Huy trâu mặt đỏ tía tai, mắt trợn ngược nhìn Phương như muốn ăn tươi nuốt sống. Huy trâu quát:
— Nói gì nói nhanh đi.
Nam từ tốn phân tích:
— Đại ca, em nói với anh những chuyện này không phải là để anh nổi nóng đến mức gϊếŧ người. Anh không thích hợp với việc làm ăn, kinh doanh. Kiểu gì cũng cần có người biết việc đảm nhận. Dù sao đi nữa Phương cũng là em họ của anh. Giờ mà anh ra tay quá nặng sau này anh sẽ khó ăn khó nói. Tiếp theo nữa, anh là người có tiếng tăm trong giới xã hội. Giờ nếu để lộ ra chuyện này chẳng phải sẽ khiến cho người ta đồn ầm lên là anh bị người nhà qua mặt hay sao..!?
Huy trâu bình tĩnh trở lại:
— Nhưng....nhưng nó lừa tao suốt thời gian qua. Nói như mày chẳng phải tha cho nó dễ dàng thế à..!?
Nam cười:
— Không, tha làm sao được. Nhưng em có cách này hay hơn. Anh có muốn nghe thử không..!?
Huy trâu nói:
— Mày nói nhanh đi, sốt ruột quá.
Nam tiếp:
— Như Phương đã nói, số tiền ăn bớt ấy sẽ đem trả lại anh. Coi như đấy là một cách chuộc lỗi. Tiếp theo quán bar vẫn cần phải hoạt động. Hiện nay Phương vừa là quản lý, vừa là pha chế nên không thể thay thế ngay được. Hắn cũng là người nhà của đại ca nên đại ca giơ cao đánh khẽ. Cho hắn thêm một cơ hội để sửa sai. Em tính chuyện hôm nay chỉ nên dừng lại ở mức độ chỉ ba người chúng ta biết. Phương vẫn quản lý quán như bình thường. Sổ sách làm lại, hàng hoá nhập phải chuẩn. Nếu chỉ cần một sai phạm nữa khi ấy đại ca muốn làm gì thì làm. Như vậy có được không ạ..!?
Những lời phân tích của Nam vừa hợp lý lại hợp cả tình. Giờ nếu đánh thằng Phương cũng không giải quyết được gì, quán bar ko có bartender thì sao hoạt động được. Mà làm to chuyện người xấu mặt đầu tiên chính là bản thân Huy trâu....Huy trâu gạt Nam sang một bên, Phương thấy vậy sợ quá khóc lóc van xin:
— Anh Huy, anh cho em cơ hội đi...Em hứa, em thề, em đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Huy trâu lừ mắt, tóm cổ áo Phương, Huy trâu xốc dựng Phương lên rồi nhìn thẳng vào mắt hỏi:
— Nếu mà mày làm sai thì sao..!?
Phương run như cầy sấy, nướƈ ŧıểυ đang chảy tong tong xuống sàn nhà. Nhìn cận mặt Huy trâu lúc này bố bảo Phương cũng không dám cãi, Phương run run:
— Nếu..nếu thế...anh...gϊếŧ em cũng...cũng...được.
Huy trâu nghiến răng:
— May cho mày là hôm nay có thằng Nam đỡ hộ. Không thì mấy tháng nữa mày không ra khỏi viện được đâu.
Phương gật đầu lia lịa, Huy trâu thả tay ra mà Phương ngồi bẹp luôn xuống đất không đứng lên được vì sợ. Phương nhìn Nam:
— Cảm ơn cậu....cảm ơn cậu nhiều.
Nam thấy cũng hơi áy náy, bởi vì Nam mà hắn suýt nữa lãnh đủ. Lúc Huy trâu điên lên quả thực đáng sợ, họ hàng hay người nhà hắn cũng sẵn sàng xuống tay nếu dám lừa hắn. Huy trâu quát Phương:
— Dọn dẹp sạch chỗ này đi, mày khai quá đấy. Ngày mai tiếp tục công việc bình thường.
Phương lồm cồm bò dậy miệng nói liên hồi:
— Dạ....dạ....anh với Nam cứ đi đi...để em dọn.
Huy trâu ngoắc tay cho Nam:
— Đi thôi....
Nam gật đầu đi theo, trên xe oto Huy trâu hỏi:
— Tao cảm thấy mày rất giỏi trong mọi việc. Quan sát nhạy bén, phân tích tình huống hợp lý. Cách giải quyết mày đưa ra cũng rất hay.
Nam khẽ đáp:
— Đại ca yên tâm đi, hắn không dám làm sai nữa đâu. Nhưng hắn là người làm được việc, lòng tham thì ai cũng có, nhất là đứng trước cơ hội lớn như vậy. Doạ hắn thế là đủ rồi, từ sau đại ca không cần lo chuyện làm ăn nữa. Nhưng em thấy cũng nên cần xoa dịu hắn một chút, kiểu vừa khiến hắn sợ, nhưng mặt khác lại làm cho hắn nể phục. Như thế mới là cách quản lý con người hữu hiệu nhất.
Huy trâm ậm ờ:
— Mày nói đúng, nhưng chẳng lẽ lại tăng lương cho nó sau khi nó lừa tao à..!? Thế sao được.
Nam khẽ cười:
— Không, em đâu có nói tăng lương. Có một cách khá đơn giản. Hiện nay quán cũng đã có lượng khách ổn định. Chỉ cần đại ca quảng bá thêm một chút khách sẽ đông hơn. Phương đang kiêm hai chức quản lý và pha chế. Tay nghề của hắn cũng thuộc loại khá. Đại ca có thể thưởng thêm cho hắn bằng cách để hắn nhận thêm người mới, dạng như học viên muốn học pha chế cấp tốc. Số tiền thu được từ việc dạy nghề ấy sẽ cho hắn. Làm như vậy quán sẽ giải quyết được nhân lực phục vụ từ người học nghề, mà tay Phương cũng sẽ có thêm một khoản ngoài lương. Em nghĩ như thế là ổn.
Huy trâu cười phá lên:
— Ha ha ha, hay, hay lắm....Thế mà tao không nghĩ ra. Được cứ theo ý mày mà làm...!! À mà, từ mai mày không đến bar nữa..!?
Nam giả bộ:
— Sao lại thế, đại ca đuổi em à..!?
Huy trâu cười:
— Khà khà, tao thấy nếu để mày ở đó thì phí phạm lắm. Sáng mai đợi ở nhà, tao sẽ cho người đến đón. Trong công ty đang thiếu một người có khả năng quản lý giấy tờ. Tao nghĩ thông minh như mày cho vào vị trí đó sẽ rất ok. Để tao bàn qua với một vài người. Nhưng chắc chắn là được thôi.
Nam như mở cờ trong bụng. Cũng không có gì lạ bởi mới đây Vinh sắt cùng đám đàn em đều đã chết. Ít nhiều nội bộ Thành Hưng cũng có chút xáo trộn. Chỉ là không ngờ Huy trâu lại đưa Nam vào một cách đê dàng như vậy.
Thế có nghĩa là bước thứ trong kế hoạch của Nam đã thành công. Nam chính thức có cơ hội đặt chân vào nội bộ của Thành Hưng, đáng sợ hơn cơ hội đó được bảo kê bởi một kẻ có tiếng nói trong bộ sậu Thành Hưng: Huy trâu.
Nam đáp:
— Thế có được không đại ca, em sợ em mới theo đại ca mà được cất nhắc như thế sẽ khiến người khác không hài lòng.
Huy trâu cau mặt:
— Đàn em do Huy trâu này giới thiệu, kẻ nào dám lên tiếng. Chỉ cần mày đừng làm tao thất vọng là được.
Xe của Huy trâu dừng gần khu mà hắn thuê cho Nam ở trọ. Trước khi xuống xe Huy trâu không quên dặn Nam ngày mai ăn mặc cho chỉnh tề rồi đợi người đến đón. Nam đợi Huy trâu phóng xe đi mất mới bước vào con ngõ nơi nhà trọ.
Cầm chìa khoá trên tay chưa mở nhưng Nam đã phát hiện ổ khoá có điều bất thường. Nhìn xung quanh một lượt Nam biết có kẻ đã viếng thăm nhà mình.
" Cạch "
Khoá được mở ra, Nam từ từ bước vào trong. Mắt đảo khắp nhà, Nam đang thăm dò một điều gì đó. Bất chợt Nam quay người lại đằng sau tung một cú đấm.
Kẻ lạ mặt cũng lập tức né được, Nam tiêp tục lao vào thì hắn giơ tay:
— Ấy....ấy....dừng tay. Người quen đây mà...He he he.
Nam thu nắm đấm lại, bởi đó là giọng của Đen, Nam hỏi:
— Anh đến đây làm gì..!?
Đen bỏ mũ lưỡi trai ra rồi cười đáp:
— Lâu không gặp chú mày nên nhớ thôi, với lại anh cũng muốn xem công việc của chú mày tiến triển đến đâu rồi....Nhưng xem ra chú mày đang làm rất tốt. Xe của hắn đẹp đấy...Mà này, sao chú mày không đột nhập luôn vào nhà của Thành Hưng rồi " xoẹt " thế là xong. Việc gì phải mất công như thế này.
Nam nói:
— Mọi chuyện không đơn giản như thế đâu. Thành Hưng rất hiếm khi lộ mặt. Nay hắn ở đây, ngày mai hắn ở chỗ khác. Con người này có đầu óc, hắn biết cách để bản thân mình trong sạch. Nếu sai một li thì sao sẽ càng khó khăn hơn. Hơn nữa nếu đúng là hắn đã làm điều mà anh nói thì tôi muốn hắn cảm nhận lại cảm giác y như vậy....
Mắt Nam ánh lên sự lạnh lùng, đáng sợ, Nam hỏi:
— Gia đình hắn thế nào..!?
Đen mỉm cười:
— Gã có một đứa con gái....Này, tự xem đi.
Đen quăng tập hồ sơ lên bàn rồi khẽ mở cửa sổ phì phèo thuốc lá. Mở tập hồ sơ, Nam cầm mấy tấm ảnh lên rồi nói:
— Đây là...!?