" Lép bép....lép bép.."
Tiếng củi khô đang cháy nổ tanh tách khi Nam khẽ đẩy phần củi từ bên ngoài vào, mùi thơm của khoai lang nướng đang lan tỏa khiến cho Lụn chảy nước miếng, nó nhìn Nam hỏi:
- - Anh ơi, chín chưa ạ..?
Nam lắc đầu:
- - Chưa đâu, phải vùi một lúc nữa ăn mới thơm. Ngửi thấy không, nức hết cả mũi rồi kìa.
Lụn nhăn mặt:
- - Nhưng em đói quá rồi.
Nam cười:
- - Anh đã bảo mày ở nhà mà không nghe, cứ cố theo anh làm gì. Khu rừng này nguy hiểm lắm đấy có biết không hả..?
Lụn gãi đầu ngại ngùng, nhưng ánh mắt của nó được ánh lửa chiếu vào long lanh, nó quả quyết:
- - Em biết, nhưng đi với anh Nam thì em không sợ gì cả. Với lại lần này là đi hái thuốc cho bé Nhi, em muốn tự tay mình làm điều gì đó cho Nhi.
Nam lắc đầu rồi dùng một xiên que nãy giờ Nam ngồi vót nhọn. Vẩy nhẹ bàn tay, nhìn qua rất nhẹ nhàng nhưng xiên que ấy cắm phập vào giữ đám tro vẫn còn đang ửng hồng rất nóng. Nam nói:
- - Chín rồi đó, cẩn thận kẻo bỏng.
Lụn cầm xiên que rút lên, cái que xiên chính giữa vào củ khoai lang được được vùi trong tro đỏ. Tuy bên trong đã mềm, rướp ra cả mật vàng nhưng lớp vỏ khoai bên ngoài khá cứng bởi đã cháy đen. Vậy mà chỉ một cái vẩy tay Nam lại có thể khiến cho xiên que tưởng chừng vô hại kia cắm phập vào xuyên qua củ khoai như vậy. Lụn nhìn Nam đầy thán phục:
- - Anh Nam siêu quá đi. Em bẻ cho anh một nửa nè.
Nam xoa đầu Lụn rồi nói:
- - Em ăn đi, anh không đói. Vẫn còn củ mà, để sáng mai ăn sáng rồi trở về làng nhé.
Nhìn cậu bé bị bỏng gần như một nửa khuôn mặt đang thổi phù phù những miếng khoai nóng giãy, nghe cậu bé muốn chăm sóc Nhi, Nam thấy hình ảnh của mình ngày xưa, cái ngày mà hai anh em Nam phải nương tựa vào nhau mà sống, nhớ đến quả táo mà bố Nam cho Hạnh khi cả hai mới dọn về nhà mụ Hường sống. Nam cũng nhường cho em hết những gì ngon lành nhất.
Lửa than vẫn cháy, nhưng trời đã về khuya, đêm trong rừng rất lạnh. Bớt lửa để tránh thu hút thú dữ, Nam ngước lên bầu trời le lói những vì sao đang ánh lên sau những tán lá cây của rừng rậm:
- - Con bé Hạnh giờ ra sao rồi nhỉ..? Mình nhớ nó quá.
Đã năm, kể từ ngày được Đen đưa đến đây......Vậy mà đã năm trôi qua rồi, thời gian như một con thoi dệt vải, cuộc đời con người như những mành chỉ được con thoi đó quay dần cho đến khi kết thúc. Chỉ có điều con thoi thời gian không bao giờ dừng lại, còn chỉ trên nó cũng như tuổi đời của con người, cuối cùng sẽ chấm dứt.
Ba năm, không dài, nhưng cũng không phải ngắn. Đối với người bình thường năm ở đây có lẽ là một địa ngục trần gian, là một cực hình không ai dám đương đầu. Nhưng với Nam quỹ thời gian năm qua dường như chưa đủ, bởi cho dù có cố gắng tận dụng thế nào thì Nam vẫn không thể đồng ý với bản thân rằng đã đủ. Ngày đêm tập luyện không kể mưa gió, trời nóng hay lạnh. Sức chịu đựng và ý chí của Nam khiến cho tất cả phải nể sợ. Họ không biết mục đích cuối cùng của Nam là gì, nhưng họ nhận thấy rằng trong Nam đang ẩn chứa một con quỷ đáng sợ.
Và con quỷ này chỉ trong vòng năm đã có thể một mình tung hoành trong khu rừng rậm mà trước đây chỉ chậm một chút nữa thôi tính mạng của nó đã bị khu rừng nuốt chửng.
" Phì...Phì..."
Trong màn đêm lạnh lẽo, ánh lửa dường như không đủ để con người có thể nhìn thấy được những gì đang diễn ra xung quanh. Vậy nhưng một lưỡi dao sắc nhọn vừa lóe lên rồi cắm phập vào gốc cây cách đó chừng m. Ngay lập tức cành lá xào xạc, một lát sau tất cả lại trở về trang thái im ìm, tĩnh lặng, không có gì ngoài tiếng côn trùng, tiếng củi cháy.
Lụn ăn xong đã ngủ say, Nam cởi áo ngoài đắp thêm vào cho thằng bé, cẩn thận hơn Nam lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ màu vàng, chấm lên đầu ngón tay, Nam khẽ bôi lên tay chân, cũng như trán của Lụn. Thứ này chính là một loại thảo dược được Pỉn Tá sử dụng mỗi khi đi rừng, nó có tác dụng tránh rắn và các loại côn trùng có nọc độc. Mới ban nãy đã có con rắn muốn tấn công hai anh em. Lưỡi dao mà Nam phóng đi cũng có tẩm loại thảo dược hữu hiệu này. Đó chính là lý do vì sao mà con rắn ngay lập tức phải trườn đi.
Khu rừng nguy hiểm là vậy nhưng vì Lụn nhất quyết đòi đi theo nên Nam cần phải chú ý hơn rất nhiều. Bé Nhi bị ốm, sốt khá cao vào chiều tối ngày hôm qua. Cơn sốt rừng khiến cho Nhi hôn mê bất tỉnh ngay sau bữa cơm. Thật không may khi mà thứ thuốc để điều trị bệnh sốt rừng lúc ấy lại không còn. Ở đây sức khỏe của tất cả mọi người đều nhờ vào Pỉn Tá, một trong bốn gã sư phụ, bởi rất lâu mới có người đi ra khỏi rừng để mua nhu yếu phẩm cần thiết. Ngoài ra cuộc sống của dân làng đều là tự cung, tự cấp.
Vì trời đã sẩm tối, việc đi vào rừng đã là một chuyện khó khăn, nguy hiểm chứ chưa cần nói đến tìm được cây thuốc. Loại cây này mọc trên vách núi đá dựng đứng, rất khó để hái được vào ban ngày, trời sắp tối nên ai cũng nói để khi sáng sẽ lập tức đi hái thuốc. Tuy nhiên nhìn con bé nằm mê man, hơi thở không đều đặn, mỗi lúc nó lại sốt cao hơn, nhưng người nó thì lại lạnh. Nam mới đưa ra ý kiến, Nam sẽ vào rừng hái thuốc.
Bởi trong những người ở đây thì chỉ có Pỉn Tá và Nam là biết rõ cây thuốc này. Pỉn Tá không thể rời khỏi làng bởi bệnh tình của Nhi chưa rõ sẽ dẫn đến biến chứng gì, những người còn lại có thể đi rừng nhưng lại không biết cây thuốc mọc ở đâu. Nếu để muộn hơn sợ rằng Nhi sẽ càng nguy hiểm. Vậy nên dù cho mọi người khuyên ngăn nhưng Nam vẫn quyết định đi vào rừng hái thuốc.
Khổ một nỗi cậu bé Lụn cứ đòi đi theo, đã ba năm trôi qua nhưng dường như Lụn vẫn chưa thể quên được cái ngày mà Lụn để lạc mất Nhi, lần đó cả Nam và Nhi đều suýt chết. Cũng sau lần lạc trong rừng ấy, sức khỏe của Nhi có phần yếu hơn trước, Nhi dễ bị ốm, dễ bị mắc bệnh hơn tất cả mọi người. Điều kiện vật chất thiếu thốn cũng không còn cách nào hơn. Ý thức được việc đó nên Lụn muốn làm điều gì cho Nhi, cũng là chuộc lỗi.
Lụn đòi theo nhưng không ai cho, nhìn thằng bé khóc lóc đến đỏ cả mắt Nam cũng thương lắm. Nhưng khu rừng thực sự nguy hiểm, chỉ cần sơ xảy một chút thôi sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Có điều, khi Nam chuẩn bị dụng cụ, đồ đạc thì Nam phát hiện ra một chuyện lạ. Vác gùi lên bước đi vào trong bóng tối của khu rừng Nam mới nói:
- - Nếu muốn đi thì cố chịu mà nằm yên trong đó.
Chiếc gùi khá nặng khẽ nhúc nhích, tiếng nói trong gùi vọng ra:
- - Anh biết rồi à..? Anh cho em đi với.
Nam thở dài:
- - Em nghĩ cái gùi này hàng ngày anh cho đá vào leo rừng nên e bỏ đá ra chui vào rồi lừa anh hả. Thằng ngốc, đấy là luyện tập, còn đây là đi hái thuốc nên tất nhiên anh phải bỏ đá ra chứ. Có ai mà vác cái gùi nặng mấy chục cân đi rừng vào ban đêm không.
Lụn thút thít:
- - Em...em xin lỗi....Em lại gây ra chuyện rồi, nhưng em chỉ muốn hái thuốc cho bé Nhi.
Nam cười:
- - Anh biết nên anh mới vác theo em, đừng lo....Em không nặng bằng số đá hàng ngày anh vẫn đem theo. Mà này em sụt mất kg rồi đấy, lo ăn uống vào. Chịu khó nhé, anh sẽ đi nhanh đó.....Khi đến đoạn nghỉ anh sẽ để em ra.
Lụn vâng dạ đồng ý, chỉ với cái đèn pin gắn trên mũ mà Nam băng rừng rất nhanh nhẹn. Đó là trên vai còn vác theo cả một cậu bé, Nam hiểu được cảm giác của Lụn. Một người anh trai muốn chăm sóc em gái mình, Nam cũng biết Lụn luôn ngại ngùng bởi chuyện quá khứ, một đứa nhỏ lại suy nghĩ nhiều đến vậy thật khó cho nó. Bởi vậy, tuy phát hiện ra cậu bé trốn trong gùi Nam vẫn quyết định mang theo. Vì đây cũng chính là cơ hội để cho Lụn thấy yên lòng.
Nhìn thằng bé ngủ ngon lành, nhìn sang gùi thuốc đã được hái khá nhiều. Nam mỉm cười:
- - Khá lắm nhóc, sau này nhóc sẽ trở thành một người đàn ông thực thụ. Hãy cố gắng chăm sóc, bảo vệ cho những người mình yêu thương......Đừng giống như anh.