Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 459

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ghen tị, Lưu Manh Manh ghen tị Tưởng Nguyễn, ghen tị nhất là Đại Sơn đối tốt với Tưởng Nguyễn như vậy. Cô chưa từng thấy Đại Sơn quan tâm cô gái nào như thế, Lưu Manh Manh nhìn ra được, Đại Sơn thích Tưởng Nguyễn. Nhưng tại sao vậy chứ, Tưởng Nguyễn là nữ nhân đã từng có phu quân, cô càng nghĩ càng đau lòng, nhất là đêm qua nhìn thấy Đại Sơn không nhúc nhích ngồi đó, trong mắt chỉ chứa Tưởng Nguyễn đang sắp sinh, không hề có người khác, chỉ cần nghĩ đến thôi Lưu Manh Manh đã cảm thấy tủi thân, sáng sớm liền vào núi đào thảo dược. Cô nghĩ, nếu mình ở trong núi bất hạnh gặp phải dã thú, Đại Sơn có tới cứu mình hay không? Nếu cô bị thương, Đại Sơn có thể trông nom cô lo lắng cho cô như đối với Tưởng Nguyễn không?

Cứ mãi suy nghĩ, không có tâm tư hái thảo dược, đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được sau lưng có người kêu mình. “Vị cô nương này.”

Lưu Manh Manh sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại, thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn dật đứng trước mặt mình, người này ăn mặc sang trọng hoa lệ, khí chất vũ dũng, nhìn cô cười nói. “Cô nương, xin hỏi thôn Thanh Bình đi như thế nào?”

Mặc dù Lưu Manh Manh vào núi, nhưng trước nay chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, xưa nay, cô đều sống trong thôn, người từng gặp đều là người quen ở thôn, đột nhiên xuất hiện một người, miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc và sợ hãi.

Ngay sau đó, một nam nhân mặc tử y từ sau lưng nam tử anh vũ đi tới, diện mạo cũng rất anh tuấn, giọng ôn hòa lễ độ. “Vị cô nương này, chúng ta không phải người xấu, dám hỏi cô nương có phải người thôn Thanh Bình không, có thể dẫn đường cho nhóm tại hạ không?”

Lưu Manh Manh lui về phía sau một bước, trông nhóm người này phú quý phi phàm, nhìn qua khí độ văn hoa, dẫu sao Lưu Manh Manh chỉ là một tiểu cô nương, huống chi mấy người ôn hòa lễ độ, mặt mũi lại đẹp, bất giác có thêm mấy phần hảo cảm, tuy nhiên xưa nay thôn Thanh Bình cực ít có người ngoài đi vào, vẫn hỏi. “Các ngươi muốn làm gì?”

Lần này, một nam tử hắc y bước tới, thanh niên dung mạo cực tốt, so ra còn đẹp hơn hai người kia, mi mục như hoạ, trong nháy mắt Lưu Manh Manh chỉ nghĩ câu thơ cha dạy mình, trên người thanh niên này có khí độ khiến người khác say mê. Lời hắn nói cũng rất lạnh nhạt. “Ta tìm được đầu mối, thê tử ta lưu lạc tới thôn Thanh Bình, cho nên đến tìm. Cô nương là người thôn Thanh Bình, trong thôn có phải có một nữ nhân xa lạ lưu lạc đến không.”

Chỉ một câu nói, đầu óc Lưu Manh Manh đình trệ, lập tức hồi thần. Cô vừa nghe đã nghĩ ngay đến Tưởng Nguyễn, bây giờ người ngoài duy nhất ở thôn Thanh Bình chính là Tưởng Nguyễn. Thanh niên mặc hắc y này lại nói Tưởng Nguyễn là thê tử của hắn, vậy người này há chẳng phải là tên nam nhân phụ tình bạc nghĩa kia hay sao?!

Lưu Manh Manh từng nghe qua chuyện của Tưởng Nguyễn, biết Tưởng Nguyễn gả cho một kẻ không tốt, lúc đầu, cô còn cảm thấy bất bình giận dữ thay Tưởng Nguyễn, trên thực tế, bất kỳ một nữ tử nào gả trúng một nam nhân như thế đều rất thê thảm. Mặc dù Lưu Manh Manh ghen tị Đại Sơn đối tốt với Tưởng Nguyễn, nhưng thấy nam nhân trước mắt, lập tức nghĩ ngàn vạn lần không thể để hắn phát hiện tung tích Tưởng Nguyễn.

“Cô nương?” Thấy cô thật lâu không nói lời nào, Tề Phong không nhịn được cất tiếng hỏi, cho rằng đã vô ý dọa cô gái này sợ. Nào ngờ Lưu Manh Manh nhìn chằm chằm Tiêu Thiều, cô chưa từng gặp qua nam nhân nào đẹp như vậy, huống chi khí chất còn ưu nhã, nhìn thế nào cũng không đủ, một người như vậy, lại chiếm đoạt gia sản của thê tử, trở thành kẻ phụ bạc đuổi giết thê tử mình, Lưu Manh Manh thầm cảm khái, nghĩ nếu là mình, e rằng cũng không thể nhìn thấu dã tâm của người này.

Cô không nhìn Tiêu Thiều nữa, giả ngu nói. “Ta không phải người thôn Thanh Bình, trong núi này có mấy thôn lận. Ta lần đầu tiên vào núi chơi, không biết thôn Thanh Bình nằm ở đâu, gần đây cũng không thấy có phụ nhân nào lưu lạc tới đây, chỉ sợ các vị đại ca nghe lầm rồi.”

“Sao có thể?” Cẩm Nhị nói. “Đầu mối rõ ràng không sai.” Hắn nói. “Tiểu muội muội, cô đang gạt bọn ta đúng không, bọn ta không phải người xấu.”

Khó khăn lắm mới tìm được manh mối, nếu là giả, không biết Tiêu Thiều sẽ đau khổ thế nào nữa, tất cả mọi người đều ôm hy vọng, nào chịu tin lời của tiểu cô nương này. Tưởng Tín Chi thấy vậy, vội nói. “Ta là đại ca của con bé, bọn ta đã tìm con bé rất lâu, cô nương ngàn vạn lần chớ giấu giếm, nếu xảy ra điều gì bất ngờ, cả đời ta sẽ không tha thứ cho bản thân.”

Trong lòng Lưu Manh Manh khịt mũi con thường, thầm nghĩ Tưởng Nguyễn đã sớm nói, nhà họ không có đại ca gì hết, người này rõ ràng đang nói dối. Đám người này nhìn nhân mô cẩu dạng, không ngờ còn muốn đuổi tận giết tuyệt, bây giờ cô không để ý tới những ân oán với Tưởng Nguyễn nữa, chớp chớp mắt, nói. “Thật ngại quá, ta cũng rất đồng tình với các ngươi, nhưng ta thật sự không biết thôn Thanh Bình ở đâu, chi bằng các vị đại ca cứ đi tìm thử, cáo từ.” Dứt lời xoay người muốn đi.

“Ơ----” Tề Phong muốn kéo tay cô, lại bị Tiêu Thiều ngăn cản, mọi người khó hiểu nhìn Tiêu Thiều, hắn thấp giọng nói. “Cô ta nói dối, đuổi theo cô ta.”

Dáng vẻ cô nương kia không giống lần đầu vào núi, huống chi manh mối Cẩm y vệ tìm được tuyệt đối không sai, nơi này chỉ có một thôn Thanh Bình, nào còn thôn Thanh Bình khác. Vừa rồi ánh mắt cô gái kia nhìn hắn cực kỳ quái lạ, ban đầu tựa như si mê sắc đẹp, sau đó nghe hắn nói xong thì trở nên kỳ lạ, rồi thái độ đột nhiên thay đổi, mặc dù không hiểu tại sao, nhưng Tiêu Thiều biết, nhất định là lời mình nói khiến cô gái kia phản ứng như vậy. Đã thế, dây dưa ở đây, không bằng lặng lẽ đi theo, sớm tìm được Tưởng Nguyễn. Dẫu sao cô gái kia vẫn còn nhỏ, nếu biết được tin tức, nhất định sẽ về thôn báo tin trước, chỉ cần đi theo cô ấy, nhất định sẽ tìm được thôn Thanh Bình.

Không ai phản bác lời Tiêu Thiều, theo lời làm việc.

Sau khi Lưu Manh Manh đi được một đoạn, không nhịn được quay đầu nhìn thử, không nhìn thấy đoàn người kia, mới thở phào nhẹ nhõm. Quả thật giống như cha mình nói, thế giới bên ngoài quá phức tạp, cô cũng không ngờ, thanh niên anh tuấn như thế lại là loại người lòng lang dạ chó, bây giờ còn muốn tìm tới đuổi tận giết tuyệt Tưởng Nguyễn, rồi lại bất giác cảm thấy đồng tình với Tưởng Nguyễn.

Có điều, Lưu Manh Manh đột nhiên nghĩ, những người này hung tàn như vậy, ắt không tìm được Tưởng Nguyễn sẽ không bỏ qua, bọn họ đã lấy được đầu mối, khẳng định không dễ từ bỏ ý đồ. Nên sớm về nói lại với hương thân trong thôn, để Tưởng Nguyễn chuẩn bị, tốt nhất không nên bị phát hiện.

Lưu Manh Manh lại quay đầu xác nhận lần nữa, không có ai đi theo, lúc này mới khoác giỏ vội vàng chạy theo hướng về thôn. Từ trong núi về đến thôn mất khoảng mấy giờ, chốc lát không về đến được, Lưu Manh Manh cố gắng chạy nhanh một chút, chỉ sợ đám ác nhân kia đuổi theo, lại không biết nhóm Tiêu Thiều đang âm thầm đi theo mình.

“Quả nhiên là tiểu cô nương gian xảo.” Tề Phong nói. “Nhưng tại sao cô ta phải lừa chứng ta chứ?”

“Chỗ lánh đời, tất nhiên không muốn bị người khác phát hiện.” Tưởng Tín Chi nói. Cũng hợp lý, mọi người không nhiều lời nữa, tiếp tục đi theo Lưu Manh Manh.

Một ngày trôi nhanh, vốn tất cả mọi người cho rằng chỉ sợ bóng sợ gió một trận, không nghĩ tới chạng vạng tối, Tưởng Nguyễn lại bắt đầu đau bụng, lần đau này dữ hơn lần trước nhiều. Lúc Quế tẩu vào nhà thấy dưới người Tưởng Nguyễn ướt đẫm, vội vàng lớn tiếng kêu Đại Sơn đang đốt củi bên ngoài. “Đại Sơn, mau chạy đi kêu Vương bà tử đến! Nguyễn nương tử sắp sinh!”

Đại Sơn bỏ củi xuống cắm đầu chạy đi, từ hôm qua đến nay lòng y rất kinh hoảng, không ai biết lúc nào Tưởng Nguyễn sinh. Đại Sơn nghe người khác nói, nữ nhân sinh con như dạo một chuyến qua quỷ môn quan, Vương bà tử nói sức khỏe Tưởng Nguyễn hư nhược nên càng thêm nguy hiểm, rất sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng Đại Sơn cũng lo lắng bất an.

Vương bà tử nhanh chóng chạy tới, còn dẫn theo hai người có kinh nghiệm đỡ đẻ, bên ngoài đã sớm nấu xong một nồi nước nóng lớn, Quế tẩu đã đuổi Đại Sơn ra ngoài. Tình cảnh giống y đêm qua, rất nhiều tiểu tử trẻ tuổi và các cô con dâu trẻ các thẩm thẩm chờ ngoài nhà Quế tẩu, lo lắng nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Chẳng qua tối nay khác với đêm qua, đêm qua Tưởng Nguyễn đau bụng nhưng có thể chịu đựng, cuối cùng vẫn ổn. Nhưng đêm nay từng âm thanh truyền ra đều rất thê lương. Thỉnh thoảng có người bê từng chậu máu đem ra, khiến người ta thấy mà sợ hãi. Đồng thời tiếng kêu của nữ nhân trong phòng cũng khiến mọi người bất giác siết chặt lòng bàn tay.

“A ——” Tưởng Nguyễn dùng sức siết chặt khăn trải giường. Vương bà tử nói. “Nguyễn nương tử, đừng căng thẳng, thả lỏng, nữ nhân sinh con đều như vậy, cô đừng sợ, nào, dùng sức ——”

“Đau quá.” Trên trán Tưởng Nguyễn đầy mồ hôi, tóc bết lại, sắc mặt tái nhợt, môi đang run. Một người khác kéo Quế tẩu sang một bên, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe nói. “Không được rồi, Nguyễn nương tử hiện tại rất nguy hiểm, đầu đứa trẻ quá lớn, sinh không ra được, cơ thể suy nhược, giờ lại không có sức...”

Quế tẩu vừa nghe liền nóng nảy. “Vậy làm sao bây giờ?” Không phải lần đầu tẩu thấy người khác sinh con, thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn như thấy tất nhiên biết lành ít dữ nhiều. Nhưng Tưởng Nguyễn chung sống với nhà tẩu lâu như vậy, có thêm Tưởng Nguyễn, tẩu như có được một đứa con gái, Quế tẩu đau lòng Tưởng Nguyễn tuổi còn trẻ mà phải chịu quá nhiều đau khổ, nếu hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tẩu không dám nghĩ.

“Chỉ có thể thử lại lần nữa…” Thẩm kia thở dài, xoay người đi giúp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng rên rỉ trong phòng từ từ yếu ớt, ngay cả Tiểu Sơn luôn nghịch ngợm cũng căng thẳng, rụt rè hỏi Đại Sơn. “Ca, cô ấy sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Đại Sơn lẩm bẩm nói, không biết đang nói cho Tiểu Sơn nghe, hay đang an ủi mình nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio