúc, ta kể cho mà nghe.” Phụ nhân đang nói đột nhiên sững sờ, nhìn ra sau lưng nữ tử kia, đó là một cô nương trẻ tuổi mặc xiêm y hồng phấn, ước chừng mười sáu mười bảy, nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười thi lễ với phụ nhân. “Bái kiến phu nhân.”
“Đây là..” Phụ nhân nghi ngờ nói.
Nữ tử cười, kéo tay cô nương kia, cười nói. “Mẹ, thế thì đúng lúc quá, ta đang muốn nói chuyện này với người, người còn nhớ vị tiểu thư này không? Vị này chính là Liêu gia ở Định Tây Liêu Đại tiểu thư.”
Cô nương kia cũng mỉm cười, như hơi xấu hổ, ngẩng mặt, lúc này thấy rõ, cô nương mi thanh mục tú, khí chất nhã nhặn, tựa như nụ hoa chớm nở, nói. “Liêu Mộng bái kiến phu nhân.”
Tay phun nhân run lên, ly trà lập tức rơi xuống đất.