Hàn Tư Triết vừa nghe Hàn Duyệt nói thế lập tức biến sắc, lặng im một hồi mới nói: “Hôm nay vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng tới Tinh Hạo, chuyện công ty còn chồng chất ở đó chưa có giải quyết xong, anh về công ty trước, ánh nắng hôm nay rất chói chang, em tự mình chú ý một chút.”
Nói xong Hàn Tư Triết đứng dậy đi ngay, Chu Bác Hạo lập tức ném quạt đuổi kịp. Hàn Tư Triết cũng không có từ chối đi ngồi xe của Chu Bác Hạo, nhưng nét mặt anh nhìn qua vô cùng lạnh lẽo.
Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị trông theo xe của Chu Bác Hạo biến mất trong dòng xe, cuối cùng Hàn Duyệt lắc đầu nói: “Sao em cảm thấy anh hai anh và Hàn Tư Triết dường như có mâu thuẫn gì đó không muốn để người ta biết vậy? Nếu không thì chỉ là một người theo đuổi, Hàn Tư Triết sẽ không có vẻ chống cự và ác cảm như thế, từ nhỏ anh ta đã rất được để ý, đối đáp chuyện này vẫn luôn thành thạo, trước giờ sẽ không tỏ ra không có phong độ giống như thế này. Với lại thái độ của anh hai anh không khỏi cũng….”
“Quá dè dặt, quá lấy lòng, quá nịnh nọt.” Chu Bác Nghị nối tiếp câu chuyện, thu về tầm mắt của mình nhìn vào cậu nhóc ở bên cạnh, “Đợi anh kiếm thời gian hỏi thử xem, giữa hai người bọn họ chắc chắn có vấn đề.”
Bên này Mạnh Đình trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng quay xong cảnh đầu quảng cáo vài giây ngắn ngủi, thời gian cũng đã đến giữa trưa, cơm hộp trợ lý gọi đúng lúc đưa tới, mọi người liền ở trong xe ăn bữa cơm trưa đơn giản, nghỉ ngơi một lát.
Mà Chu Bác Nghị ăn lại là cơm trưa từ nhà mang tới, ăn mảnh nói chung là việc không tốt, cho dù Chu Bác Nghị là cậu ba của Tinh Hạo và là con trai của ông chủ nhưng luôn không giống mọi người vẫn là không có lợi cho quan hệ giao thiệp trong giới và sự phát triển của anh. Vì thế hai người mang cơm hộp đem lên xe, đóng cửa kính xe lại sau đó để cơm hộp qua một bên lấy bữa cơm phong phú mang theo ra, quay hai vòng trong lò vi sóng trên xe Van liền bắt đầu thưởng thức.
Khi ăn, Chu Bác Nghị bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Cuộc thi biên kịch mà em tham gia kia chừng nào có kết quả?”
Hàn Duyệt ngẫm nghĩ, nói: “Khoảng tháng tám, em nhớ là ngày mười hai tháng tám.”
Chu Bác Nghị lại nói: “Em có thể không biết, trong đoàn bình xét cuộc thi này có mấy giám khảo là biên kịch của Tinh Hạo, mẹ anh hai ngày trước vừa mới hỏi bọn họ thành tích của em, nghe nói tuy giờ còn có một phần tác phẩm dự thi chưa có đánh giá xong, nhưng xác suất tác phẩm của em và Mã Trí Hân hợp tác giành được thành tích trong top là rất lớn.”
Theo lời của anh, Hàn Duyệt từ từ trợn to mắt, cuối cùng lộ ra một nụ cười vui mừng gần như không thể kìm chế.
“Thật sao?!” Hàn Duyệt suýt nữa đã ném đũa đi, lập tức bắt lấy cánh tay Chu Bác Nghị, hỏi vội, “Không lừa em chứ?”
“Tại sao phải lừa em?” Chu Bác Nghị buông đũa xuống hôn lên đôi môi bóng bẩy của cậu, nói tiếp, “Mấy biên kịch đó đều nói em với Mã Trí Hân rất có tiềm lực và tài năng. Chúc mừng em nha, đại biên kịch Hàn.”
Hàn Duyệt hò reo một tiếng, nhào qua ôm chặt lấy cổ của Chu Bác Nghị, cọ dầu vào trên mặt anh.
Lớp trang điểm trên mặt của Chu Bác Nghị bị chà lem cũng không giận, bởi vì ăn cơm xong chắc chắn còn phải trang điểm lại. Anh thuận thế ôm Hàn Duyệt lên đùi mình, cũng cọ dầu ngoài miệng mình về phía trên mặt của Hàn Duyệt. Cũng may khi anh ăn cơm sợ làm dơ quần áo nên đã cởi áo khoác thay đồ của mình, nếu không cứ quậy thế này ngoại trừ phải trang điểm lại, chỉ sợ còn phải mua quần áo lần nữa.
Sau khi Hàn Duyệt in xuống mặt Chu Bác Nghị một loạt dấu dầu lớn, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn vào Chu Bác Nghị nói: “Bác Nghị, anh hãy nói thật với em, tác phẩm của em… của em và Mã Trí Hân có thể giành giải, có phải… có phải…. bác gái đã giúp em hay không?”
Kịch bản tự mình sáng tác có thể giật giải, có thể nhận được sự tán dương và khen ngợi của người khác đương nhiên là chuyện đáng mừng. Nhưng nếu kịch bản giành được giải thưởng là do đã được người khác chăm sóc đặc biệt, vậy giải thưởng đó đối với Hàn Duyệt mà nói sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Tuy trên thế giới này rất nhiều sự thành công cũng không đơn thuần, nhưng cậu vẫn mong thành tích của mình là thực sự. So với người khác, tài nguyên và mạng lưới quan hệ trong tay Hàn Duyệt phải hơn nhiều lắm, dựa vào cậu là chồng chưa cưới của Chu Bác Nghị, là một nửa người nhà họ Chu, có Tinh Hạo làm hậu thuẫn cho cậu, tương lai chỉ cần trình độ cậu không phải quá thấp sau này muốn làm ra sự nghiệp trong nghề biên kịch gần như là chuyện dễ như trở bàn tay. Cho nên, có thể không dựa vào những mối quan hệ này giành được một thành tích chân thực với cậu mà nói là cực kỳ quan trọng. Cậu vẫn mong mình có thể nhận được sự tán thưởng thực sự đối với khả năng của bản thân cậu, mà không phải thông qua cái giá kèm theo của từng lớp thân phận.
Chu Bác Nghị véo véo mũi cậu, nói: “Biết ngay nếu nhúng tay vào việc này sẽ khiến em không vui mà, yên tâm đi, không có đâu. Khi đoàn bình xét đánh giá giống như xét thi đại học vậy, kịch bản nộp lên đều che tên, ai cũng không biết là tác phẩm của ai. Kịch bản của em không phải mẹ anh đã xem qua sao? Cho nên bà chỉ là kêu người hỏi thử bọn họ, cảm thấy tác phẩm giành được giải thưởng có những ai, trong tác phẩm bọn họ nhắc tới có của em.”
Thấy nét mặt của Hàn Duyệt từ từ dịu xuống, Chu Bác Nghị thân thiết hôn lên khóe miệng cậu, nói: “Cái này yên tâm rồi chứ.”
Hàn Duyệt cười rạng rỡ: “Yên tâm rồi!” Nói xong, hai người lại bắt đầu ầm ĩ.
Hai người quấn vào nhau quấy một hồi, ngả về phía sau nằm thẳng xuống ghế xe rộng rãi. Chu Bác Nghị đè Hàn Duyệt ở bên dưới kiềm chế mọi sự chống cự của cậu, hai tay ra sức tấn công điểm ngứa trên người cậu, Hàn Duyệt cười đến mức nước mắt chảy không ngừng, xoay tới xoay lui bên dưới thân anh.
Không biết bắt đầu từ ai, hai người đột nhiên ôm chặt lấy nhau bắt đầu hôn sâu. Chu Bác Nghị vội vàng mút lấy chất dịch ngọt trong miệng cậu, nâng đầu Hàn Duyệt, lưỡi dùng sức liếm cổ họng Hàn Duyệt. Mỗi liếm một cái, toàn thân Hàn Duyệt đều sẽ run một chút, tay ôm lấy sau lưng anh chàng cũng trở nên siết hơn.
Nụ hôn từ lúc bắt đầu liền kịch liệt giống như ‘giai đoạn chuẩn bị’ này từ từ bình lặng xuống, Chu Bác Nghị ngồi thẳng người dậy ôm Hàn Duyệt lên đùi mình, ngậm lấy môi cậu nhẹ nhàng mút vào.
Ngoài xe bỗng dưng truyền tới tiếng cười của mấy thanh niên, phá tan bầu không khí tuyệt vời ở bên trong. Hàn Duyệt ôm lấy đầu của Chu Bác Nghị, mặt kề sát vào tóc anh bình phục cảm xúc. Chu Bác Nghị ôm lấy eo cậu ngồi một hồi, sau đó vỗ vỗ đùi cậu ý bảo cậu xuống dưới. Hai người lại ngồi trở về, lại đem đồ ăn đã lạnh tanh dùng lò vi sóng hâm lại cấp tốc giải quyết cho xong, lại dùng khăn ướt lau cả buổi mới lau sạch hết dầu trên mặt.
Lúc này thợ trang điểm cũng đã ăn cơm trưa xong, đang định lên xe tìm Chu Bác Nghị trang điểm kết quả phát hiện môi của Chu Bác Nghị có chút sưng, ánh mắt lập tức không kìm được liếc về phía trên mặt Hàn Duyệt đang ngồi xem tạp chí ở bên cạnh, phát hiện môi của Hàn Duyệt cũng sưng lên lập tức bắt đầu suy nghĩ miên man, biểu cảm trên mặt cũng trở nên đáng khinh, bị Chu Bác Nghị liếc mấy cái mới tiết chế lại một chút. Tuy nhiên sau khi xuống xe, lập tức cùng nhân viên khác tụ lại với nhau bắt đầu tám chuyện.
Tin tức Chu Bác Nghị tiết lộ cho Hàn Duyệt không có nhầm. Sau khi trải qua nửa kỳ nghỉ hè nóng ruột nóng gan, ngày mười hai tháng tám, danh sách đoạt giải của cuộc thi biên kịch sinh viên bắt đầu công bố trên trang chủ của cuộc thi, đồng thời tác phẩm giành giải cũng đăng ra, mà tác phẩm của Hàn Duyệt và Mã Trí Hân rõ ràng có mặt, giành được thành tích thứ hai.
Khi có thứ hạng, Mã Trí Hân đang đi du lịch nước ngoài với gia đình, sau khi biết được tin này cũng chẳng quan tâm chuyện lệch múi giờ, nửa đêm nửa hôm gọi tới điện thoại của Hàn Duyệt vội vã chia xẻ tin tốt này với Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt lúc đầu còn buồn ngủ chưa tỉnh, tốc độ nói chuyện của Mã Trí Hân vèo vèo như súng liên thanh, cậu căn bản chưa phản ứng được đối phương đang nói gì. Cho đến khi Mã Trí Hân rốt cuộc kiềm chế lại cảm xúc kích động, thả chậm tốc độ nói lặp lại lần thứ năm cậu cuối cùng đã hiểu đang nói gì, cơn buồn ngủ lập tức biến mất tăm, sợ đánh thức Chu Bác Nghị ở bên cạnh, nén không nói chuyện cẩn thận trượt từ trên giường xuống, nhón chân vọt tới phòng sách mở máy tính ra bắt đầu tra tìm tin tức trên trang liên quan.
Tuy rằng cậu đã biết mình chắc chắn có thể giành được thứ hạng, nhưng khi có kết quả, thật sự nhìn thấy tên và tác phẩm của mình xuất hiện ở trên danh sách, sự kích động trong lòng cũng chẳng vì thế mà giảm đi chút nào.
Hàn Duyệt vẫn nhìn vào danh sách cười ngốc nghếch, cho đến khi Chu Bác Nghị nửa đêm thức giấc đi vệ sinh tìm tới phòng sách mới mang cậu về lại trên giường ngủ tiếp, nhưng cậu vẫn là mở to mắt cho tới tận sáng.
Lễ trao giải tổ chức ở hội trường của học viện điện ảnh vào sau khai giảng, đến lúc đó ngoài phát tiền thưởng và bằng chứng nhận ra, còn công bố những tác phẩm giành giải thưởng này sẽ được những đạo diễn nào chọn trúng để quay phim.
Không giống với các tác giả của tác phẩm giành giải khác chỉ có thể đợi đến hôm lễ trao giải mới biết được tác phẩm của mình được đạo diễn nào chọn trúng, Hàn Duyệt đã sớm được bên mẹ Chu báo cho biết rồi. Mẹ Chu rất vừa ý đối với kịch bản của cậu và Mã Trí Hân hợp tác, cũng rất sẵn lòng cung cấp sự giúp đỡ cho bọn họ, do đó Hàn Duyệt cũng không sốt ruột lắm.
Nhưng Hàn Duyệt luôn cho rằng đạo diễn mà mẹ Chu giới thiệu cho cậu chẳng qua là đạo diễn nhỏ loại hai loại ba của Tinh Hạo, quay thành một bộ phim truyền hình hay là điện ảnh với kinh phí thấp, có thể chiếu ra trên trang web mạng đã tốt lắm rồi. Cho nên khi cậu nhìn thấy Trần Chính Minh ở văn phòng của mẹ Chu, cả người đều ngây ngẩn nói không nên lời.
Trần Chính Minh là đạo diễn phim thương mại nóng bỏng tay trong cả nước hiện nay, thích nhất quay phim điện ảnh có quy mô và hình thức chế tác rộng lớn. Nhưng có lẽ do tính chất thương nghiệp xây dựng quá nồng nặc, thành ra khen chê trong giới không đồng đều. Nhưng mỗi một bộ đều khá ăn khách, lời được rất nhiều tiền.
Khi Hàn Duyệt nhìn thấy Trần Chính Minh trong văn phòng của mẹ Chu còn tưởng đâu mẹ Chu đang nói chuyện với Trần Chính Minh, đang định lui ra ngoài liền thấy mẹ Chu vừa đưa tay ra hiệu kêu cậu tới đây vừa nói: “Tiểu Duyệt, đến đây ngồi.” Lại nói với Trần Chính Minh: “Chính là đứa bé này, còn đứa bé kia hiện giờ không ở trong nước, chờ cậu ấy quay về lại cho hai người gặp mặt.”