" Hoàng thượng, đợi… đợi đã..."
Mặc kệ lời nói của Thụy Bích, hoàng đế vẫn không ngừng cởi bỏ từng lớp y phục trên người y. Thụy Bích lúng túng xoay lưng muốn bò ra khỏi thì lập tức bị hắn bắt lấy hai tay, thân thể bị giữ lấy như vậy đè mình nằm sấp xuống.
Y phục còn lại trên người cũng dễ dàng bị lột ra, Thụy Bích lúc này mới la lớn: " Không muốn đâu, người buông Thụy nhi ra đi."
" Hoàng hậu lại nhất định cự tuyệt, không cho hoàng đế động vào khi muốn thân cận ôm ấp." Áp bờ ngực trần lên tấm lưng trắng mịn màng của Thụy Bích, Thiên Vũ cắn nhẹ vành tai y, phả ra hơi thở nóng ran thì thầm lên tiếng: " Ngươi như vậy, nói ta phải làm sao mới được đây Thụy nhi?"
" Không... không phải, hoàng thượng người..."
" Ta làm sao?"
" Không phải người hôm nay đã... người ở Tùy Quan cục... tuyển phi...ah!" Thiên Vũ đột nhiên liếm dài trên cổ, tay hắn còn vòng qua người chạm đến đầu ngực làm Thụy Bích rùng mình, y run giọng khẽ gọi: " H... Hoàng thượng…"
" Ngươi chỉ thấy một tên họa sư đã tự mình suy đoán lung tung rồi.” Thiên Vũ nhếch môi nói: “ Số tranh đó là cho Thiên Hoài, không phải ta."
" Ý người là... ahh."
Thiên Vũ cắn xuống sau cổ Thụy Bích, hắn hài lòng nhìn vết cắn của mình được lưu lại đó. Thiên Vũ đầu lưỡi liếm qua dấu vết của mình mới nói: " Không chỉ ghen với chính mình khi chưa nhớ lại, mà còn tức giận như vậy vì cho rằng ta sẽ tuyển thêm người vào hậu cung, mặc dù đó cũng là yêu cầu do ngươi đưa ra sao?"
“ Ta…” Thụy Bích bị nói trúng mà xấu hổ vô cùng, y tự nghĩ rất may là Thiên Vũ không thể nhìn thấy mặt mình lúc này mới mạnh miệng lên tiếng: " Không có, Thụy nhi không có ghen gì cả."
" Thật sao?"
" A...!" Thụy Bích giật mình khi tay Thiên Vũ chạm đến eo y, cảm giác như có một thứ gì đó lạnh lạnh ướt ướt, ở ngón tay của hắn trượt trên dài trên da mình. Thụy Bích quay đầu nhìn hắn: " Đó… cái đó là gì?"
Thiên Vũ nhếch môi cười nói: " Không phải là thứ đồ tốt Thiên Hoài cho ngươi sao?"
" Thứ tốt...?” Nghe nói mới nhớ ra lần trước Thuần vương nói tặng đồ cho y, cuối cùng lại bị hoàng đế lấy mất. Thụy Bích làm lạ:: Chiếc hộp đó...?"
“ Thụy nhi.” Thiên Vũ giọng nói mang theo một cỗ ham muốn khàn giọng bên tai y: " Ta đã lo rằng sau khi ngươi nhớ lại rồi, sẽ có rất nhiều điều chưa thể quen được với thực tại. Do đó, ta mới tạm thời khống chế dục vọng để không chạm vào ngươi, khiến ngươi từ từ có thời gian để thích ứng."
" Ư… hoàng…"
" Nhưng chính vì vậy, mà đã rất lâu rồi ta vẫn chưa thể làm được gì để thỏa mãn nhu cầu của mình, hoàng hậu duy nhất tại hậu cung là ngươi… phải làm gì để bù đắp đây Thụy nhi?"
" Người..." Thiên Vũ nhếch môi lật người Thụy Bích lại, hắn bắt đầu di chuyển tay trượt trên bờ ngực y: “ Đợi… ừm…”
Khi thấy đôi môi đỏ hồng vừa hé ra định nói gì đó, đã bị Thiên Vũ thật nhanh áp môi mình lên để chặn lại. Tuy nói y và hắn cái gì cũng đều đã làm qua, nhưng hiện tại lại có chút khác.
Đúng như Thiên Vũ nói, vì Thụy Bích chỉ vừa có lại mấy phần ký ức kia, không như lúc trước chỉ đối diện với sự yêu thương dịu dàng quen thuộc của hắn. Ánh mắt lạnh lùng, lời nói cay nghiệt của Thiên Vũ, cùng những ngày tháng đau khổ chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, âm thầm chịu đựng qua hai đời, cứ giống như chỉ vừa mới đây. Thế nên hiện tại cảm giác khi hắn ôm hôn và chạm vào y thế này, khiến Thụy Bích thật lạ lẫm.
" Ùm...ha..."
" Thụy Nhi…" Buông tha môi y Thiên Vũ lại bắt đầu trượt theo chiếc cổ thon nhỏ, hắn đưa lưỡi liếm rồi khẽ cắn lên xương quai xanh của y.
“ Ừm…” Thụy Bích hừ nhẹ phát ra tiếng nơi cổ họng, y ngạc nhiên vì bản thân lại dễ dàng bị kích thích như vậy. Lúc này lập tức nhận ra những nơi Thiên Vũ bôi lên thứ mát lạnh kia, giờ lại nóng ran còn có thêm cảm giác ngứa ngáy. Y đôi mắt ẩm ướt mơ hồ thì thầm nói: " Không lý nào... là do thứ đó."
Thiên Vũ ngước đầu nhìn vẻ mặt đáng yêu của Thụy Bích, hắn giọng trêu đùa nói: " Vốn không muốn dùng đến những thứ giống như vậy với ngươi. Nhưng Thụy nhi, vì cứ liên tục khiến ta tức giận, nên ngươi sẽ bị phạt."
" Phạt? Hoàng thượng người... ah!"
Không đợi Thụy Bích nói hết Thiên Vũ ngậm lấy đóa phù dung trên ngực y bắt đầu cắn mút, nghe âm thanh không thể kiềm chế dục vọng mà phát ra từ miệng Thụy Bích càng làm hắn thêm muốn dày vò, muốn lập tức đi vào trong y. Thiên Vũ kiềm chế cắn lấy đầu ngực Thụy Bích, không để bên còn lại trống vắng, hắn dùng tay chà xát dày vò đầu nhũ hoa của y.
" Ah...hoàng thượng... Ngừn..." Thụy Bích muốn phát ra hai tiếng ngừng lại nhưng không làm chủ được mình, cơ thể tự mình ưỡn ngực lên cao hơn như muốn đòi hỏi thêm nữa.
Y trong lòng thầm mắng cái thứ đồ tốt chết tiệt kia của Thuần vương, làm y dù không muốn cũng trở nên dâm đãng thế này. Thụy Bích uất ức khó chịu lại thêm sự nhộn nhạo từ mỗi nơi Thiên Vũ chạm vào, y mặt đỏ bừng lên, nơi khóe mắt cũng ứa nước nức nỡ: " Hức..."
Thiên Vũ bị vẻ mặt này của Thụy Bích kích thích, hắn lại hôn đến rồi thô bạo cắn mạnh môi dưới của y. Đầu lưỡi nhanh chóng chui vào trong khoang miệng Thụy Bích mà càn quấy, hơi thở của bảo bối nóng ran do tác dụng của tình dược hòa vào với hắn.
Thiên Vũ kiềm nén vừa giảm xuống ham muốn của mình, hắn mút lấy cánh môi mà bản thân vô tình làm bị thương: " Thụy nhi, khó chịu lắm phải không?"
" Ư....hức..." Thụy Bích nằm dưới bờ ngực hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận, nhưng y lại từ trong mắt Thiên Vũ nhìn thấy thật rõ bộ dạng của mình đang khao khát được âu yếm thế nào. Thụy Bích cắn răng dấu đi sự xấu hổ của mình, y gật đầu: " Ân... khó chịu, Thụy nhi khó chịu… hoàng thượng, ta khó chịu… giúp ta… "
" Vậy để ta giúp ngươi đi." Thấy người ngoan ngoãn như vậy, Thiên Vũ lại ác ý muốn làm khó, hắn liếm đi nước trên mi mắt y. Nắm lấy phần thân non nớt của Thụy Bích xoa nắn, hắn lại ghé sát vào tai y khẽ giọng gọi: " Thụy nhi..."
" Ah...!"
" Như vậy ngươi thấy được chứ?” Thiên Vũ thì thầm nói: “ Có phải đã dễ chịu hơn?"
" Ư.... hoàng... hoàng thượng." Phân thân được bàn tay to lớn của hắn bao phũ cũng không giảm bớt thống khổ, một chút như vậy chỉ khiến cơ thể y càng thêm ngứa ngáy: “ Không phải, ta khó chịu… Thụy nhi không…”
" Thụy nhi ngoan, ta đang giúp ngươi mà phải không?"
" Ah... Không... Hoàng thượng..." Thụy Bích bấu tay vào hai vai hắn, y lắc đầu: " Không đủ, như vậy không đủ."
“ Ở đây không đủ?” Thiên Vũ nhếch môi: " Vậy bên dưới thì thế nào?"
Vừa nói hắn lại di chuyển tay xuống chạm đến nơi tư mật giữa hai cánh mông Thụy Bích, ngón tay nhẹ chà xát mà giọng nói trêu chọc: " Nơi này tại sao lại mềm đến vậy, ta thậm chí còn chưa làm gì mà nó ra thế này."
Thụy Bích vì mấy lời không đứng đắn của Thiên Vũ mà cảm thấy xấu hổ không thôi: " Ư... Người...."
" Ta lại làm sao đây?"
" Hức..." Lúc này thì Thụy Bích thừa biết hắn đang ức hiếp mình, thế nhưng bản thân lại chẳng có cách nào phản đối. Y nức nở: " Không đủ... Thụy nhi khó chịu lắm...Hoàng thượng… ta muốn người…"
Ép đến bảo bối của hắn đáng thương như vậy, Thiên Vũ cũng chẳng khác gì đang hành hạ thân dưới của bản thân. Chỉ là không thể dễ dàng bỏ qua, hắn vẫn muốn phạt y một lần khi dám khuyên hắn nên lập phi.
Hiểu rõ mọi ngóc ngách trên người Thụy Bích, Thiên Vũ tách ra hai chân y đặt trên vai, hắn có thể nhìn thấy mật động bên dưới thật rõ. Thiên Vũ cho ngón tay vào bên trong, nhanh chóng đã chạm đến điểm mẫn cảm của y.
" Ah..." Thụy Bích giật thót mình, cả người cũng run lên: " Hoàng thượng?"
" Thụy nhi.” Thiên Vũ lên tiếng nói: “ Nếu ngươi muốn thì nói với ta, từ nay về sau không được có những suy nghĩ đó nữa, như việc sẽ chia sẻ tình cảm của ta cho kẻ khác."
" Thụy nhi... không... ư…" Thụy Bích lắc đầu: " Không như vậy nữa..."
Thiên Vũ lại trầm giọng: " Nói lại một lần đi."
" Ha… ah!" Thiên Vũ lại ấn ngón tay vào sâu hơn, Thụy Bích vừa như được khoái cảm nhưng cảm giác lại lưng chừng không thể đủ, loại cảm giác này càng khiến bản thân khó chịu hơn.
Y cắn răng nhìn Thiên Vũ đang hành hạ mình theo cách này, Thụy Bích đột nhiên dùng đôi mắt mê tình nhìn hắn, y mỉm cười nói: " Hoàng thượng, Thụy nhi yêu người..."
" Ngươi..." Thiên Vũ ngạc nhiên không ngờ Thụy Bích lại nói vậy, hắn rõ ràng là đang trừng phạt y nhưng cuối cùng bản thân hắn mới là kẻ bị thu phục.
Thiên Vũ nhếch môi cười rồi rút ra ngón tay đang ở bên trong Thụy Bích, đặt phần thân đã cương đến phát đau của mình trước cửa động rồi trực tiếp đi vào sâu bên trong.
" Ah...Hoàng thượng..."
" Thụy nhi!"
" A..." Thụy Bích hai tay ôm cứng lấy cổ Thiên Vũ, cảm nhận thật rõ hắn đang bên trong cơ thể mình xuyên xỏ theo từng đợt xô đẩy lên xuống. Thụy Bích kiềm nén tiếng rên rỉ cắn vào môi mình: " Ư."
Thiên Vũ thấy y như vậy liền không đành lòng mới để yên không động, hắn cúi người hôn xuống, ý định muốn cạy ra răng đang cắn chặt môi của y cũng không thành. Thiên Vũ liếm nhẹ qua mới khàn giọng lên tiếng: " Thụy nhi, mở miệng ra.”
Thụy Bích đôi mắt mông lung nhìn Thiên Vũ, y nghe lời buông tha vành môi mình để hắn hôn xuống. Thiên Vũ vừa chạm môi thì chuyển động ra vào bên dưới lập tức càng nhanh và kịch liệt hơn.
“ Ừm.. mm!” Thụy Bích không chịu nổi cử động của hắn, hai mắt mở lớn, miệng cũng phát ra âm thanh không thể kiềm chế. Lần này do đầu lưỡi của Thiên Vũ đang trong miệng mình mút lấy, Thụy Bích không cách nào cắn xuống để giữ lại âm thanh do mình phát ra.
“ Ah.. haaa” Thiên Vũ lại buông ra làm giọng của y không cách nào kiềm lại nữa, Thụy Bích như vậy lớn tiếng rên rỉ theo mỗi cử động rút ra cắm vào của hắn: " Ah... đừng... ah ahhhh!"
Trán đã nổi một tầng mồ hôi, tai nghe tiếng rên của Thụy Bích càng khiến dục vọng của hắn thêm dâng tràn. Thiên Vũ nói tựa như gầm lên tiếng kiếm nén ham muốn điên cuồng của mình: " Thụy nhi, nếu còn tự cắn môi mình, ta sẽ có cách khác để trừng trị ngươi."
" A...ahhh ah!" Tốc độ rút ra đưa vào mỗi lúc một nhanh hơn, tiếng rên rỉ của y và cả tiếng va chạm giữa hai thân thể vang bên tai. Nhưng Thụy Bích lại chẳng còn tâm trí để xấu hổ hay nghĩ về điều gì khác, chỉ ngoài phối hợp với sự đưa đẩy tàn phá của kẻ đang triền miên trên người mình.
Thiên Vũ nhắm đến điểm mẫn cảm của y càng đưa vào sâu hơn, thứ khoái cảm một lúc xâm chiếm đầu óc đến phát điên, Thụy Bích lớn tiếng: " Ahh... hoàng… hoàng thượng... Thụy nhi... muốn… ư!"
" Thụy nhi...” Thiên Vũ khẽ gọi, hắn đợi đúng lúc đi vào nơi sâu nhất, đạt đến cao trào khiến cả hai cùng xuất ra. Trong cổ họng cũng như vậy phát ra một tiếng khi đạt khoái cảm cực điểm: “ Hừ… ừm…”
" Ahh… haaa... haaa!" Thụy Bích rên khẽ khi Thiên Vũ rút khỏi cơ thể mình, của hắn bắn bên trong cũng theo đó chảy ra ngoài.
Thụy Bích cả người mềm nhũn không cử động được, y chậm nhắm lại mi mắt mệt mỏi muốn thiếp đi. Không ngờ lúc này hông của mình lại bị nâng lên khiến Thụy Bích hoảng sợ, y mở to mắt nhìn gương mặt vẫn còn chứa đầy dục vọng chưa tan hết của hắn: " Hoàng thượng?"
"Nói là phạt.” Hai tay giữ lấy vòng eo của Thụy Bích, để y nằm ở tư thế khiến hắn có thể dễ dàng đi vào nơi sâu nhất. Thiên Vũ lên tiếng nói: “ Ngươi không phải nghĩ chỉ mới như vậy đã xong rồi chứ?"
" Khoan, đợi đã... chúng ta chỉ vừa... ah!"
Thiên Vũ lại tiếp tục đút vào bên trong mật động mà di chuyển, hắn nâng khóe môi nói: " Hãy chuẩn bị, để yêu ta đến khi thế giới này lụi tàn đi Thụy nhi."