Khi làm việc Tần Hoài rất tập trung, không ngẩng đầu cũng không nói chuyện, An Lương nhìn hồi lâu mà thấy mỏi cổ hộ.
Hết chương .
An Lương thấy gã như thế cũng không nén được mà bật cười: “Ông anh sợ đau ghê ha!”
Nhị Phụ là một hình vẽ rất lớn, ông anh tóc bím muốn xăm trên lưng. Qua cơn đau ban đầu, ông anh kia đã thấy thoải mái phấn chấn hơn, nói cũng nhiều lên. Gã nhìn An Lương ngồi bên cạnh hóng hớt thì nhướng mày với anh: “Người anh em, hay cậu cũng làm một hình đi?”
Rất nhiều tin tức đồng loạt hiện lên, ấy vậy nhưng sau khi An Lương đọc kỹ một lượt thì lại nhận ra những tin tức này không tập trung vào Tần Thạch Minh mà lại hướng về người bị hại Tần Thạch Hán.
“Ông anh là người Đông Bắc à?” An Lương nghe thấy khẩu âm quen thuộc thì cười hỏi lại.
Lời Hoàng Vĩ Nhân nói đúng kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng An Lương lại hiểu ngay.
“Ông anh lão cũng oan đi, em trai thì hô mưa gọi gió, chắc chắn tâm lý mất cân bằng rồi. Có khi ở nhà bị vợ chửi cho cả ngày, chửi riết đến mức ông ta nóng lên mới xách dao đi chém người.”
“Ừ, làm sao, chú em cũng quen dân Đông Bắc à?” Ông anh kia rất nhiệt tình.
Anh thở dài: “Đi thôi, chúng ta phải đi xem xem đám con cháu có hiếu đó mặt ngang mũi dọc thế nào.”
Khi hỏi câu này, ánh mắt hắn vẫn đang hướng về An Lương ngồi ở sô pha. Thế là An Lương cũng tiện thể đứng dậy: “Tôi đưa Tần Hoài về cho.”
“Mẹ tôi là dân Đông Bắc gốc luôn đó.” An Lương cười đáp, “Cách nói chuyện giống hệt anh.”
“Bệnh viện.” Chu Chi Tuấn lặp lại hai chữ này rồi nhìn thẳng vào An Lương, “Vậy cho phép tôi hỏi câu nữa, năm nay bác sĩ An bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cảm ơn cảm ơn.” Ông anh đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu, “Sao đau thế nhỉ?”
Trên tay Tần Hoài vẫn còn đôi găng tay cao su màu đen, cốc nước thình lình xuất hiện lại thành ra hơi khó xử, làm cậu đắn đo không biết có nên cởi găng ra không. Loại găng cao su này rất chặt, tháo ra hay đeo vào đều mệt như nhau.
Ông anh kia đang định hỏi han thêm câu nữa, ai ngờ bỗng nhiên đau đến trợn mắt nhe răng: “Người anh em! Người anh em! Đau quá! Nhẹ chút!”
Chu Chi Tuấn quay sang Tần Hoài nói như một cái loa chuyển lời: “Được không?”
Tần Hoài vẫn không thay đổi sắc mặt, cậu thu kim xăm lại rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi. Anh có muốn tạm nghỉ một chút không?”
Chuyện này làm bầu không khí giữa hai người chợt trở nên lúng túng khó tả. Tần Hoài lái xe đưa An Lương đến dưới tầng nhà mình thì dừng lại, cở mũ bảo hiểm trả lại cho An Lương, rõ ràng không hề có ý định mời anh lên ngồi một chút như lần trước.
Bà cụ cứ thế đi ra ngoài phòng bệnh không thèm quay đầu, như thể lũ khốn nạn này không phải do bà sinh ra. Hoàng Vĩ Nhân vội vàng xách đôi dép của bà dưới sàn lên: “Bà! Bà đi dép vào đã!”
“Còn chuyện gì sao?” Nếu người khác nói câu này thì kiểu gì khi nghe cũng cảm thấy đối phương đang mất kiên nhẫn, nhưng Tần Hoài lại không mảy may có tí cảm xúc nóng nảy nào, như thể cậu chỉ đơn giản hỏi An Lương rằng anh còn chuyện gì tìm cậu mà thôi.
“Muốn muốn, đau quá trời, tôi phải ra ngoài làm điếu thuốc đã.” Ông anh cắn răng chịu đựng rút tay ra ngoài hút thuốc, vừa đi vừa đau tới độ xuýt xoa liên tục.
Nhị Phụ là một hình vẽ rất lớn, ông anh tóc bím muốn xăm trên lưng. Qua cơn đau ban đầu, ông anh kia đã thấy thoải mái phấn chấn hơn, nói cũng nhiều lên. Gã nhìn An Lương ngồi bên cạnh hóng hớt thì nhướng mày với anh: “Người anh em, hay cậu cũng làm một hình đi?”
Chu Chi Tuấn nhìn Tần Hoài, chẳng hiểu vì sao lại khẽ nhíu mày, âm thầm đánh giá cậu và An Lương.
Ông anh tóc bím cũng rất hào sảng: “Được rồi, thế lần sau xăm xong thì cùng đi nhá!”
An Lương đứng dậy rót cốc nước đưa cho Tần Hoài: “Uống ngụm nước đi, tôi thấy cậu cứ cúi gằm mặt như thế làm sao xương cổ chịu được?”
An Lương đứng dậy rót cốc nước đưa cho Tần Hoài: “Uống ngụm nước đi, tôi thấy cậu cứ cúi gằm mặt như thế làm sao xương cổ chịu được?”
Trên tay Tần Hoài vẫn còn đôi găng tay cao su màu đen, cốc nước thình lình xuất hiện lại thành ra hơi khó xử, làm cậu đắn đo không biết có nên cởi găng ra không. Loại găng cao su này rất chặt, tháo ra hay đeo vào đều mệt như nhau.
Có lẽ ông anh Đông Bắc này là dạng xởi lởi dễ gần, giờ cũng thành thật với An Lương luôn: “Người anh em ạ, cái trò xăm trổ này đau thật sự đó, tôi khuyên cậu đừng có dính vào cho khổ ra, không khác gì Dung Ma Ma đâm Hoàn Châu Cách Cách.”
An Lương hướng cốc nước tới trước mặt cậu: “Đừng cởi găng tay, tôi thấy cậu đeo vào chật vật lắm, cứ uống từ tay tôi luôn đi.”
Khi hai người ra khỏi tiệm thì An Lương chợt nghe thấy Chu Chi Tuấn gọi tên mình đằng sau.
Đoạn tin tức này được miêu tả rất chi tiết, có lẽ kiểu vụ án giết người dã man này là đề tài được yêu thích nhất trong những cuộc trà dư tửu hậu của người dân. Lão bị chính anh ruột của mình giết chết, anh em như thể tay chân mà giết hại lẫn nhau luôn là chủ đề máu chó không bao giờ thay đổi. Có vô số suy đoán về chuyện này trong một diễn đàn địa phương, rất nhiều người cảm thấy hai anh em trở mặt thành thù vì địa vị xã hội không ngang hàng, tài sản chênh lệch quá lớn. Trước khi Tần Thạch Minh phạm tội, ông ta chỉ là một cán bộ tép riu trong một thị trấn dưới quê trực thuộc Trùng Khánh, tuy công việc ổn định nhưng chẳng hề có cơ hội làm giàu. Đối diện với người em trai gia tài bạc vạn, cũng dễ hiểu nếu người anh bị mất cân bằng trong tâm lý dẫn tới mưu đồ giết người.
Thế là Tần Hoài nghiêng đầu, uống cốc nước ở trong tay An Lương. Môi cậu lướt qua mu bàn tay anh, vô cùng mềm mại.
Chờ khách đi rồi, Chu Chi Tuấn mới mỉm cười nhìn Tần Hoài: “Sao anh không biết mày còn có khách nữa nhỉ?”
An Lương cũng ôm ý đồ riêng, anh không muốn để Tần Hoài tháo đôi găng tay đen kia. Tần Hoài đeo găng tay nhìn xa cách lại thờ ơ đến lạ, An Lương biết, anh thích nhìn cậu như thế.
Thực ra câu hỏi này có hơi quá đà, nhưng cũng chẳng phải là câu hỏi gì đặc biệt. Mà Tần Hoài đứng bên cạnh lại cứng đờ người trong nháy mắt, An Lương thấy lạ, thế nên chỉ trả lời đơn giản: “Tôi làm trong bệnh viện.”
Tư thế kiểu này hơi mờ ám, tiếng cười vui vẻ của mấy thợ xăm đang chơi game đằng sau truyền tới. An Lương cảm thấy mặt mình sắp cháy thành than rồi, anh lén nhìn sắc mặt Tần Hoài, chẳng biết cậu có để ý tới những tiếng cười đó hay không.
Bà quay đầu nhìn đám con cháu của mình, giọng nói lạnh ngắt: “Nếu không xuất viện, tôi sợ chúng nó hạ độc giết chết tôi mất.”
Bức hình đó khiến An Lương cảm thấy khó chịu từ trong bản năng. Ảnh đen trắng, là một con cá voi nhảy ra khỏi mặt nước. Nhưng chẳng hiểu tại sao, toàn bộ mặt nước ấy lại tối đen, chỉ có mình con cá voi là màu trắng xóa, nhìn thôi đã làm người ta thấy nặng nề.
Khi làm việc Tần Hoài tập trung lại lãnh đạm, như thể dù trời có sập bên cạnh cũng chẳng liên quan gì tới cậu. An Lương nhìn cậu chằm chằm, đáy lòng xao động chợt trở nên bình yên đến lạ. Anh ngồi ở sô pha bên cạnh, đôi khi sẽ tiếp lời Chu Chi Tuấn mấy câu, nhưng ánh mắt thì vẫn khăng khăng không rời khỏi Tần Hoài.
Thấy An Lương đi tới, mấy người đồng loạt vây lấy anh: “Bác sĩ, anh mau thu xếp thủ tục cho mẹ tôi đi, chúng tôi đón bà ấy về rồi còn phải đi làm nữa, sao có thể cứ hầu bà ấy mãi trong viện được?”
Hoàng Vĩ Nhân lập tức tiến tới giúp đỡ: “Buông ra! Làm gì vậy! Tôi gọi bảo vệ bây giờ!”
Hình vẽ lớn như vậy chắc chắn không thể xong trong một ngày. Xăm được cái đầu xong thì ông anh kia đã vã mồ hôi lạnh cầu xin: “Hôm nay tới đây thôi được không anh bạn, tôi phải hồi sức đã, mấy ngày nữa lại tới.”
Bản thân anh mắc bệnh sạch sẽ, giờ đối diện với gương mặt bóng nhẫy toàn dầu và đống nước bọt phun ra của gã đàn ông trung niên này, anh cảm thấy khéo mình sẽ nôn hết đống sữa đậu vừa uống luôn.
Dường như cậu đã đắn đo rất lâu mới có thể nói thêm một câu bằng chất giọng nhẹ hơn rất nhiều so với lúc trước: “Về tới nhà thì báo em một tiếng.”
Tần Hoài giẫm lên công tắc máy, chờ tiếng kim rè rè dừng lại xong mới chậm rãi đáp: “Được, vậy anh hẹn giờ với anh Chu, đến khi đó tôi sẽ xăm nốt phần còn lại.”
Những dòng bình luận bên dưới ở diễn đàn thực sự rất quá đáng:
Tần Hoài vẫn không thay đổi sắc mặt, cậu thu kim xăm lại rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi. Anh có muốn tạm nghỉ một chút không?”
“Cảm ơn cảm ơn.” Ông anh đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu, “Sao đau thế nhỉ?”
An Lương đội mũ bảo hiểm lên, sau khi ngăn cách mặt mình trong cái nồi cơm điện nặng trịch tối đen, anh đáp: “Được.”
An Lương thấy gã như thế cũng không nén được mà bật cười: “Ông anh sợ đau ghê ha!”
“Đây là sông Tần Hoài ở Nam Kinh sao?” An Lương thuận miệng hỏi khi quét QR xong rồi trả điện thoại cho Tần Hoài.
“Đau đau đau! Đt mẹ mày dừng tay lại!” Gã đàn ông trung niên xoắn vặn cả người chỉ để cổ tay không bị vặn gãy.
Có lẽ ông anh Đông Bắc này là dạng xởi lởi dễ gần, giờ cũng thành thật với An Lương luôn: “Người anh em ạ, cái trò xăm trổ này đau thật sự đó, tôi khuyên cậu đừng có dính vào cho khổ ra, không khác gì Dung Ma Ma đâm Hoàn Châu Cách Cách.”
Ngoài ra thì còn có những mẩu tin ca ngợi phẩm chất của người này. Có vẻ Tần Thạch Hán không chỉ là một doanh nhân mà còn được tung hô như một nhà từ thiện, chính ông ta một tay đáp cầu dắt mối xây dựng nên tổ chức hỗ trợ giáo dục trẻ em nữ tại địa phương, giải quyết được vấn đề đi học của rất nhiều bé gái.
“Gì mà Dung Ma Ma đâm Hoàn Châu Cách Cách chứ.” An Lương phì cười, “Dung Ma Ma đâm Tử Vi.”
Tần Hoài im lặng hồi lâu, ngay khi An Lương cho rằng cậu sẽ từ chối mình, Tần Hoài lại lấy điện thoại ra, mở mã QR Wechat đưa cho An Lương: “Được.”
“Anh em ruột thì sao, lúc giám đốc Tần phát tài cũng đâu có muốn giúp đỡ anh trai thoát nghèo, quả báo không chừa một ai đó?”
“Thì cũng kiểu kiểu đó.” Ông anh khoác áo lên người rồi quay sang Tần Hoài, “Cậu nhóc còn lịch nào nữa không? Không có thì tôi mời hai người một bữa thịt nướng? Chú em cũng vất vả cả nửa ngày trời rồi.”
Tần Hoài đang cởi găng tay ra, nghe vậy thì ngẩng đầu mỉm cười: “Lát nữa tôi còn có việc, để lần sau đi.”
An Lương hướng cốc nước tới trước mặt cậu: “Đừng cởi găng tay, tôi thấy cậu đeo vào chật vật lắm, cứ uống từ tay tôi luôn đi.”
Một gã đàn ông trung niên đang ngồi xổm trước đầu giường khuyên bà cụ: “Mẹ, mẹ chỉ nghĩ nhiều quá thôi chứ thực ra không có bệnh gì cả. Mẹ về với bọn con đi, về nhà cố gắng ăn uống bồi bổ, vui vẻ phấn chấn là không sao rồi…”
Tần Hoài giẫm lên công tắc máy, chờ tiếng kim rè rè dừng lại xong mới chậm rãi đáp: “Được, vậy anh hẹn giờ với anh Chu, đến khi đó tôi sẽ xăm nốt phần còn lại.”
Ông anh tóc bím cũng rất hào sảng: “Được rồi, thế lần sau xăm xong thì cùng đi nhá!”
“Bà cụ nghiên cứu vũ trụ đó.” Hoàng Vĩ Nhân mở cửa hành lang cho anh, “Người nhà không muốn để bà cụ bị giày vò thêm nữa, bảo sẽ đón bà ấy về rồi chăm sóc.”
Tiểu Hoàng nhận gói thuốc kia, định nói gì đó rồi lại ngập ngừng, chờ mãi mới lên tiếng: “Bác sĩ An, anh cảm thấy bệnh nhân sẽ nghe anh sao?”
Chờ khách đi rồi, Chu Chi Tuấn mới mỉm cười nhìn Tần Hoài: “Sao anh không biết mày còn có khách nữa nhỉ?”
Bà lão không nhìn con mình, đôi con ngươi vẫn không nhúc nhích, cảm giác như đã đóng băng.
Tần Hoài cầm cốc nước khi nãy An Lương mang cho mình lên uống nốt: “Em thấy hơi mệt nên muốn về nhà ngủ một lát.”
“Được rồi, mày đi đi.” Chu Chi Tuấn nhìn học trò của mình, “Hôm nay chú mày làm tốt lắm, hạ kim đi nét đều không có vấn đề gì cả. Đoạn dưới của hình chi tiết tỉ mẩn hơn, mày cố gắng nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng làm tiếp. Giờ về bằng cái gì đấy?”
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, An Lương từ chối lời mời chơi game của đám Trần Kỳ, anh mở laptop lên, do dự chốc lát mới nhập ba chữ Tần Thạch Minh vào trong ô tìm kiếm.
An Lương nhíu mày: “Tình trạng của bà ấy buộc phải tới bệnh viện liên tục, sao người nhà chăm sóc được?”
“Comment trên biết cái đếch gì, vợ ông ta chết từ mấy năm trước rồi, mẹ tôi quen bà vợ, biết đâu cũng là do lão chó này giết đấy.”
Khi hỏi câu này, ánh mắt hắn vẫn đang hướng về An Lương ngồi ở sô pha. Thế là An Lương cũng tiện thể đứng dậy: “Tôi đưa Tần Hoài về cho.”
Chu Chi Tuấn quay sang Tần Hoài nói như một cái loa chuyển lời: “Được không?”
Tần Hoài như một cá thể kiệm lời bí ẩn, bị sương mù tối tăm bao phủ lấy cả người, An Lương không thể nhìn rõ đối phương.
Hôm sau là thứ hai, dù đêm hôm trước An Lương có trằn trọc thế nào thì ngày tiếp theo sẽ vẫn ngoan ngoãn thức dậy đi làm.
Tần Hoài nhìn An Lương rồi gật đầu.
Đứa con trai của bà lão vươn tay túm lấy cổ áo blouse của An Lương, kéo cả người anh loạng choạng về phía trước. Lúc nói chuyện thì nước bọt phì phì suýt phun vào mặt An Lương: “Mày mới là đồ tâm thần! Cả nhà mày đều tâm thần! Có tin mày còn nói hươu nói vượn ở đây nữa là tao cho người giết mày luôn không! Đt mẹ mày….”
Chu Chi Tuấn nhìn bọn họ một lát, ánh nhìn không rõ có ý gì dừng lại nơi bàn tay Tần Hoài đang kéo An Lương. Một lúc lâu sau hắn mới khẽ nói với Tần Hoài: “Tiểu Hoài, làm người thì chấp niệm không thể quá nặng.”
Khi hai người ra khỏi tiệm thì An Lương chợt nghe thấy Chu Chi Tuấn gọi tên mình đằng sau.
“Muốn muốn, đau quá trời, tôi phải ra ngoài làm điếu thuốc đã.” Ông anh cắn răng chịu đựng rút tay ra ngoài hút thuốc, vừa đi vừa đau tới độ xuýt xoa liên tục.
Bà cụ vẫn im lặng nãy giờ bỗng cử động, bà vén chăn xuống khỏi giường, đi chân trần tới: “Tôi muốn xuất viện.”
Anh tưởng mình quên cái gì nên quay đầu nhìn, lại nghe thấy giọng Chu Chi Tuấn nặng trĩu: “Tôi hỏi khí không phải, cậu làm ở đâu thế?”
Thực ra câu hỏi này có hơi quá đà, nhưng cũng chẳng phải là câu hỏi gì đặc biệt. Mà Tần Hoài đứng bên cạnh lại cứng đờ người trong nháy mắt, An Lương thấy lạ, thế nên chỉ trả lời đơn giản: “Tôi làm trong bệnh viện.”
“Bệnh viện.” Chu Chi Tuấn lặp lại hai chữ này rồi nhìn thẳng vào An Lương, “Vậy cho phép tôi hỏi câu nữa, năm nay bác sĩ An bao nhiêu tuổi rồi?”
Lần này không chỉ có Tần Hoài và An Lương mà ngay cả mấy thợ xăm đứng sau cũng cảm thấy có gì đó không ổn, thành thử chỉ im lặng nhìn bọn họ.
An Lương đọc những dòng bình luận này mà cảm thấy tức ngực đến ngột ngạt. Anh gập máy tính, khép hai mắt lại.
Làm xong hết thủ tục nhưng An Lương vẫn thấy không an tâm, anh cho những viên thuốc còn lại vào túi kín, tự tay viết một tờ hướng dẫn cách uống rồi bỏ vào túi rồi đưa cho Hoàng Vĩ Nhân: “Cậu đưa cái này cho bệnh nhân, bảo với bà ấy là mấy ngày tới vẫn phải uống thuốc, cách uống tôi đã viết rõ hết rồi! Sau đó cậu bảo bà ấy nếu thấy khó chịu thì phải lập tức quay về bệnh viện khám lại.”
Chu Chi Tuấn rất cao, An Lương cao gần mét tám lăm mà còn thấy hắn cao hơn mình cả đoạn. Một người như thế đứng trước mặt bạn nhìn bạn, ai cũng sẽ cảm thấy bị áp lực nặng nề bao phủ.
An Lương tắt Wechat rồi khẽ xoa lên mặt mình mà thở dài một hơi.
An Lương còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy Tần Hoài kéo tay anh.
Wechat của Tần Hoài để tên khai sinh của cậu, hình đại diện là một dòng sông.
Tần Hoài lẳng lặng kéo An Lương tới cạnh mình, cậu nhìn thẳng Chu Chi Tuấn, giọng nói nặng nề: “Thầy.”
An Lương còn chưa dứt lời thì đám con cháu trước mặt đã sồn sồn lên, dẫn đầu chính là gã đàn ông trung niên vừa mới ngồi xổm bên giường bà cụ: “Chỉ tiêu số liệu cái đéo gì! Mày tưởng tao không biết bệnh viện chúng mày có ý đồ gì à? Thuốc chúng mày kê là vàng là bạc hay sao mà phải đốt tiền từng ngày một ở đây? Có phải mấy đồng lương hưu còm cõi của mẹ tao cũng phải cống hết vào bệnh viện của chúng mày không?”
Chu Chi Tuấn nhìn bọn họ một lát, ánh nhìn không rõ có ý gì dừng lại nơi bàn tay Tần Hoài đang kéo An Lương. Một lúc lâu sau hắn mới khẽ nói với Tần Hoài: “Tiểu Hoài, làm người thì chấp niệm không thể quá nặng.”
Tần Hoài đang cởi găng tay ra, nghe vậy thì ngẩng đầu mỉm cười: “Lát nữa tôi còn có việc, để lần sau đi.”
“Các cụ có câu lòng ghen tị có thể giết người đó, ví dụ lù lù đây còn gì nữa.”
Cánh tay Tần Hoài nắm lấy An Lương chợt căng lên.
An Lương biết cậu không vui, lại không hiểu được tại sao cậu không vui, ngay cả câu cuối cùng của Chu Chi Tuấn kia anh cũng không hiểu. An Lương xoa xoa mũi mình, cảm thấy đầu bùng nhà bùng nhùng.
Chuyện này làm bầu không khí giữa hai người chợt trở nên lúng túng khó tả. Tần Hoài lái xe đưa An Lương đến dưới tầng nhà mình thì dừng lại, cở mũ bảo hiểm trả lại cho An Lương, rõ ràng không hề có ý định mời anh lên ngồi một chút như lần trước.
An Lương biết cậu không vui, lại không hiểu được tại sao cậu không vui, ngay cả câu cuối cùng của Chu Chi Tuấn kia anh cũng không hiểu. An Lương xoa xoa mũi mình, cảm thấy đầu bùng nhà bùng nhùng.
An Lương thả cổ tay gã ra như ném rác, anh chỉnh lại cổ áo cho thẳng thớm rồi cúi xuống nhìn gương mặt vặn vẹo của gã đàn ông: “Tìm người giết tôi? Anh cứ thử xem, bản thân tôi cũng muốn biết anh có thể tìm được ai đây.”
Tần Hoài tựa như một con sông ngầm, ngoài mặt thì sóng yên gió lặng, thực chất lại mãnh liệt cuộn trào.
Tần Hoài như một cá thể kiệm lời bí ẩn, bị sương mù tối tăm bao phủ lấy cả người, An Lương không thể nhìn rõ đối phương.
Tần Hoài nhìn An Lương rồi gật đầu.
Thế là Tần Hoài nghiêng đầu, uống cốc nước ở trong tay An Lương. Môi cậu lướt qua mu bàn tay anh, vô cùng mềm mại.
Tần Hoài trả mũ cho An Lương xong thì thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, em về nhà trước.”
“Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?” Trong căn bếp không một bóng người, An Lương vừa nhìn avatar Wechat của Tần Hoài vừa chậm chạp hỏi.
Bóng lưng đơn bạc hướng về cánh cổng tối om, An Lương không biết xúc động tới từ đâu ra: “Tần Hoài!”
An Lương theo ngành Tâm thần học ở trường, cũng có ít kiến thức về mảng phân tích tâm lý, hồi đại học anh đã từng học về Nhà-Cây-Người và Rorschach Test. Nhưng không cần đến kiến thức chuyên ngành thì anh cũng có thể cảm nhận được chính xác cảm xúc truyền ra từ bức tranh này, nó không hề làm người ta thoải mái.
“Còn chuyện gì sao?” Nếu người khác nói câu này thì kiểu gì khi nghe cũng cảm thấy đối phương đang mất kiên nhẫn, nhưng Tần Hoài lại không mảy may có tí cảm xúc nóng nảy nào, như thể cậu chỉ đơn giản hỏi An Lương rằng anh còn chuyện gì tìm cậu mà thôi.
Cu cậu bối rối quay đầu hỏi An Lương: “Bác sĩ An, làm sao bây giờ ạ?”
An Lương không thích cảm giác đó, anh bật hết toàn bộ đèn lên, đến khi cả căn nhà ngập trong màu vàng ấm áp mới cảm thấy mình tìm lại được chút sức sống.
An Lương lấy điện thoại ra, gượng gạo cười nói: “Chúng ta coi như cũng đã quen biết nhau rồi, tôi mới nhớ ra mình còn chưa add Wechat nữa? Có thể kết bạn Wechat với cậu không?”
An Lương nhíu mày, anh lấy sổ bệnh án trong túi áo blouse ra lật trang: “Thuốc tôi kê cho bệnh nhân còn chưa hết liều, các chỉ tiêu cũng chưa đạt ngưỡng lý tưởng. Tôi đề nghị với tình trạng bệnh nhân bây giờ thì vẫn nên ở lại viện quan sát thêm…”
Tần Hoài im lặng hồi lâu, ngay khi An Lương cho rằng cậu sẽ từ chối mình, Tần Hoài lại lấy điện thoại ra, mở mã QR Wechat đưa cho An Lương: “Được.”
“Giường ?”
Wechat của Tần Hoài để tên khai sinh của cậu, hình đại diện là một dòng sông.
“Đây là sông Tần Hoài ở Nam Kinh sao?” An Lương thuận miệng hỏi khi quét QR xong rồi trả điện thoại cho Tần Hoài.
Ai ngờ Tần Hoài lại lắc đầu, gương mặt của cậu chìm một nửa vào bóng tối nơi hành lang: “Chọn bừa một dòng sông mà thôi. Em lên trước đây, bác sĩ An về cẩn thận.”
Dường như cậu đã đắn đo rất lâu mới có thể nói thêm một câu bằng chất giọng nhẹ hơn rất nhiều so với lúc trước: “Về tới nhà thì báo em một tiếng.”
Có vẻ như Tần Thạch Hán hồi còn sống là một người có máu mặt tại bản địa. An Lương đọc lướt một lần thì phát hiện người này là giám đốc của công ty năng lượng mới lớn nhất địa bàn, còn kèm theo hàng tá danh hiệu chức vụ đọc lên vừa tối nghĩa vừa khó nhớ. Tần Thạch Hán trên các bức hình tin tức thoạt nhìn cũng có vẻ là dạng thông minh lọc lõi.
An Lương đội mũ bảo hiểm lên, sau khi ngăn cách mặt mình trong cái nồi cơm điện nặng trịch tối đen, anh đáp: “Được.”
Khi An Lương về tới nhà thì đã hơn bảy giờ tối, trời Trùng Khánh tối sớm, lúc ra ngoài anh không bật đèn nên giờ thứ chào đón anh là căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Tư thế kiểu này hơi mờ ám, tiếng cười vui vẻ của mấy thợ xăm đang chơi game đằng sau truyền tới. An Lương cảm thấy mặt mình sắp cháy thành than rồi, anh lén nhìn sắc mặt Tần Hoài, chẳng biết cậu có để ý tới những tiếng cười đó hay không.
An Lương không thích cảm giác đó, anh bật hết toàn bộ đèn lên, đến khi cả căn nhà ngập trong màu vàng ấm áp mới cảm thấy mình tìm lại được chút sức sống.
Phải đến lúc loẹt quẹt đôi dép lê vào bếp chuẩn bị nấu cơm, anh mới nhớ ra chuyện Tần Hoài dặn anh khi về thì nhắn Wechat cho cậu. Thế là An Lương lấy điện thoại ra, ấn vào avatar của Tần Hoài rồi gõ chữ: “Tôi về rồi.”
Vòng bạn bè của Tần Hoài không giống với một thanh niên hai mươi hai tuổi, ảnh bìa cũng là một dòng sông, nội dung trong Wechat thì nghèo nàn đến thảm thương: Bài đăng duy nhất được đăng vào cuối tháng tám bốn năm về trước, chỉ độc một bức hình.
Tần Hoài nhắn tin lại rất nhanh nhưng cũng rất ngắn gọn, chỉ có một chữ “Vâng” lẻ loi nằm trên màn hình. An Lương nhíu mày nhìn hồi lâu, anh nhấn vào Wechat của cậu.
Khi An Lương về tới nhà thì đã hơn bảy giờ tối, trời Trùng Khánh tối sớm, lúc ra ngoài anh không bật đèn nên giờ thứ chào đón anh là căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Vòng bạn bè của Tần Hoài không giống với một thanh niên hai mươi hai tuổi, ảnh bìa cũng là một dòng sông, nội dung trong Wechat thì nghèo nàn đến thảm thương: Bài đăng duy nhất được đăng vào cuối tháng tám bốn năm về trước, chỉ độc một bức hình.
Bức hình đó khiến An Lương cảm thấy khó chịu từ trong bản năng. Ảnh đen trắng, là một con cá voi nhảy ra khỏi mặt nước. Nhưng chẳng hiểu tại sao, toàn bộ mặt nước ấy lại tối đen, chỉ có mình con cá voi là màu trắng xóa, nhìn thôi đã làm người ta thấy nặng nề.
An Lương theo ngành Tâm thần học ở trường, cũng có ít kiến thức về mảng phân tích tâm lý, hồi đại học anh đã từng học về Nhà-Cây-Người và Rorschach Test. Nhưng không cần đến kiến thức chuyên ngành thì anh cũng có thể cảm nhận được chính xác cảm xúc truyền ra từ bức tranh này, nó không hề làm người ta thoải mái.
Bà cụ vẫn im lặng nãy giờ bỗng cử động, bà vén chăn xuống khỏi giường, đi chân trần tới: “Tôi muốn xuất viện.”“Thì cũng kiểu kiểu đó.” Ông anh khoác áo lên người rồi quay sang Tần Hoài, “Cậu nhóc còn lịch nào nữa không? Không có thì tôi mời hai người một bữa thịt nướng? Chú em cũng vất vả cả nửa ngày trời rồi.”Bài kiểm tra tính cách Nhà-Cây-Người (House-Tree-Person) cho thấy những lĩnh vực mâu thuẫn trong nội tâm và cảm xúc qua việc vẽ trên một tờ giấy trắng một ngôi nhà, một cái cây và một người. Sau khi hoàn thành bản vẽ, ý nghĩa của bài kiểm tra sẽ được đưa ra.
Ông anh kia đang định hỏi han thêm câu nữa, ai ngờ bỗng nhiên đau đến trợn mắt nhe răng: “Người anh em! Người anh em! Đau quá! Nhẹ chút!”
Thế là Tần Hoài nghiêng đầu, uống cốc nước ở trong tay An Lương. Môi cậu lướt qua mu bàn tay anh, vô cùng mềm mại.An Lương còn chưa dứt lời thì đám con cháu trước mặt đã sồn sồn lên, dẫn đầu chính là gã đàn ông trung niên vừa mới ngồi xổm bên giường bà cụ: “Chỉ tiêu số liệu cái đéo gì! Mày tưởng tao không biết bệnh viện chúng mày có ý đồ gì à? Thuốc chúng mày kê là vàng là bạc hay sao mà phải đốt tiền từng ngày một ở đây? Có phải mấy đồng lương hưu còm cõi của mẹ tao cũng phải cống hết vào bệnh viện của chúng mày không?”“Giám đốc Tần không có con gái, không biết giờ ông ta chết đứa cháu nào sẽ được lợi đây.”Test Rorschach là một trắc nghiệm tâm lý trong đó đối tượng nhận thức của vết mực được ghi lại và sau đó sử dụng phân tích tâm lý để giải thích. Một số nhà tâm lý học sử dụng này thử nghiệm để kiểm tra nhân cách của một người đặc tính và tình cảm hoạt động.
An Lương nhìn bức hình rất lâu, trời xui đất khiến thế nào anh lại lưu về.
Ngoài bài đăng này, Tần Hoài không đăng tải bất cứ cái gì nữa, hoặc có lẽ cậu đã xóa sạch tất cả rồi.
Tần Hoài nhắn tin lại rất nhanh nhưng cũng rất ngắn gọn, chỉ có một chữ “Vâng” lẻ loi nằm trên màn hình. An Lương nhíu mày nhìn hồi lâu, anh nhấn vào Wechat của cậu.
An Lương tắt Wechat rồi khẽ xoa lên mặt mình mà thở dài một hơi.
Anh tưởng mình quên cái gì nên quay đầu nhìn, lại nghe thấy giọng Chu Chi Tuấn nặng trĩu: “Tôi hỏi khí không phải, cậu làm ở đâu thế?”
Tần Hoài tựa như một con sông ngầm, ngoài mặt thì sóng yên gió lặng, thực chất lại mãnh liệt cuộn trào.
Bài kiểm tra tính cách Nhà-Cây-Người (House-Tree-Person) cho thấy những lĩnh vực mâu thuẫn trong nội tâm và cảm xúc qua việc vẽ trên một tờ giấy trắng một ngôi nhà, một cái cây và một người. Sau khi hoàn thành bản vẽ, ý nghĩa của bài kiểm tra sẽ được đưa ra.
Bài kiểm tra tính cách Nhà-Cây-Người (House-Tree-Person) cho thấy những lĩnh vực mâu thuẫn trong nội tâm và cảm xúc qua việc vẽ trên một tờ giấy trắng một ngôi nhà, một cái cây và một người. Sau khi hoàn thành bản vẽ, ý nghĩa của bài kiểm tra sẽ được đưa ra.
“Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?” Trong căn bếp không một bóng người, An Lương vừa nhìn avatar Wechat của Tần Hoài vừa chậm chạp hỏi.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, An Lương từ chối lời mời chơi game của đám Trần Kỳ, anh mở laptop lên, do dự chốc lát mới nhập ba chữ Tần Thạch Minh vào trong ô tìm kiếm.
Rất nhiều tin tức đồng loạt hiện lên, ấy vậy nhưng sau khi An Lương đọc kỹ một lượt thì lại nhận ra những tin tức này không tập trung vào Tần Thạch Minh mà lại hướng về người bị hại Tần Thạch Hán.
Sau đó cuộc đời ông ta đột ngột kết thúc vào sáu tháng trước.
Có vẻ như Tần Thạch Hán hồi còn sống là một người có máu mặt tại bản địa. An Lương đọc lướt một lần thì phát hiện người này là giám đốc của công ty năng lượng mới lớn nhất địa bàn, còn kèm theo hàng tá danh hiệu chức vụ đọc lên vừa tối nghĩa vừa khó nhớ. Tần Thạch Hán trên các bức hình tin tức thoạt nhìn cũng có vẻ là dạng thông minh lọc lõi.
Ngoài ra thì còn có những mẩu tin ca ngợi phẩm chất của người này. Có vẻ Tần Thạch Hán không chỉ là một doanh nhân mà còn được tung hô như một nhà từ thiện, chính ông ta một tay đáp cầu dắt mối xây dựng nên tổ chức hỗ trợ giáo dục trẻ em nữ tại địa phương, giải quyết được vấn đề đi học của rất nhiều bé gái.
“Mẹ tôi là dân Đông Bắc gốc luôn đó.” An Lương cười đáp, “Cách nói chuyện giống hệt anh.”
Sau đó cuộc đời ông ta đột ngột kết thúc vào sáu tháng trước.
An Lương cũng ôm ý đồ riêng, anh không muốn để Tần Hoài tháo đôi găng tay đen kia. Tần Hoài đeo găng tay nhìn xa cách lại thờ ơ đến lạ, An Lương biết, anh thích nhìn cậu như thế.
Đoạn tin tức này được miêu tả rất chi tiết, có lẽ kiểu vụ án giết người dã man này là đề tài được yêu thích nhất trong những cuộc trà dư tửu hậu của người dân. Lão bị chính anh ruột của mình giết chết, anh em như thể tay chân mà giết hại lẫn nhau luôn là chủ đề máu chó không bao giờ thay đổi. Có vô số suy đoán về chuyện này trong một diễn đàn địa phương, rất nhiều người cảm thấy hai anh em trở mặt thành thù vì địa vị xã hội không ngang hàng, tài sản chênh lệch quá lớn. Trước khi Tần Thạch Minh phạm tội, ông ta chỉ là một cán bộ tép riu trong một thị trấn dưới quê trực thuộc Trùng Khánh, tuy công việc ổn định nhưng chẳng hề có cơ hội làm giàu. Đối diện với người em trai gia tài bạc vạn, cũng dễ hiểu nếu người anh bị mất cân bằng trong tâm lý dẫn tới mưu đồ giết người.
“Gì mà Dung Ma Ma đâm Hoàn Châu Cách Cách chứ.” An Lương phì cười, “Dung Ma Ma đâm Tử Vi.”
Những dòng bình luận bên dưới ở diễn đàn thực sự rất quá đáng:
Hoàng Vĩ Nhân nhìn thấy là anh thì lập tức nở nụ cười: “Bác sĩ An vội gì chứ, vốn mang tới cho anh mà!”
Cánh tay Tần Hoài nắm lấy An Lương chợt căng lên.
“Các cụ có câu lòng ghen tị có thể giết người đó, ví dụ lù lù đây còn gì nữa.”
An Lương nhìn bức hình rất lâu, trời xui đất khiến thế nào anh lại lưu về.
“Anh em ruột thì sao, lúc giám đốc Tần phát tài cũng đâu có muốn giúp đỡ anh trai thoát nghèo, quả báo không chừa một ai đó?”
“Ông anh lão cũng oan đi, em trai thì hô mưa gọi gió, chắc chắn tâm lý mất cân bằng rồi. Có khi ở nhà bị vợ chửi cho cả ngày, chửi riết đến mức ông ta nóng lên mới xách dao đi chém người.”
An Lương còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy Tần Hoài kéo tay anh.
“Comment trên biết cái đếch gì, vợ ông ta chết từ mấy năm trước rồi, mẹ tôi quen bà vợ, biết đâu cũng là do lão chó này giết đấy.”
“Giám đốc Tần không có con gái, không biết giờ ông ta chết đứa cháu nào sẽ được lợi đây.”
“Sao cũng được.” An Lương vật ra cái ghế dựa trong văn phòng, “Làm hết sức rồi, nghe ý trời thôi. Bác sĩ cũng là người, nào phải thánh thần chứ.”
An Lương đọc những dòng bình luận này mà cảm thấy tức ngực đến ngột ngạt. Anh gập máy tính, khép hai mắt lại.
Hôm sau là thứ hai, dù đêm hôm trước An Lương có trằn trọc thế nào thì ngày tiếp theo sẽ vẫn ngoan ngoãn thức dậy đi làm.
Khi làm việc Tần Hoài tập trung lại lãnh đạm, như thể dù trời có sập bên cạnh cũng chẳng liên quan gì tới cậu. An Lương nhìn cậu chằm chằm, đáy lòng xao động chợt trở nên bình yên đến lạ. Anh ngồi ở sô pha bên cạnh, đôi khi sẽ tiếp lời Chu Chi Tuấn mấy câu, nhưng ánh mắt thì vẫn khăng khăng không rời khỏi Tần Hoài.
Hoàng Vĩ Nhân cầm một túi bánh bao và hai cốc sữa đậu nành đi vào phòng, An Lương tập kích đột ngột sau lưng cu cậu, chộp lấy túi sữa đậu rồi cắm ống hút uống vội, hành động mượt mà nhuần nhuyễn không hề trúc trắc.
Tần Hoài lẳng lặng kéo An Lương tới cạnh mình, cậu nhìn thẳng Chu Chi Tuấn, giọng nói nặng nề: “Thầy.”
“Buông tay ra.” Giọng An Lương lạnh tanh, “Tôi bảo anh buông tay ra.”
Hoàng Vĩ Nhân nhìn thấy là anh thì lập tức nở nụ cười: “Bác sĩ An vội gì chứ, vốn mang tới cho anh mà!”
“Đưa hết rồi ạ.” Tiểu Hoàng đi cùng anh tới khu nằm viện, “Người nhà của bệnh nhân giường yêu cầu xuất viện, anh có muốn qua xem lần cuối không.”
“Con ngoan quá, biết báo hiếu rồi, ba mày cảm động lắm.” An Lương ngậm ống hút nên nói chuyện cũng lùng bùng, “Sáng nay có bệnh nhân nào phải khám không? Đưa thuốc hết chưa?”
“Đưa hết rồi ạ.” Tiểu Hoàng đi cùng anh tới khu nằm viện, “Người nhà của bệnh nhân giường yêu cầu xuất viện, anh có muốn qua xem lần cuối không.”
“Giường ?”
“Bà cụ nghiên cứu vũ trụ đó.” Hoàng Vĩ Nhân mở cửa hành lang cho anh, “Người nhà không muốn để bà cụ bị giày vò thêm nữa, bảo sẽ đón bà ấy về rồi chăm sóc.”
An Lương nhíu mày: “Tình trạng của bà ấy buộc phải tới bệnh viện liên tục, sao người nhà chăm sóc được?”
“Bà cụ có bảo hiểm y tế, nhưng mà có vài loại thuốc tâm thần không nằm trong danh sách bảo hiểm.”
Hình vẽ lớn như vậy chắc chắn không thể xong trong một ngày. Xăm được cái đầu xong thì ông anh kia đã vã mồ hôi lạnh cầu xin: “Hôm nay tới đây thôi được không anh bạn, tôi phải hồi sức đã, mấy ngày nữa lại tới.”
Lời Hoàng Vĩ Nhân nói đúng kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng An Lương lại hiểu ngay.
Anh thở dài: “Đi thôi, chúng ta phải đi xem xem đám con cháu có hiếu đó mặt ngang mũi dọc thế nào.”
Đúng là đám con cháu đang ở trong phòng bệnh, thậm chí còn khá đông, bốn năm người vây quanh bà cụ. Bà cụ im lặng nằm trên giường, hai mắt mở to dán chặt vào trần nhà. Như thể trên đầu không phải mặt trần trắng xóa của bệnh viện mà là một dải ngân hà lấp lánh rực rỡ vậy.
Khi làm việc Tần Hoài rất tập trung, không ngẩng đầu cũng không nói chuyện, An Lương nhìn hồi lâu mà thấy mỏi cổ hộ.
Một gã đàn ông trung niên đang ngồi xổm trước đầu giường khuyên bà cụ: “Mẹ, mẹ chỉ nghĩ nhiều quá thôi chứ thực ra không có bệnh gì cả. Mẹ về với bọn con đi, về nhà cố gắng ăn uống bồi bổ, vui vẻ phấn chấn là không sao rồi…”
Bà lão không nhìn con mình, đôi con ngươi vẫn không nhúc nhích, cảm giác như đã đóng băng.
Thấy An Lương đi tới, mấy người đồng loạt vây lấy anh: “Bác sĩ, anh mau thu xếp thủ tục cho mẹ tôi đi, chúng tôi đón bà ấy về rồi còn phải đi làm nữa, sao có thể cứ hầu bà ấy mãi trong viện được?”
An Lương nhíu mày, anh lấy sổ bệnh án trong túi áo blouse ra lật trang: “Thuốc tôi kê cho bệnh nhân còn chưa hết liều, các chỉ tiêu cũng chưa đạt ngưỡng lý tưởng. Tôi đề nghị với tình trạng bệnh nhân bây giờ thì vẫn nên ở lại viện quan sát thêm…”
An Lương còn chưa dứt lời thì đám con cháu trước mặt đã sồn sồn lên, dẫn đầu chính là gã đàn ông trung niên vừa mới ngồi xổm bên giường bà cụ: “Chỉ tiêu số liệu cái đéo gì! Mày tưởng tao không biết bệnh viện chúng mày có ý đồ gì à? Thuốc chúng mày kê là vàng là bạc hay sao mà phải đốt tiền từng ngày một ở đây? Có phải mấy đồng lương hưu còm cõi của mẹ tao cũng phải cống hết vào bệnh viện của chúng mày không?”
An Lương hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân ra tay đánh người trong viện là vi phạm pháp luật. Anh cố nhịn mà nói: “Chẩn đoán ban đầu của người bệnh là trầm cảm rối loạn lưỡng cực, nhưng dựa theo trạng thái của bệnh nhân mấy ngày vừa rồi thì có thể phân hình của bà ấy sẽ thay đổi. Đây là thời điểm bệnh tình bất ổn nhất…”
An Lương còn chưa nói xong đã thấy cổ áo bị thít chặt lại.
“Con ngoan quá, biết báo hiếu rồi, ba mày cảm động lắm.” An Lương ngậm ống hút nên nói chuyện cũng lùng bùng, “Sáng nay có bệnh nhân nào phải khám không? Đưa thuốc hết chưa?”
Đứa con trai của bà lão vươn tay túm lấy cổ áo blouse của An Lương, kéo cả người anh loạng choạng về phía trước. Lúc nói chuyện thì nước bọt phì phì suýt phun vào mặt An Lương: “Mày mới là đồ tâm thần! Cả nhà mày đều tâm thần! Có tin mày còn nói hươu nói vượn ở đây nữa là tao cho người giết mày luôn không! Đt mẹ mày….”
“Buông tay ra.” Giọng An Lương lạnh tanh, “Tôi bảo anh buông tay ra.”
An Lương không phản bác nổi, người nhà của bà cụ lập tức dùng dằng khuyên can bà: “Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ…”
Bản thân anh mắc bệnh sạch sẽ, giờ đối diện với gương mặt bóng nhẫy toàn dầu và đống nước bọt phun ra của gã đàn ông trung niên này, anh cảm thấy khéo mình sẽ nôn hết đống sữa đậu vừa uống luôn.
Hoàng Vĩ Nhân lập tức tiến tới giúp đỡ: “Buông ra! Làm gì vậy! Tôi gọi bảo vệ bây giờ!”
Gã đàn ông trung niên vẫn đang chửi bới do kích động, An Lương cười lạnh, vươn tay ra nắm lấy cổ tay gã đang túm cổ áo mình. Anh không thể hiện bất cứ biểu cảm gì trên mặt, răng lại nghiến rất chặt, từng chút từng chút gỡ bàn tay kia xuống xong còn chưa dừng lại, anh vặn tay gã tạo thành một góc khó tưởng tượng nổi.
“Đau đau đau! Đt mẹ mày dừng tay lại!” Gã đàn ông trung niên xoắn vặn cả người chỉ để cổ tay không bị vặn gãy.
Test Rorschach là một trắc nghiệm tâm lý trong đó đối tượng nhận thức của vết mực được ghi lại và sau đó sử dụng phân tích tâm lý để giải thích. Một số nhà tâm lý học sử dụng này thử nghiệm để kiểm tra nhân cách của một người đặc tính và tình cảm hoạt động.
An Lương thả cổ tay gã ra như ném rác, anh chỉnh lại cổ áo cho thẳng thớm rồi cúi xuống nhìn gương mặt vặn vẹo của gã đàn ông: “Tìm người giết tôi? Anh cứ thử xem, bản thân tôi cũng muốn biết anh có thể tìm được ai đây.”
Đám người nhà bên cạnh lập tức nhao nhao lên, mấy người phụ nữ bắt đầu khuyên giải kiểu bằng mặt không bằng lòng. An Lương lười không muốn đáp lời bọn họ, chỉ lo lật sổ bệnh án rồi nói với Tiểu Hoàng: “Ba rưỡi chiều nay vẫn còn hai milligram thuốc nữa, đừng quên chuẩn bị nước ấm và sữa cho bệnh nhân.”
Bà cụ vẫn im lặng nãy giờ bỗng cử động, bà vén chăn xuống khỏi giường, đi chân trần tới: “Tôi muốn xuất viện.”
An Lương vươn tay kéo bà, bà cụ xoay người đối diện với anh, ánh mắt sáng sủa trong veo: “Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi vẫn phải xuất viện thôi.”
An Lương hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân ra tay đánh người trong viện là vi phạm pháp luật. Anh cố nhịn mà nói: “Chẩn đoán ban đầu của người bệnh là trầm cảm rối loạn lưỡng cực, nhưng dựa theo trạng thái của bệnh nhân mấy ngày vừa rồi thì có thể phân hình của bà ấy sẽ thay đổi. Đây là thời điểm bệnh tình bất ổn nhất…”
Bà quay đầu nhìn đám con cháu của mình, giọng nói lạnh ngắt: “Nếu không xuất viện, tôi sợ chúng nó hạ độc giết chết tôi mất.”
An Lương không phản bác nổi, người nhà của bà cụ lập tức dùng dằng khuyên can bà: “Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ…”
Bà cụ cứ thế đi ra ngoài phòng bệnh không thèm quay đầu, như thể lũ khốn nạn này không phải do bà sinh ra. Hoàng Vĩ Nhân vội vàng xách đôi dép của bà dưới sàn lên: “Bà! Bà đi dép vào đã!”
Cu cậu bối rối quay đầu hỏi An Lương: “Bác sĩ An, làm sao bây giờ ạ?”
Ai ngờ Tần Hoài lại lắc đầu, gương mặt của cậu chìm một nửa vào bóng tối nơi hành lang: “Chọn bừa một dòng sông mà thôi. Em lên trước đây, bác sĩ An về cẩn thận.”
Đầu An Lương đau sắp nứt, anh xoa nhẹ lên gương mặt mỏi mệt của mình rồi nói: “Tự bệnh nhân muốn xuất viện rồi, thông báo bên nội trú lo thủ tục đi.”
Làm xong hết thủ tục nhưng An Lương vẫn thấy không an tâm, anh cho những viên thuốc còn lại vào túi kín, tự tay viết một tờ hướng dẫn cách uống rồi bỏ vào túi rồi đưa cho Hoàng Vĩ Nhân: “Cậu đưa cái này cho bệnh nhân, bảo với bà ấy là mấy ngày tới vẫn phải uống thuốc, cách uống tôi đã viết rõ hết rồi! Sau đó cậu bảo bà ấy nếu thấy khó chịu thì phải lập tức quay về bệnh viện khám lại.”
Tiểu Hoàng nhận gói thuốc kia, định nói gì đó rồi lại ngập ngừng, chờ mãi mới lên tiếng: “Bác sĩ An, anh cảm thấy bệnh nhân sẽ nghe anh sao?”
“Ừ, làm sao, chú em cũng quen dân Đông Bắc à?” Ông anh kia rất nhiệt tình.
“Sao cũng được.” An Lương vật ra cái ghế dựa trong văn phòng, “Làm hết sức rồi, nghe ý trời thôi. Bác sĩ cũng là người, nào phải thánh thần chứ.”
Anh thật sự cảm thấy mệt mỏi, thậm chí khi ở phòng bệnh anh còn từng nghĩ: Rốt cuộc mục đích của một người trên cuộc đời này là gì đây? Sinh con đẻ cái làm lụng vất vả hơn nửa đời, cuối cùng lại nhận ra con cái chỉ mong mình chết sớm hơn một chút.
Hết chương .