Vũ con lên tiếng đầu tiên:
— Tướng tá, dáng dấp cũng khá ngon lành đấy....Chỉ có điều những thông tin mà ông đưa ra về cậu ta rất chung chung. Hoặc có thể nói vô cùng mập mờ, không rõ ràng. Xuất thân, quê quán, đã từng làm công việc gì đều không có. Tôi e rằng để cậu ta làm việc tại Thành Hưng không ổn..!?
Huy trâu tỏ ra tức giận nhưng cố nén lại, Huy trâu nói:
— Nhưng nó là người của tôi, bản thân tôi cũng đã từng được nó cứu mạng. Khả năng làm việc của nó cũng đã được tôi thử thách qua. Có như vậy tôi mới đề cử nó vào đây làm. Hiện tại chúng ta đang thiếu người có thể quản lý, tính toán, thậm chí là vạch ra kế hoạch làm ăn....Và đây là người mà chúng ta cần.
Vũ con mỉm cười:
— Công việc là của cả công ty, chúng ta không thể dựa vào ý kiến của một mình ông để quyết định được. Những lời ông đưa ra chỉ là đánh giá chủ quan từ phía ông. Còn chúng tôi muốn mọi thứ minh bạch, rõ ràng hơn. Nếu làm như ông liệu sau này ai là người của ông cũng được đặc cách hết à..!? Đấy là chưa nói đến, biết đâu cậu ta là cớm cài vào thì sao..!?
Huy trâu cau mặt nắm chặt tay lại:
— Mày....mày....
Nam trắng khẽ đưa tay ra ngăn Huy trâu lại, Nam trắng nhìn Vũ con cười:
— Trước tiên, tôi muốn nói về vấn đề xuất thân. Tất cả những người ngồi đây kể từ khi gây dựng cùng Thành Hưng có ai có xuất thân tốt đẹp không..!? Tất cả chúng ta đều là những tay giang hồ bạt mạng, được anh cả tụ họp lại cùng nhau tạo dựng công ty. Từ một cửa hiệu cầm đồ, sau đó chúng ta vươn ra mở chi nhánh....Đến bây giờ là công ty, không ai trong chúng ta có lai lịch đàng hoàng, rõ ràng. Nhưng chúng ta được đại ca nhìn nhận và tin tưởng. Thành công thì tôi không cần nói đến nữa. Những kẻ có chuyên môn, có lai lịch hiện giờ đang ở hết dưới tầng và tầng , tại sao chúng ta lại khó khăn tìm người để đưa lên tầng đến vậy..!? Bởi vì chúng ta không tin tưởng ai cả. Đúng như anh Vũ nói, biết đâu cậu ta là cớm, nhưng tôi lại tin anh Huy hơn. Vì anh Huy là người góp công lớn để đặt nền móng của Thành Hưng như ngày hôm nay. Người được anh Huy giới thiệu tôi tin là người không khiến chúng ta thất vọng.
Huy trâu không giỏi trong việc đối đáp, nhưng xem ra Nam Trắng lại là người rất giỏi trong việc này. Câu nào của Nam Trắng nói ra đều khiến cho Vũ Con không thể bật lại được. Nhưng Nam Trắng tiếp tục:
— Để cẩn thận hơn cho anh Vũ thì tôi có một ý kiến thế này. Chúng ta sẽ giao cho cậu ta một việc trước đã. Nếu như hoàn thành thì cậu ta sẽ qua được ải. Điều này cũng sẽ giải quyết khúc mắc, lấn cấn trong lòng mọi người.
Nhìn Nam, Nam Trắng hỏi:
— Cậu tên Nam phải không...!? Chúng ta cùng tên đấy..!! Cậu xuất hiện ở đây không phải là đang đi phỏng vấn một công việc thông thường. Đó chính là lý do tại sao chúng tôi để cậu đi tham quan một vòng trước khi vào đây. Nên nhớ ngoài người của Thành Hưng thì không có ai bước chân lên được từ tầng trở đi. Cậu được anh Huy cất nhắc chính là bước đệm lớn nhất để cậu có mặt tại căn phòng này. Nhưng trước khi trở thành người của Thành Hưng cậu cũng cần phải lập được một công trạng gì đó cho công ty. Có như vậy mới khiến người khác nể phục, và cậu có thể chứng minh được bản thân mình. Cậu dám nhận công việc này chứ..!?
Trước khi đến đây Nam cũng đã dự đoán từ trước mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy được. Luật giang hồ trước tiên phải xét đến công trạng. Ban nãy Nam được dẫn đi một vòng các tầng thì mục đích chính của những tên cầm đầu là muốn dằn mặt Nam. Rõ ràng Thành Hưng không đơn giản như vẻ bề ngoài, chúng quy củ, nghiêm ngặt và cẩn trọng hơn rất nhiều. Huy Trâu, Vũ Con, Đình Sáu chờ đợi câu trả lời từ Nam, Nam đáp:
— Trước tiên cho tôi xin được cúi đầu chào tất cả các vị có mặt ở đây. Tôi tên Nguyễn Văn Nam, là một kẻ lang bạt nhiều năm nay. Bố mẹ đã chết không còn ai. Tôi có mặt ở đây đúng là nhờ vào công ơn của anh Huy. Bản thân tôi cũng không dám mơ một thằng vô gia cư, lang thang như mình lại được một đại ca như anh Huy nâng đỡ. Anh Huy đã đưa tôi ra khỏi con hẻm tối đầy những xi lanh, giấy bạc. Anh Huy đã cho tôi nghị lực sống. Giúp tôi nhận ra giá trị của bản thân mình. Và để đáp trả lại ân tình của anh Huy, tôi xin nhận công việc mà các vị sẽ giao. Tôi sẽ hoàn thành nó...
Nam Trắng phá lên cười:
— Ha ha ha, cậu ta tự tin đấy...Cậu sẽ làm mặc dù chưa biết nó là việc gì..!?
Nam khẳng khái trả lời:
— Đi theo anh Huy tôi cũng như có được mạng sống thứ . Nếu vậy kể cả việc chết tôi cũng dám làm.
Nam Trắng vỗ tay khen ngợi:
— Tốt, tốt lắm...Rất bản lĩnh, nhưng yên tâm cậu không phải đi vào chỗ chết đâu. Cậu cũng biết công ty của chúng ta thực chất là làm gì rồi nhỉ..!? Chúng ta cho vay, cho tất cả những ai cần vay tiền với một mức lãi suất theo thoả thuận. Từ doanh nghiệp cho đến các công ty con, xã hội đen, quán bar, vũ trường....thậm chí là người làm công ăn lương. Ở đời, cho vay thì dễ nhưng đi đòi thì lại rất khó. Không chỉ những chi nhánh cầm đồ nhỏ lẻ mới có nợ xấu, mà ngay cả Thành Hưng chúng ta cũng có nợ xấu. Không chỉ thế, vì chúng ta là một tổ chức quy mô nên những khoản nợ xấu thường rất lớn. Mà những kẻ nợ xấu của chúng ta cũng không phải dạng vừa. Bọn chúng rắn mặt, có thế lực chống lưng...Vì vậy việc thu hồi nợ gặp rất nhiều khó khăn.
Huy Trâu gần như ngay lập tức hiểu ra vấn đề khi mà phía bên kia Vũ Con đang nhếch mép cười, Huy Trâu nói:
— Này, không phải mày định bắt nó đi đòi nợ ở chỗ đó đấy chứ..!?
Nam Trắng nhìn Huy Trâu mỉm cười:
— Theo anh thì còn chỗ nào mà chúng ta chưa đòi được nữa...!? Đúng vậy, chính là thằng khốn Hưng Già, chủ của động lắc Monaco. Khoản tiền tỷ mà Hưng Già vay chúng ta cách đây năm cho đến ngày hôm nay hắn hình như đã quên sạch cả gốc lẫn lãi.
Huy Trâu nói tiếp:
— Nhưng hiện tại Monaco đang được phía công an đứng sau bảo kê. Hơn nữa việc này chẳng phải chúng ta đã thống nhất không nhắc đến bởi vì Thành Hưng cũng vừa xảy ra chuyện, không muốn dây đến những việc làm ảnh hưởng đến việc làm ăn. Nếu giờ chúng ta ép hắn, hắn sẽ gây khó dễ. Vả lại số tiền cũng không quá lớn.
Nam Trắng trả lời:
— Anh nói không sai, nhưng cái mà chúng ta muốn đòi ở đây không phải là tiền, mà là một cái khác. Nếu như anh hay những người ở đây ra mặt chúng sẽ không để yên. Vả lại không phải người của anh Huy rất có bản lĩnh hay sao...!?
Vũ Con vẫn im lặng ngồi cười, Huy Trâu trợn mắt hỏi lại:
— Thế rốt cuộc mày muốn gì hả Nam..!?
Nam Trắng nhìn Nam rồi nhẹ nhàng nói:
— Đem ngón tay cái của Hưng Già về đây. Tiền chúng ta có thể không cần, nhưng danh dự của Thành Hưng thì chúng ta phải lấy lại. Một ngón tay cái của Hưng Già để chứng minh tất cả. Cậu làm được chứ..!?
Huy Trâu định lên tiếng bảo vệ đàn em, tuy nhiên đáp lại yêu cầu của Nam Trắng, Nam cũng lạnh lùng không kém khi trả lời lại bằng đúng từ:
— Được.
Câu trả lời khiến cho tất cả sững sờ, nhất là Vũ Con. Hắn không dám nghĩ Nam lại chấp nhận làm việc này. Vũ Con cười lớn:
— Đúng là ngựa non háu đá, không biết trời cao đất dày là gì..!? Mày nghĩ chỉ nói mồm là sẽ được sao..!? Nếu dễ dàng như vậy thì những kẻ ngồi trong căn phòng này không ít đến thế đâu.
Kẻ từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một câu nào là Đình Sáu, nhưng ánh mắt của hắn vẫn đang dò xét từng cử chỉ, hành động và lời nói của Nam. Nam tiếp tục:
— Ba ngày, nếu tôi không làm được tôi xin chấp nhận mọi hình phạt.
Vũ Con đứng lên quát:
— Nếu như mày trốn thì sao..?
Huy Trâu đập bàn chỉ tay về phía Vũ Con:
— Vũ, ông hơi quá rồi đấy.
Nam Trắng lên tiếng:
— Mọi người bình tĩnh, ở đây chúng ta nói chuyện bằng hành động chứ không phải nước bọt. Nếu cậu ta đã dám nhận thì tại sao chúng ta lại không dám đợi. Tuy nhiên tôi hi vọng cậu sẽ còn có thể quay lại đây một lần nữa.
Nam lạnh lùng bỏ qua tất cả, Nam nói:
— Quyết định như vậy đi.