Phần thi của Tào Thu Dương đã bắt đầu, cảnh mà anh ta diễn kia là ngày thứ hai sau khi nữ chính được hoàng đế sủng hạnh, nữ chính cùng các phi tần khác đang thỉnh an hoàng hậu, thái tử trằn trọc cả đêm đứng bên ngoài cung hoàng hậu không kiềm chế được mà đi vào cửa cung hoàng hậu trước một bước, nhưng biết bản thân đi vào cũng không thấy được người trong lòng khi xưa, chỉ đành ngơ ngẩn đứng ở cửa cung.
Cảnh này chỉ là một cảnh trong hồi ức của thái tử, không có bất cứ lời thoại nào. Khi lúc đầu viết kịch bản phần này thuộc về Mã Trí Hân, Mã Trí Hân ngay từ đầu đã phát huy trí tưởng tượng, viết một đống động tác và biểu cảm của thái tử thể hiện đau thương ra sao, còn tăng thêm rất nhiều độc thoại nội tâm và đối thoại của người trong cung, cả quá trình còn dài dòng hơn so với phụ nữ dông dài, Hàn Duyệt xem mà khóe miệng co giật, không thèm đếm xỉa Mã Trí Hân kháng nghị khóc lóc kêu la đủ kiểu, trực tiếp cắt bỏ hết, chỉ để lại một câu thoại: Mặt không biểu cảm.
Phần này của kịch bản chỉ có giảng giải bằng bốn từ thật ra là không hợp lệ, mặt không biểu cảm cũng cần phải nói rõ ràng là mặt không biểu cảm thế nào, ngây ngây dại dại này, im lặng chịu đựng này, bi thương đau khổ này, hay là ngẩn ngơ? Hàn Duyệt và Mã Trí Hân không chắc chắn lắm, cho nên sửa thành bốn chữ mặt không biểu cảm này để tránh miêu tả quá mức, chữa tốt thành xấu. Hiện giờ kịch bản mà diễn viên đến thử vai nhận được vẫn là nguyên tác còn chưa trải qua Văn Ngạn chỉnh sửa của Mã Trí Hân và Hàn Duyệt, vì thế để lại khoảng trống cho các nghệ sĩ tưởng tượng và phát huy cực kì lớn, tùy ý bọn họ phát triển tại chỗ, thử thách đầy đủ sự hiểu biết và kỹ năng diễn xuất của bọn họ. Mấy diễn viên đến đây thử vai tất cả đều thể hiện chính là đoạn này, để dễ tiến hành so sánh và phân chia công bằng.
Tiếp thu yêu cầu bắt đầu biểu diễn của Văn Ngạn, Tào Thu Dương lùi về sau hai bước, đứng ngay giữa phòng, thân thể hơi hơi xoay một góc độ, để bản thân không hoàn toàn đối diện người xem, chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó hơi ngẩng đầu trông về một nơi trong phòng, biểu cảm bắt đầu nảy sinh chút thay đổi nhỏ, đau đớn và bi thương từ sâu thẳm bên trong hiện ra từng chút từng chút một, hiện lên trên gương mặt, sau vài giây, Tào Thu Dương nhìn có vẻ chỉ giống như đang chịu đựng nỗi đau thương rất lớn, cả người đều run rẩy nhè nhẹ, hai mắt anh ta ứa máu, vành mắt đỏ rực, một lớp ẩm ướt tích tụ ở trong hốc mắt anh ta, dường như giây tiếp theo liền sẽ rơi xuống. Nhưng Tào Thu Dương lại ngay lúc này nhắm hai mắt lại, ngưỡng đầu lên cao, hít một hơi thật sâu, lại thở ra từ từ, sau đó chầm chậm cúi đầu, khi mở mắt ra lớp hơi nước kia đã biến mất, nhưng ánh mắt vẫn còn hoe đỏ như trước, phảng phất như là có rất nhiều lời muốn nói, cả người anh ta đều hiện ra một luồng hơi thở bi thương nặng nề, dẫn đến bầu không khí trong phòng cũng đè nén không ít.
“Ôi trời ạ, không hổ là chàng trai ấm áp quốc dân.” Đàn anh nói nhỏ, “May mà không phải nhìn về phía bọn mình, nếu không đối mắt với anh ta, thể nào cũng bị anh ta bẻ cong cho xem.”
Hàn Duyệt hừ lạnh một tiếng xem thường, trong lòng lại hiểu rõ sự coi nhẹ của mình có bao nhiêu sức nặng. Tào Thu Dương cũng là ra mắt từ đóng phim thần tượng, tác phẩm đầu tay đã giành được danh hiệu chàng trai ấm áp quốc dân, năm ngoái còn đạt được vị trí thứ sáu trong top người đàn ông muốn hấp dẫn nhất. Anh ta đã tham gia đóng nhiều bộ phim truyền hình, từ phim thần tượng tới xã hội, từ phim cổ trang đến hiện đại, vai diễn có nhân vật chính phái cũng có nhân vật phản diện, tuy vai diễn đa dạng, nhưng mà mỗi vai diễn đều được anh ta trao cho phong cách của riêng anh ta, đó chính là thâm tình. Đàn ông thâm tình đều giành được sự yêu thích của phụ nữ, vì thế dù cho vai diễn của bộ phim truyền hình trước mà anh ta diễn là một nhân vật phản diện thích giết người biến thái tàn nhẫn, nhưng mà vai diễn này vẫn có được số lượng fan có thể ganh đua với vai chính, không ít cô nàng hét toáng lên bằng lòng bị Tào Thu Dương giết chết.
Tuy biết tương lai Chu Bác Nghị có thể trở thành ảnh đế cấp quốc tế, vốn không phải kiểu thần tượng tựa phù dung sớm nở tối tàn như Tào Thu Dương đây có thể so sánh, nhưng mà lúc này, Chu Bác Nghị chẳng qua là vừa mới ra mắt, kinh nghiệm đối mặt ống kính vốn so không lại Tào Thu Dương. Vì tạo xu thế, Trần Chính Minh đồng ý truyền thông sẽ mang nội dung thử vai đăng lên trang chủ 《Giang sơn》chứng minh tính công bằng của việc thử vai diễn viên. Dưới tình huống này, trừ khi Chu Bác Nghị có thể đưa ra biểu hiện còn xuất sắc hơn Tào Thu Dương, bằng không cho dù được chọn trúng, cũng sẽ là tiếng la ó khắp nơi.
Nhưng đối mặt với đối thủ thực lực mạnh như thế, lòng tin của Hàn Duyệt đối với Chu Bác Nghị cũng bắt đầu lung lay. Mà việc ngốc nghếch ban nãy cậu vừa làm, định gian lận cho Chu Bác Nghị, tuy rằng mấy người này đều đã quen biết Chu Bác Nghị từ trước, nhưng mà ai biết chuyện này có thể gây ảnh hưởng gì tới kết quả thử vai của Chu Bác Nghị hay không.
Hàn Duyệt duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng hai chân đã bắt đầu run lên khe khẽ.
Phần trình diễn của Tào Thu Dương đã xong, anh ta đối mặt với bốn vị giám khảo ngồi sau bàn lần nữa, cúi chào, nói tiếng cám ơn.
“Được lắm, rất cuốn hút người xem.” Trần Chính Minh gật gật đầu, “Tôi từng xem qua tác phẩm trước kia của cậu, kĩ năng diễn xuất không tệ.” Lại quay đầu hỏi Văn Ngạn, “Lão Văn, ông cảm thấy sao?”
Văn Ngạn không có trả lời trực tiếp câu hỏi của ông ta, mà là nhìn vào Tào Thu Dương hỏi: “Đọc qua toàn bộ kịch bản chưa?”
Tào Thu Dương gật gật đầu: “Sau khi nhận được kịch bản thì đọc suốt, đã đọc qua ba lần rồi.”
Văn Ngạn lại nói: “Cậu hiểu thế nào về vai diễn thái tử này? Nếu cậu nhận được vai này, cậu muốn chú trọng thể hiện mặt nào của y?”
Tào Thu Dương tạm ngừng hai giây, bắt đầu trình bày về sự lí giải và hiểu biết của anh ta đối với nam chính. Đối với việc này Hàn Duyệt đã chẳng còn tâm trí đâu mà nghe, Tào Thu Dương là người đầu tiên trong số những diễn viên đến đây thử vai được Trần Chính Minh khen ngợi ngay mặt, Văn Ngạn xem ra cũng rất thích anh ta, Hàn Duyệt mỉm cười gượng gạo nhìn Tào Thu Dương đang trình bày quan điểm của mình ở trước mặt, nhưng những lời mà đối phương nói cậu lại chẳng nghe lọt tai được câu nào, cậu đã bị cảm giác áy náy tràn ngập bao trùm. Dạ dày lạnh buốt mấp máy khó chịu, rất giống như là bị nhét vào một đống nước đá đông cứng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tào Thu Dương mới kết thúc phần trình bày của anh ta, Trần Chính Minh gật gật đầu, nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tới lúc đó kết quả sẽ kêu người thông báo cho quản lí của cậu.”
Tào Thu Dương lại khom người chào, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Hàn Duyệt nhìn vào bóng lưng anh ta, chỉ tuyệt vọng cảm thấy được ý chí quyết tâm trên người của đối phương.
Chờ sau khi Tào Thu Dương đi khỏi, Trần Chính Minh cùng Văn Ngạn bên cạnh và Chung Gia đều trao đổi một ánh nhìn, cuối cùng lại nhìn về phía cái người đàn ông trung niên dáng người hơi tròn trịa ngồi ở bên cạnh Chung Gia, hỏi: “Lão Trương, ông thấy sao?”
Lão Trương tên đầy đủ là Trương Toàn Phong, là nhà sản xuất phim, nghe thấy câu hỏi của Trần Chính Minh, ông ta cười hà hà, nói: “Cậu nhóc này rất khá, con trai tôi rất thích cậu ta, nói cậu ta là cái gì nhỉ? Chàng trai ấm áp quốc dân, còn có người đàn ông muốn hấp dẫn nhất, ha ha ha ha!”
Trần Chính Minh và Trương Toàn Phong lại tán gẫu thêm hai câu, thì nghe thấy Văn Ngạn xen mồm nói: “Mấy việc này lát nữa nói chuyện sau đi, ngoài cửa còn có mấy người? Tranh thủ phỏng vấn thêm vài người trước bữa trưa, buổi chiều về nhà sớm một chút, tôi cũng chẳng muốn lại dây dưa đến tối.”
“Rồi, nghe ông.” Trần Chính Minh cười nói, nói với trợ lí đứng ngay cửa, “Tiểu Lưu, đi gọi người tiếp theo vào đây.”
Người kế tiếp chính là Chu Bác Nghị.
Anh chàng vừa vào phòng liền nhìn thấy Hàn Duyệt rụt ở sau lưng Văn Ngạn. Cậu nhóc lúc đầu còn nhìn chăm chăm cửa, đợi đến khi anh vào phòng thì giống như bị hoảng sợ run lên một cái, sau đó cúi đầu thật thấp, cầm bút nhanh chóng viết gì đó lên trên giấy, đợi sau khi anh đứng ngay ngắn ở giữa phòng, mới ngẩng đầu nở ra một nụ cười hết sức sáng lạn làm ra một động tác cố lên với anh.
Vẻ mặt cứng đờ của Hàn Duyệt khiến Chu Bác Nghị có chút khó hiểu, nhưng anh vẫn nhanh chóng liếc qua cậu một cái, cong cong khóe miệng, sau đó thong dong chào hỏi mấy người Trần Chính Minh. Tuy trong lòng anh cũng có chút căng thẳng, nhưng so với những diễn viên khác ít đi một tầng kiểu mất tự nhiên do nhìn thấy nhân vật nổi tiếng thường ngày không thấy được và áp lực vội vàng muốn để lại ấn tượng ban đầu tốt đẹp cho đối phương, mà chỉ đơn giản là vì thử vai sắp đến.
Nghe thấy lời hỏi thăm của Chu Bác Nghị, Trần Chính Minh gật gật đầu, lấy giấy trên bàn đẩy về phía anh, nói: “Hãy biểu diễn đoạn này đi.”
Chu Bác Nghị liếc mắt nhìn nội dung đơn giản trên giấy, đoạn này là một trong những đoạn khi anh nghiên cứu kịch bản đặc biệt chú ý, vì thế anh hơi chỉnh lí cảm xúc của mình một chút, trước tiên là hỏi: “Tôi có thể dùng một đạo cụ nhỏ được không?” Sau khi nhận được sự cho phép, lấy ra một chai nước từ bên trong một thùng nước khoáng đặt ở bên cạnh, vặn nắp xuống để ở trong tay, lại quay về chỗ cũ, nói: “Đã chuẩn bị xong.”
Chu Bác Nghị đang đối mặt với bốn vị giám khảo, đợi sau khi Trần Chính Minh nói: “Bắt đầu.” Vẻ mặt lập tức phát sinh thay đổi.
Anh nhìn thẳng tắp về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nhìn qua giống như hai thanh kiếm, bắn thẳng về phía nơi trông ngóng. Cơ thịt trên mặt anh căng cứng, ánh mắt dần dần híp lại, đáy mắt bốc lên lửa giận ngập trời và oán hận, cả người giống như là một thanh gươm sắp ra khỏi vỏ, trên người tỏa ra sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Mà giây sau, anh bỗng dưng nhắm mắt lại, lấy tay véo chặt mi tâm. Anh dùng sức nuốt, cổ họng chuyển động lên xuống, đó là một loại đấu tranh đã đè nén đến cực điểm, giống như là kiên trì thêm một giây người đó liền sẽ sụp đổ vậy.
Mà sự vùng vẫy đó ngay khi anh chàng buông tay cũng biến mất không còn lại chút gì, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi và xót xa tràn đầy trên mặt. Anh khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt lại, dùng giọng khàn khàn nói: “Canh giờ nào rồi?”
Giống như nghe được câu trả lời, nở ra một nụ cười dịu dàng, đợi đến khi lại mở mắt ra, mọi thứ ban nãy đều biến mất không còn tăm tích, cười nói: “Là cô hồ đồ, quên mất mỗi ngày mẫu hậu đều phải nhận chư vị cung tần vấn an, hôm nay dậy sớm một chút, liền đi thẳng qua đây.” Nói xong anh quay đầu nhìn về bên cạnh: “Trước kia cung tần khi nào rời khỏi?” Tiếp theo gật gật đầu, nói: “Thế cô đợi thêm một chút vậy.”
(xưng hô của bậc vương tôn quý tộc, người có địa vị thời xưa)
Trên mặt anh có vẻ rất ôn hòa, nhưng cánh tay nắm lấy nắp chai buông ở bên hông kia lại bóp rất chặt, gân xanh hiện rõ, run lên nhè nhẹ.
Anh lại giữ cái vẻ mặt ôn hòa kia mấy giây mới ngừng diễn, khẽ cúi chào với đám người Trần Chính Minh, nói: “Phần biểu diễn của tôi đã xong, xin cám ơn.”
Trần Chính Minh gật gật đầu, nói: “Nói thử hiểu biết của cậu về vai diễn này xem.”