Làn da Hàn Duyệt trắng nõn, hôm nay lại mặc một cái áo thun chữ T dài tay cổ áo hơi to cho nên cái dấu hôn màu tím đỏ trên xương quai xanh kia giống như là một đốm lửa trong màn tuyết, có vẻ khá là nổi bật. Chu Bác Hạo chớp chớp mắt, sợ trêu chọc quá lố sẽ khiến cậu nhóc vừa mới lớn này giận rồi cáu kỉnh với em trai mình, thế nên cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ là ánh mắt lia nhanh từ trên xuống dưới kia lại nhấn mạnh nhìn vào xương quai xanh của Hàn Duyệt, tất cả những câu không nói đã rõ mồn một.
Hàn Duyệt giả vờ ra vẻ bình tĩnh làm bộ không có thấy ánh mắt nhìn vu vơ của Chu Bác Hạo, mỉm cười nói: “Anh hai, chào buổi sáng”.
“Chào buổi sáng.” Chu Bác Hạo gật đầu, “Sao hôm nay lại dậy sớm thế, cũng đâu có chuyện gì quan trọng.”
“Người lớn đều đã dậy em còn ngủ nướng hình như không phải phép lắm ạ.” Hàn Duyệt nói.
“Đâu có ai không hiểu ý như vậy, đều là người một nhà cả còn nói mấy chuyện không cần thiết như thế làm chi?” Chu Bác Hạo cười nói, “Người không khỏe thì nằm thêm một chút, đừng gắng gượng bản thân, không có ai nói em không lễ phép hết.” Sau đó lại nói với Chu Bác Nghị, “Bác Nghị, Tiểu Duyệt tuổi còn nhỏ da mặt mỏng em cũng không khuyên bảo một chút, tới lúc đó cậu ấy khó chịu không phải em cũng đau lòng hay sao?”.
Phen nói này Hàn Duyệt nghe mà chẳng hiểu gì hết, mà Chu Bác Nghị thì lặng im một lát rồi nói: “Anh, đêm qua tụi em không có làm gì hết, nghỉ ngơi rất tốt cho nên thức dậy giờ này cũng không có cố sức.”
Nụ cười trên mặt Chu Bác Hạo cứng lại lập tức nở ra một nụ cười lúng túng, nói: “Chà, vậy ư… à đúng rồi, định đi ăn sáng đúng không? Đi xuống chung đi, hôm nay nhà bếp làm bánh ngó sen và nấu cháu thịt băm trứng muối, ngửi thấy mùi chứ? Thật là đói chết anh rồi…”
Hàn Duyệt được Chu Bác Nghị dắt tay, mãi đi đến tận cửa nhà ăn mới hiểu ra ý nghĩa bên trong câu nói không đầu không đuôi của Chu Bác Hạo là gì. Thì ra mọi người trong nhà họ Chu cho rằng đêm qua bọn họ đã làm gì đó, dấu hôn trên xương quai xanh chính là chứng cứ, chả trách vẻ mặt của mọi người nhìn họ lại mập mờ như vậy. Suy nghĩ rõ ràng việc này, Hàn Duyệt lập tức thừa dịp Chu Bác Hạo đưa lưng về phía họ dùng khuỷu tay thúc mạnh một cú vào bụng của Chu Bác Nghị cho hả giận.
Chu Bác Nghị hắng giọng một cái lấy tay che chỗ bị đánh bất ngờ, trên mặt lại mang theo nụ cười dắt tay của Hàn Duyệt quơ qua quơ lại nịnh nọt.
Thật vất vả chịu đựng qua bữa sáng, Chu Bác Nghị phải đi Tinh Hạo, Hàn Duyệt hôm nay có họp lớp không thể không tham gia vì thế mẹ Chu kêu họ lên xe mình chở bọn họ một đoạn.
Trên xe mẹ Chu hỏi Hàn Duyệt: “Sau này có định làm biên kịch không? Dì biết con đang viết tiểu thuyết trên mạng, có muốn mang câu chuyện mình viết đưa lên màn ảnh hay không?”.
Hàn Duyệt hơi bất ngờ, có chút ngạc nhiên việc mẹ Chu biết chuyện mình viết tiểu thuyết, lại nhớ tới tuy mình không có nói cho người khác nhưng cũng không có cố tình giấu diếm, mọi người trong nhà họ Hàn đều biết mình đang viết tiểu thuyết thì người nhà họ Chu chỉ cần để ý một chút là muốn biết sẽ rất dễ thôi.
Chẳng qua người thường hay viết tiểu thuyết trên mạng, xuất phát từ một loại tâm trạng cảm thấy mất mặt khó hiểu nên cũng có một số ít giấu kín chuyện mình viết truyện này, ở trên mạng giao lưu vui vẻ với độc giả nhưng cũng không muốn để người quen bên cạnh biết chuyện đó, cho nên nghe mẹ Chu nhắc đến việc này trong lòng Hàn Duyệt ít nhiều gì cũng có chút thiếu tự nhiên, nói: “Việc làm biên kịch thật ra cháu cũng chưa nghĩ kỹ. Thực ra hôm trước cũng là đột nhiên nổi hứng mới sửa lại dàn ý kịch bản thôi ạ. Nếu những thứ mình viết ra có thể quay thành tác phẩm phim truyền hình và điện ảnh đương nhiên sẽ làm người ta cảm thấy rất có cảm giác thành công, chỉ là làm biên kịch thì thứ có thể viết ra đều tương đối có giới hạn, dù sao cũng có rất nhiều những chuyện cần phải suy nghĩ, không được thoải mái giống như viết tiểu thuyết mạng muốn viết thế nào thì viết thế đó.”
“Dì hiểu ý của con rồi.” mẹ Chu cười, “Nhưng mà vẫn có chút hứng thú đúng không?” Thấy Hàn Duyệt gật đầu thì nói tiếp, “Ngành công nghiệp văn học mạng trong nước hiện nay càng ngày càng phát triển, cơ sở độc giả ngày càng lớn mạnh, so với biên kịch ngay từ đầu đã ngừng phát triển từ lâu thì phù hợp với sở thích của thanh niên mấy đứa hơn, càng nhiều đề tài thì thay đổi cũng mới mẻ hơn, cho nên ngành công nghiệp tác phẩm phim điện ảnh và truyền hình cũng bắt đầu suy nghĩ chọn lựa tiểu thuyết mạng xuất sắc làm đề tài quay phim. Tuy trước kia cũng từng có tiền lệ như vậy rồi nhưng phần lớn bởi vì không đúng thời nên không gây được tiếng vang lớn. Nhưng xem từ thành tích của bộ 《Thật giả quý phi》 năm ngoái thì thời cơ hợp tác của ngành công nghiệp phim ảnh và tiểu thuyết mạng đã đến rồi”.
《Thật giả quý phi》 là một bộ tiểu thuyết ngôn tình cổ trang của Cửu Châu Văn học Thành Nữ Tần, cũng là sản phẩm phim truyền hình của Tinh Hạo, là một phim thần tượng cổ trang vui nhộn đầu tư tương đối ít nhưng vì nhờ đề tài mới mẻ độc đáo đã trở thành một con ngựa đen của dòng phim mới vào mùa xuân năm ngoái. Nó kể về chuyện một nữ sinh trung học xuyên qua tới cổ đại, thay thế thiên kim của Thừa Tướng bề ngoài giống hệt mình nhưng đã bỏ trốn theo môn khách của cha gả vào trong cung làm quý phi của hoàng đế cao-phú-soái. Nguyên tác của bộ phim truyền hình này là một bộ cổ ngôn Tiểu Bạch văn không có lấy một chút hiểu biết về lịch sử nào cả, thành tích trên Cửu Châu rất bình thường chỉ có thể coi như tác phẩm ở cấp độ tầm trung, nhưng sau khi trải qua biên kịch gọt giũa lại liền biến thành một bộ gồm có đủ loại đề tài như: xuyên qua, trạch đấu, cung đấu, lịch sử, hào môn ân oán, một nữ n nam ngược luyến tình thâm vân vân… phim thần tượng cổ trang hot suốt cả một năm.
Vả lại bộ phim thần tượng vui nhộn này phần đầu tư lớn nhất không phải chế tác mà là tuyên truyền hậu kỳ. Từ lúc phim bắt đầu quay Tinh Hạo đã bắt đầu tung ra các loại đề tài tạo xu thế cho phim trên mạng, đợi tới lúc phim phát sóng thì thuê phần lớn thủy quân spam trên các trang weibo lớn, còn chỗ khung giải trí trên cổng trang web mỗi ngày đều có ít nhất mười tin thuộc về 《Thật giả quý phi》.
Tuyên truyền đúng chỗ, bản thân phim cũng không tệ nên không hot thì quả thật là không có thiên lý. Tinh Hạo cũng lợi dụng sức nóng còn lại của bộ phim truyền hình này chọn thêm sáu bộ tiểu thuyết cùng đề tài nhưng nội dung khác nhau trên Cửu Châu quay thành phim truyền hình, từ xuyên thành nha hoàn tới xuyên thành cung nữ rồi xuyên thành vợ bé nhà giàu thậm chí là danh kỹ thanh lâu, trực tiếp phá tan con đường của người đến sau, một bộ rồi lại một bộ phát sóng liên tục, tuy bị người ta mắng là moi tiền nhưng mà tỉ suất của mỗi một bộ vẫn luôn xếp hạng trong top cả nước, lợi nhuận cực kỳ lớn.
Nói đến đây mẹ Chu nở ra một nụ cười đắc ý: “Sự phát triển của internet hiển nhiên sẽ kéo theo văn học mạng, ngày mà hai thứ kết hợp lại với nhau sớm muộn gì cũng sẽ tới, dì đã nhìn thấy điều này từ lâu, cho nên từ mười năm trước ngay lúc mà mấy trang web văn học mạng khá lớn trong nước hiện nay còn đang bắt đầu xây dựng dì đã góp vốn vào, mua đứt hết tất cả bản quyền tác phẩm trong tay của bọn họ”.
Hàn Duyệt trợn to mắt nhìn về phía Chu Bác Nghị theo phản xạ, thấy vẻ mặt anh cũng vô cùng bất ngờ.
Mẹ Chu hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng ngạc nhiên của bọn họ, cười nói với Hàn Duyệt: “Sao hả, dì cũng rất theo kịp thời đại đó đúng không?”.
Hàn Duyệt xem như phục sát đất với mẹ Chu, nói thật lòng thật dạ: “Dì sao gọi là theo kịp được, phải gọi là dẫn dắt thời đại mới đúng đó ạ”.
Mẹ Chu không hề khách sáo nhận lấy lời khen này: “Bản thân dì chính là ăn bát cơm này hiển nhiên phải nhạy bén một chút, nếu không chỉ có thể nhặt nhạnh đồ thừa của người ta mà thôi”. Sau đó nghiêm mặt nói, “Dì biết mấy đứa cũng từng khó hiểu mấy bộ tiểu thuyết được chọn để quay thành phim kia rõ ràng cũng không phải tác phẩm xuất sắc gì, có bộ thậm chí là viết bừa, nhưng tại sao bọn nó lại được chọn mà trái lại mấy tác phẩm xếp hạng nhất hạng nhì lại không được đúng chứ?”.
Hàn Duyệt vừa nghe liền biết mẹ Chu chắc chắn đã biết chuyện từng xảy ra trên diễn đàn Cửu Châu. Lúc trước khi 《Thật giả quý phi》phát sóng cả diễn đàn đều nổ tung, các bài post đoán tác giả nguyên tác có phải là có hậu trường hay không liên tiếp xuất hiện, vài trăm người hợp lại tới khu bình luận của nguyên tác trừ âm điểm mang tác giả và tác phẩm mắng chửi rất thậm tệ, sau đó còn có người hack máy tính của tác giả mang đời sống riêng tư của cô ấy làm lộ ra ngoài khiến cho bọn lắm chuyện đến nhà gây rối. Tác giả nguyên tác là một cô gái tuổi đôi mươi còn đang học đại học, gia cảnh bình thường, vì chuyện này suýt nữa đã phải bỏ học. Cuối cùng vẫn là Cửu Châu bỏ rất nhiều công sức trừng phạt mạnh tất cả nhưng cây viết bới móc chuyện này, lại có cảnh sát tham gia vào mới khiến cho tình hình gần như không khống chế được này lắng xuống.
“Tuy không phải rõ lắm, nhưng có vẻ là vì lý do yếu tố thành công của tiểu thuyết mạng và phim truyền hình vẫn là có sự khác nhau rất lớn thôi ạ.” Hàn Duyệt nói, “Rất khó tưởng tượng ra tình cảnh của mấy tác phẩm xuất sắc kia quay thành phim, có vẻ là thời cơ còn chưa tới”.
Mẹ Chu gật đầu khen ngợi, nói: “Con nói rất đúng, đấy là nguyên nhân cơ bản. Cho nên nói nếu như con quả thật có mong muốn định đem tác phẩm của mình quay thành phim vậy thì tốt nhất phải tìm hiểu một ít đặc điểm và nhu cầu của ngành công nghiệp phim ảnh hiện nay, nếu có thể thì đưa những yếu tố đó vào trong tác phẩm của mình như thế cũng có ích cho tác phẩm của con được chọn làm đề tài quay phim. Chẳng qua vài năm sau điểm khác nhau của hai thứ sẽ càng lúc càng nhỏ đi, đến cuối cùng thì hoàn toàn chỉ dùng thực lực để nói chuyện, chỉ là tốc độ phát triển của quá trình này dì còn chưa thể xác định được. Nhưng mà con còn nhỏ, không cần vội vàng, chờ con trưởng thành thì đúng lúc có thể bắt kịp thời điểm tốt nhất. Với lại nếu như biết biên soạn kịch bản như thế nào, nếu chọn tác phẩm của con quay phim thì kịch bản cũng có thể để cho con tự viết mà không cần phải trải qua tay của người khác, dùng mức độ lớn nhất để giữ lại những thứ của riêng con, con nói có phải không?”.
Hàn Duyệt càng ngày càng thấy phục mẹ Chu, bởi vì đời trước cậu chính là tận mắt chứng kiến tất cả những gì mẹ Chu nói dần dần trở thành sự thực, đến cuối cùng Tinh Hạo đã trở thành công ty giải trí có quy mô lớn nhất trong nước thậm chí là cả Châu Á, tác phẩm nhiều nhất, đề tài liên quan tới cũng nhiều và phong phú nhất, nghệ sĩ cũng nhiều nhất, tác phẩm phim điện ảnh và truyền hình phát sóng mỗi ngày có hai phần ba là tác phẩm của Tinh Hạo.
Lúc này xe đã dừng lại trước cổng trường của đại học B, mẹ Chu nói với Hàn Duyệt đang định bước xuống xe: “Dì quen khá nhiều người ở học viện điện ảnh, rất nhiều giáo viên giảng dạy ở đó đều có quan hệ khá tốt với dì, còn có một số người từng làm việc cho Tinh Hạo nữa, nếu như con muốn thì rãnh rỗi có thể đi dự thính tiết học ở ban biên kịch một chút, nếu có hứng thú với những thứ khác cũng có thể đi nghe giảng thử xem. Dì sẽ dành chút thời gian mang con đi ăn bữa cơm với vài người lãnh đạo và giáo viên của học viện điện ảnh”.
Học viện điện ảnh là trường nghệ thuật công lập do quốc gia xây dựng, từ Trung Ương trực tiếp quản lý, có rất nhiều mối quan hệ dây mơ rễ má với khá nhiều bộ môn chính phủ, bối cảnh rất cứng, đó cũng là lý do tại sao hồi trước khi Chu Bác Nghị vào tù trường học có thể không hề nể mặt mà đuổi học anh. Gia cảnh nhà họ Chu có lớn mạnh, thế lực có to hơn đi nữa cũng không thể nào so với học viện điện ảnh có nhà nước chống lưng được.
Tuy vấn đề học tịch của Chu Bác Nghị nhà họ Chu chịu bó tay, nhưng mà sắp xếp một học sinh dự thính không quan trọng đi vào thì vẫn được.
Nhìn thấy mẹ Chu lo nghĩ cho chuyện của mình như thế Hàn Duyệt rất cảm động, nói: “Có phiền lắm không ạ? Con kiếm chút sách đọc cũng được rồi…”.
“Phiền cái gì, chẳng qua là một bữa cơm xã giao thôi, vả lại con sớm muộn gì cũng là người nhà họ Chu, người trong nhà lo chuyện của người trong nhà, nào có chuyện phiền hay không này cơ chứ.” Mẹ Chu xoa xoa mặt của Hàn Duyệt, nói yêu thương, “Con chỉ cần nói với dì có chịu hay không là được rồi”.
“Đương nhiên là chịu ạ.” Hàn Duyệt nói, “Con cám ơn dì”.
Mẹ Chu gật đầu hài lòng, nói: “Vậy thì chờ tin đi nhé, mấy tuần gần đây cũng đừng đi đâu xa chờ dì sắp xếp xong sẽ nhắn cho con”.
Hàn Duyệt xuống xe, đứng ở cổng trường nhìn theo xe của mẹ Chu biến mất trong dòng xe mới xoay người đi vào sân trường, dựa theo tin nhắn đi vào tòa nhà sắp mở họp lớp tìm phòng.
Hàn Duyệt tới có hơi sớm trong lớp còn chưa có ai, cậu liền lấy điện thoại ra bắt đầu đánh chữ, qua khoảng hơn phút đồng hồ các học sinh mới lục tục từ từ vào lớp. Nhờ dưới tác dụng của mấy ngày sinh hoạt chung các học sinh trong lớp ngoại trừ Hàn Duyệt ra đều đã tương đối quen thuộc lẫn nhau rồi, một cậu học sinh thấy Hàn Duyệt lạ mắt cho rằng cậu không phải thành viên của lớp bọn họ liền bước qua hỏi: “Bạn ơi, lớp này đợi lát nữa phải họp đấy”.
Hàn Duyệt ngẩng đầu, nhìn vào người bạn cũ cậu biết đối phương nhưng đối phương không hề biết cậu này, dùng cánh tay cầm di động chắn ngang ngực mới mở miệng nói: “Mình là lớp Năm, tên Hàn Duyệt”.
Cậu học sinh kia hơi ngạc nhiên, chợt hiểu ra: “Bạn chính là Hàn Duyệt trốn hết toàn bộ các sinh hoạt chung kia á!” Sau đó vẻ mặt khâm phục nói, “Bạn thật dũng cảm. Chẳng qua ngày hôm qua giáo viên hướng dẫn điểm danh từng lớp từng lớp hết cả viện, nghe nói bạn xin nghỉ bệnh bảo bạn đem bệnh án và chữ ký của bác sĩ cho ông ấy, nếu không sẽ trừ điểm rèn luyện của bạn đó!”.
“Cám ơn, mình biết rồi”. Hàn Duyệt mỉm cười nói.
Cậu bạn học kia lưỡng lự một chút rồi hỏi tiếp: “Bạn thật sự bị bệnh à? Nếu như không phải thì mau kêu cha mẹ làm một cái bệnh án giả cho bạn đi, mình thấy giáo viên hướng dẫn rất nghiêm túc đó. Bạn còn chưa biết điểm rèn luyện là để làm gì nhỉ, xếp hạng cuối kỳ của chúng ta không chỉ liên quan tới thành tích học tập mà còn phải xét cả điểm rèn luyện vào nữa, tới lúc đó bởi vì chuyện này làm ảnh hưởng tới việc nhận học bổng và bảo nghiên của mình vậy thì mệt lắm”.
(Người được chọn thông qua vài cuộc thi, kiểm tra thành tích học tập và rèn luyện, được nhà trường đưa thẳng đi học Tiến sĩ)
Hàn Duyệt biết cậu bạn cũ này là một người rất nhiệt tình rất có nghĩa khí, là thật lòng thật dạ quan tâm tới mình nên cười cười, kiên nhẫn nói: “Không sao, cái loại điểm rèn luyện này ảnh hưởng không lớn, tới cuối cùng ngoại trừ số ít đặc biệt nhiệt tình tham gia hoạt động ngoại khóa làm việc lặt vặt khá nhiều cho giáo viên ra thì điểm rèn luyện của mọi người đều không xê xích bao nhiêu hết, cuối cùng, đặc biệt là bảo nghiên thì thì vẫn phải xem thành tích học tập của bạn thôi”.
Bạn học bị những lời nói đại nghịch bất đạo này của cậu nói đến có chút mờ mịt, ngơ ngác hỏi: “Làm sao mà bạn biết được?”
Đương nhiên là sau khi tôi bị lừa cho đã mới hiểu ra đó chứ. Hàn Duyệt nghĩ trong bụng miệng thì giải thích: “Mình có quen với đàn anh, nói hết cho mình biết thế.”
Bạn học nửa tin nửa ngờ về lại chỗ ngồi của mình, bọn họ bây giờ vừa mới bước ra khỏi bậc trung học phần lớn nghe theo lời nói của giáo viên nên còn chưa hiểu rõ sự thật là quyền của giáo viên hướng dẫn ở đại học có hạn.
Lại qua thêm một lát lớp trưởng cũng đi vào. Tuy chỉ gặp qua mấy lần những lớp trưởng vẫn nhận ra Hàn Duyệt, chủ động bước tới chào hỏi, lại đem chuyện giáo viên hướng dẫn muốn cậu giao bệnh án để chứng minh cậu không vô cớ vắng họp nhắn thêm một lần. Nói xong việc chính, lớp trưởng suy cho cùng cũng là một cậu nhóc vừa mới lớn, đúng là vào cái tuổi mà sự tò mò cực kỳ dồi dào lại không thể che giấu được, nhìn Hàn Duyệt ngập ngừng.
Lúc này Hàn Duyệt quả thật không giữ nổi cái tư thế chắn ngực được nữa, lại cảm thấy cái tư thế này rất ẻo lả thì bỏ tay xuống. Lớp trưởng đáng thương lập tức thấy được dấu hôn trên xương quai xanh của Hàn Duyệt ngay, mặt chợt đỏ bừng, ấp úng nói không nên lời.
Hàn Duyệt thấy ánh mắt cậu ta mập mờ thì biết cậu ta đang nghĩ gì ngay, trong lòng lại mang Chu Bác Nghị ra mắng một trận mới mỉm cười nói: “Bạn có chuyện muốn nói à?”.
Lớp trưởng ậm ừ cả buổi, cuối cùng khom người xuống khẽ nói: “Chuyện này, Hàn Duyệt, bạn thật sự kết hôn rồi à? Thế nhưng không phải còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật hay sao?”.
Hàn Duyệt khựng một giây: “Tại sao lại hỏi như thế….”
“Việc này… hôm qua mình gọi điện thoại cho bạn, người nhận điện thoại nói.. nói là chồng của bạn…..”