h tối tại Tân Uyên, Lai Châu.....Một chiếc xe dừng lại trước khu vực một tòa biệt thự lớn nằm riêng biệt trên một ngọn đồi. Cánh cổng bằng thép khá lớn tự động mở ra, hai bên lối dẫn vào biệt thự đều có người đứng cảnh giới.
Bước xuống xe, có người mở cửa xe cho chú Đại, người này nói:
- - Anh có thể vào trong, bà chủ đang đợi.
Cả Long cũng đi theo, nhưng trước khi Long đi vào, hai tên khác lập tức áp sát rồi kiểm tra rất kỹ, có lẽ chúng sợ Long sẽ đem theo vũ khí. Kiểm tra xong chúng mới để Long đi theo chú Đại. Ngôi biệt thự nguy nga như một lâu đài thu nhỏ theo phong cách châu âu choáng ngợp. Chú Đại được lính của người được gọi là " bà chủ " dẫn vào một căn phòng khá rộng, trong phòng lúc này chưa có ai.
Chỉ phút sau, " bà chủ " xuất hiện, đó là một người phụ nữ trung tuổi, nhưng ở bà ta toát ra một phong thái sắc sảo, điềm tĩnh, khó dò.....Đi sau bà ta là tên cận vệ, tên nào tên đấy đều rất nghiêm túc và dĩ nhiên bọn chúng không phải hạng xoàng, từ dáng dấp cho đến điệu bộ, nhìn qua Long cũng biết trong này toàn kẻ nguy hiểm.
" Bà Chủ " ngồi xuống ghế chính giữa rồi hất hàm chỉ tay ra hiệu cho chú Đại ngồi xuống, bà ta nói:
- - Phải đến gần năm nay chú mới gọi cho tôi đấy nhỉ..? Ngồi đi, có chuyện gì mà lại khiến chú quay lại với " gia đình " thế này..?
Long từ lúc đặt chân đến địa phận ngôi biệt thự, phải đi qua vòng kiểm tra cho đến khi vào căn phòng này vẫn chưa hết hoang mang. Rốt cuộc đây là nơi nào, người phụ nữ kia là ai...? Anh Đại có quan hệ như thế nào với bà ấy..? Nhưng Long biết, chắc chắn bà ta không phải kẻ tầm thường, khu vực vùng núi thuộc dãy Hoàng Liên Sơn này Long cũng hiểu những ông trùm, bà trùm họ làm những gì. Một là khai khoáng, còn hai chỉ có thuốc phiện.
Chú Đại cúi đầu rồi khẽ ngồi xuống, chú Đại nói:
- - Chị Phụng, lâu nay chị vẫn khỏe chứ..?
Người phụ nữ tên Phụng gật đầu:
- - Cảm ơn chú, tôi vẫn khỏe.....Thời điểm anh chú mất, và chú cũng lại bỏ đi đối với " gia đình " đó là một điều khó khăn...Nhưng cũng qua rồi, nói đi chú muốn gì..?
Chú Đại tiếp:
- - Chị đoán không sai, em hôm nay đến đây là muốn nhờ chị một việc. Em muốn tìm người.
Chị Phụng nhếch mép cười rồi hỏi lại:
- - Tìm người..? Chẳng phải chú rũ bỏ tất cả mọi thứ, bỏ cả " gia đình " để đi tìm con đường mới rồi hay sao..? Tôi cũng có nghe nói hiện tại chú là chủ của một doanh nghiệp vừa....Đã rời xa giang hồ nhiều năm, kẻ nào có thể khiến chú vứt bỏ cả danh dự, lý tưởng để đến đây cầu xin vậy. Chắc chú nhầm lẫn nên quên mất đây là đâu rồi phải không..? Đây không phải trung tâm nhân đạo, cũng không phải đồn cảnh sát để giải quyết những việc đó.
" Rầm "
Chị Phụng đột ngột đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn, chỉ thẳng tay về phía chú Đại, chị Phụng quát lớn:
- - Mày còn dám vác mặt về đây để nhờ tao giúp đỡ ư..? Vốn là một người trong " gia đình " mày phải biết kết cục của những kẻ rời bỏ " gia đình ", nhưng vì mày là người quan trọng đối với Lão Nhị nên tao vẫn để cho mày sống, không những thế tao còn ra lệnh không cho người khác săn lùng mày. Mày quá ngông cuồng rồi Đại ạ.
Long cau mày muốn nói lại nhưng lập tức chú Đại giơ tay ngăn cản, chú Đại nói:
- - Em biết tội sống của em khó tha. Nhưng hôm nay em đến đây không chỉ cầu xin, nhờ vả bằng nước bọt. Tất nhiên em có thứ để trao đổi..?
Chị Phụng gườm mắt mỉm cười:
- - Hì, mày nhìn xem tao còn thiếu thứ gì để trao đổi với mày hay không..? Tao đồng ý gặp mày là bởi tao muốn nhìn xem thằng Đại của năm về trước bây giờ thay đổi ra sao..? Nhưng nhìn vào mắt mày tao thấy thất vọng, mày không phải thằng từng đi theo Lão Nhị, giờ ánh mắt mày hèn mọn, khí chất của mày đã mất rồi.....Cút đi, mày hết việc ở đây rồi. Đuổi chúng nó ra.
Chị Phụng vừa dứt lời thì ngay lập tức cửa phòng được mở, tên cận vệ áp sát chú Đại và Long, chúng chỉ tay ra cửa rồi nói:
- - Mời hai người về cho.
Nhưng chú Đại vẫn ngồi, mặc cho hai tên đang kéo chú Đại đứng dậy khỏi ghế, Long vung tay khi nhìn thấy anh mình bị coi thường, chú Đại nói:
- - Lão Tam......Chị có hứng thú với cái tên này chứ..?
Mấy tên cận vệ bắt đầu nóng mắt, chúng quát:
- - Ra khỏi đây mau.
Nhưng chị Phụng đứng dậy ra lệnh:
- - Khoan đã, bỏ chúng nó ra.....Mày vừa nói gì, tao nghe không rõ....Nhắc lại một lần nữa.
Đám cận vệ lập tức bỏ tay ra khỏi người chú Đại, chú Đại nói:
- - Chẳng phải chị luôn nghĩ đến việc hợp tác với Lão Tam hay sao...? Nhưng....
Liếc mắt nhìn quanh một vòng, chú Đại dừng lại không nói tiếp, chị Phụng hiểu ý, chị Phụng hất hàm:
- - Ra hết ngoài đi, để tao nói chuyện riêng với nó.
Đám cận vệ cúi đầu bước ra bên ngoài, chú Đại cũng ra hiệu cho Long đi ra, Long có phần ngập ngừng, chú Đại nói nhỏ:
- - Đừng lo, anh tự biết phải làm gì, đi đi.
Long cũng đi ra ngoài, còn lại hai người, chị Phụng cười:
- - Rốt cuộc chú muốn nói gì..? Thẳng thắn đi, chỉ còn tôi với chú mà thôi.
Chú Đại đáp:
- - Có phải chị đã quật mộ Lão Nhị lên để tìm nó đúng không..?
Chị Phụng trợn mắt, không trả lời câu hỏi mà chị Phụng hỏi lại:
- - Ngọc Đại Bảo.....Mày biết nó ở đâu đúng không..? Trả lời ngay.
Chú Đại nói:
- - Đúng vậy.....Chìa khóa để vào được Tam Giác Vàng là ngọc Đại Bảo. Một trong những ông trùm thuốc phiện lớn nhất châu á hiện nay không ai khác ngoài Lão Tam. Em trai ruột của Lão Nhị, cũng chính là chồng của chị. Và em là người đang giữ nó.
Chị Phụng cười lớn:
- - Ha ha ha, giỏi lắm.....giỏi lắm, đó chính là lý do vì sao mà tao đã lật tung cả mảnh đất này lên cũng không tìm thấy. Ra là chú đem nó đi, nhưng hiện nay ngọc Đại Bảo cũng không còn quan trọng nữa rồi....Chú nghĩ chị đây sẽ đồng ý nhận và giúp chú phải không..? Ha ha ha.
Chú Đại lạnh lùng nói tiếp:
- - Trước khi đến đây em cũng đã có tìm hiểu, không chỉ là trước kia mà cho đến bây giờ chị vẫn luôn luôn muốn tìm cách để xâm nhập vào Tam Giác Vàng. Điều mà trước kia Lão Nhị từng làm, nhưng mọi cố gắng của chị đều bị gạt bỏ bởi ngọc Đại Bảo là vật tổ truyền của nhà họ Lâm, Lâm Lão Nhị và Lâm Lão Tam là hai anh em ruột, đồng thời cũng là trùm của trùm trong việc vận chuyển thuốc phiện khắp khu vực đông nam á, chưa muốn nói rộng hơn là cả châu á. Hiện nay Lão Nhị đã chết, công việc ở Việt Nam kể từ khi ấy không còn chen được vào Tam Giác Vàng. Bởi Lão Tam từ xưa đến nay chỉ chấp nhận làm ăn với chính anh trai của mình. Mối liên kết giữa họ là hai mảnh ghép của ngọc Đại Bảo. Nói ngắn gọn, có ngọc Đại Bảo chị mới chính thức được công nhận là chủ của " gia đình " này. Khi nào chị chưa có được nó thì mọi chuyện làm ăn có liên quan đến Tam Giác Vàng chị không được tham gia.
Chị Phụng run run nắm chặt đôi bàn tay lại, nghiến răng kèn kẹt chị Phụng trợn mắt đáp:
- - Mày đang đe dọa tao phải không..?
Chú Đại khẽ lắc đầu:
- - Chị hiểu nhầm ý em rồi, nếu muốn đi theo con đường này thì không phải bây giờ em mới xuất hiện. Em rời bỏ " gia đình " sau cái chết của Lão Nhị đồng nghĩa với việc em muốn xóa sạch tất cả ký ức trong quá khứ. Không còn muốn dính dáng gì đến công việc này nữa.
Chị Phụng gắt:
- - Vậy tại sao giờ mày lại lôi ngọc Đại Bảo ra nói với tao..?
Chú Đại nói:
- - Bởi vì em biết hơn bất kể lúc nào, đây là lúc chị cần nó nhất.
Chị Phụng cười gượng gạo:
- - Đó chỉ là suy nghĩ của mày thôi.
Chú Đại tiếp tục:
- - năm trở lại đây có một thế lực khác đang ngày một chèn ép " gia đình ". Việc tiêu thụ cũng như vận chuyển của chị ngày một khó khăn do trong nước chị không còn ở vị trí độc tôn. Chưa biết thế lực kia do kẻ nào cầm đầu nhưng chỉ trong vòng năm ngắn ngủi chúng đang từng bước, từng bước áp sát chị.....Với cái đà này, em nghĩ chỉ trong năm tới nếu không tìm được giải pháp thì chị sẽ bị chúng nuốt chửng. Cứu cánh duy nhất của chị bây giờ chính là liên kết được với Tam Giác Vàng của Lão Tam....Và để làm được điều này chỉ có một thứ duy nhất chính là ngọc Đại Bảo.
Chị Phụng nuốt nước bọt, bởi những điều chú Đại vừa nói không sai một chút nào, chị Phụng nói:
- - Mày không nghĩ tao sẽ cho người giết chết cả gia đình mày để bắt mày phải đưa
nó cho tao sao..?
Chú Đại im lặng một hồi rồi trả lời:
- - Nếu muốn làm điều đó thì chị đã làm lâu rồi, chị cũng biết tính em, chỉ cần em chưa chết thì kẻ nào động đến gia đình em sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Hơn nữa, giết em rồi chị mãi mãi không biết ngọc Đại Bảo đang ở đâu. Hôm nay em đến đây là để thương lượng, em có thứ chị cần, chị có khả năng để giúp em....Chúng ta sẽ hợp tác với nhau lần cuối cùng.
Hít một hơi thật sâu, chị Phụng mỉm cười:
- - Có lẽ nhận xét ban nãy của tao đã sai...Nói đi, mày muốn tìm ai..?
Chú Đại lấy ra hai bức ảnh rồi đưa về phía chị Phụng, nhìn ảnh chị Phụng có phần bất ngờ, chị Phụng nói:
- - Hai người này rốt cuộc quan trọng đến đâu mà mày lại đem ngọc Đại Bảo ra để đánh đổi...?
Chú Đại lạnh lùng đáp:
- - Tìm được họ, nhưng không được chạm đến một sợi tóc.
Chị Phụng ngước mắt nhìn chú Đại:
- - Vậy còn miếng ngọc..?
Chú Đại đứng lên trả lời:
- - Đây là lần đầu tiên tôi đem mạng sống của gia đình mình ra để đánh cược.....Chị còn lo hay sao..?
Chị Phụng cười lớn:
- - Ha ha ha, đây mới đúng là mày Đại ạ....Được, tao đồng ý.