Sông Ngầm Trường Minh

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Meng

Trần Miểu cầm theo một trái dừa đã được cắt gọt cắm ống hút, đi về phía bờ cát, Lục Liễm Ninh cũng vừa lướt sóng xong đang đi lên bờ.

Cả người cậu ta ướt đẫm, nước biển chảy trên những đường cơ bắp được bao bọc bởi làn da trắng nõn, cậu ta đi đến bên cạnh Trần Miểu, lắc đầu hai cái, nước trên tóc bị lắc văng lên người Trần Miểu.

Bây giờ Lục Liễm Ninh mới nhìn tới trái dừa mà Trần Miểu cầm trong tay, trên đỉnh chóp của trái dừa tròn vo bị đục thành một cái lỗ, miếng vỏ dừa cũng không hoàn toàn bị cắt phăng đi, mà được đậy lên trên cái lỗ như chiếc mũ, còn có một cái ống hút nhựa được cắm sẵn.

Lục Liễm Ninh cũng không đưa tay nhận lấy trái dừa, Trần Miểu hiểu ý mà nâng trái dừa lên cao, Lục Liễm Ninh cúi đầu kề môi vào chiếc ống hút uống nước dừa.

Đột nhiên nghe được một tiếng "Tạch", phản ứng đầu tiên của Lục Liễm Ninh là né tránh paparazzi, nhưng nghĩ lại thì ở hòn đảo hẻo lánh như vậy sao lại có paparazzi đến chứ, hơn nữa làm gì có tay săn ảnh nào lại không thèm lẩn trốn mà chụp trộm mạnh dạn táo bạo như vậy?

Kết quả khi Lục Liễm Ninh nhìn qua thì phát hiện người chụp là một ông lão tóc hoa râm, ông ấy còn thân thiện mà cười với Lục Liễm Ninh, tay cũng đưa lên vẫy vẫy.

Khi Lục Liễm Ninh tới gần, thì ông ấy đưa cho Lục Liễm Ninh xem ảnh mình vừa chụp.

Trong ảnh nhìn hai người như thể một đôi tình nhân, dựa rất gần vào nhau, một người nâng trái dừa lên, người còn lại trên mặt vẫn còn dính nước biển nhỏ giọt, cúi đầu ngậm lấy ông hút từ trái dừa kia, hơn nữa chỗ cổ áo rộng mở và cổ tay của người thấp hơn có làn da tối màu kia còn có một vài dấu vết ái muội, cậu nhìn về Alpha bên cạnh mình, từ sườn mặt cậu cũng có thể thấy được khoé miệng đang cong lên của chủ nhân nó.

Lục Liễm Ninh nghe không hiểu ông lão nói gì, ông ấy phải khoa tay múa chân mấy phút, cậu ta mới biết là ông ấy đang muốn phương thức liên lạc của mình.

Nhìn bức ảnh kia vài lần, Lục Liễm Ninh lại quay đầu nhìn Trần Miểu còn đang đứng ngây ngẩn bên kia.

Sau này khi nhớ lại ngày đó cũng sẽ mỉm cười chân thành, giữa bọn họ cũng không phải hoàn toàn không có "Thời điểm tốt đẹp".

Lúc chạng vạng, những áng mây hồng bay đầy trời, màu sắc tươi đẹp nhuộm đỏ đến tận chân trời.

Trần Miểu cúi đầu dùng chiếc ống hút Lục Liễm Ninh vừa dùng kia để uống nước dừa, gió lướt qua, thổi tung mái tóc chó gặm của cậu lên.

tóc chó gặm: tóc giống trong hình.

Lục Liễm Ninh nhập phương thức liên lạc của mình vào máy điện thoại của ông lão.

Lúc lên phi cơ để bay về, Lục Liễm Ninh ngủ bù, gối lên đùi Trần Miểu, chân Trần Miểu đã bị cậu ta đè ép đến mức tê rần, cậu rất cẩn thận mà khẽ chuyển động chân.

Cậu đã nhìn đi nhìn lại nhan sắc của Lục Liễm Ninh trong một khoảng thời gian dài như vậy rồi, thẩm mỹ của cậu cũng không phải quá nhạy bén, nhưng loại anh tuấn chói lọi như thế này lần nào ngắm cậu cũng không thể lơ đi được.

Hiện tại Lục Liễm Ninh đã ngủ rồi, bộ dáng lúc ngủ lông mi ngoan ngoãn dán lên quầng mắt, khuôn mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, hình dạng môi cũng đẹp, khóe môi luôn có một độ cong tự nhiên như cười vậy, nhưng khi Lục Liễm Ninh không ngủ thường hay xụ mặt.

Trần Miểu ngốc nghếch xoè năm ngón tay mình ra nhìn mu bàn tay, so sánh một chút, trong lòng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lần này kem chống nắng đã đưa hết cho cậu dùng, Lục Liễm Ninh không thèm xài một tí nào, vậy tại sao trên người cậu ta lại không có chút dấu vết rám nắng nào, còn mình thì lại đen như vậy.

Thật ra Lục Liễm Ninh đã thức lúc Trần Miểu hơi chuyển động chân ban nãy rồi, cậu ta lén mở hí mắt thì thấy bóng dáng năm ngón tay của Trần Miểu ngay trước mặt mình.

Muốn sờ mặt mình sao?

Lại còn lén lút, thật là, cậu ta nghĩ dạo gần đây biểu hiện của Trần Miểu cũng không tệ lắm, mình nên cho tên Trần Miểu đáng thương này một ít khen thưởng.

Vì thế cậu ta lại nhắm lại mắt, mà Trần Miểu đang nhìn tay mình cũng không quên cẩn thận giữ nguyên hai chân cũng không chú ý tới những thứ đó, trong lòng cậu dường như có chút hâm mộ, chậm rãi thu tay về.

Lục Liễm Ninh nhắm mắt lại đợi mười phút, không thấy Trần Miểu có động tĩnh gì, lúc cậu ta không kiên nhẫn mà mở mắt ra thì thấy Trần Miểu nghiêng đầu, hai mí mắt trên sụp xuống bày ra dáng vẻ ngủ gà ngủ gật.

Cậu ta ngồi dậy khỏi người Trần Miểu, lay tỉnh cậu: "Đừng ngủ! Sắp tới rồi!"

Trần Miểu đột nhiên bị lay, tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, làm gì mà sắp tới chứ, còn tận hơn phút nữa lận.

Ngày hôm qua bị Lục Liễm Ninh lăn lộn đến gần sáng, cậu ta đã ngủ bù xong xuôi rồi, chẳng lẽ không cho mình nghỉ ngơi một chút?

Đánh giá sắc mặt Lục Liễm Ninh, trong lòng cậu cảm thấy cậu ta lại giở tính xấu bực bội khi rời giường nữa rồi.

Đến ngày thứ tư sau khi Lục Liễm Ninh về, thì bắt đầu gia nhập đoàn phim.

Tên của bộ phim điện ảnh này là 《 Cửa sổ vỡ 》, cái tên nghe đậm chất văn nghệ.

Phim nói về mối quan hệ dây dưa giữa một hoạ sĩ và các tình nhân của cậu ta, câu chuyện cũ kỹ về tình yêu, tình dục và những linh cảm sáng tác.

Hình tượng nhân vật trong phim là một chàng hoạ sĩ có ngoại hình đẹp đẽ, nhưng lại ốm yếu mang tính cách tối tăm.

Từng người đến với cậu ta đều là do vẻ ngoài khuynh thành dụ dỗ, cuối cùng lại vì tính cách tối tăm cổ quái của cậu ta mà không một ai ở lại.

Những người kia lần lượt không ngừng tới bên cạnh chàng họa sĩ ai cũng nói lời yêu với cậu ta, sau đó lại rút về, tựa như đi vào trái tim cậu ta dẫm lên đó để lại một dấu chân, rồi phủi vạt áo rời đi không chút lưu luyến.

Tình cảm của chàng hoạ sĩ cứ như thế mà bị tiêu hao, cậu ta tín nhiệm, rồi lại bị người mình tín nhiệm phá huỷ, sau đó lại có người khác đến xây dựng rồi lại phá huỷ...

Cậu ta gầy yếu tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, cậu ta cuối cùng cũng hiểu rằng thứ duy nhất không phản bội mình là tác phẩm. Vì thế ngày nào chàng họa sĩ cũng tự khoá bản thân lại trong phòng, đối diện với tranh vẽ trên bàn, dùng ngữ khí êm ái mềm nhẹ tựa như nói chuyện với người yêu.

Một lần kia hàng xóm nhìn qua cửa sổ thấy được cảnh đó, hoảng hốt lùi về phía sau, luôn miệng la hét mắng chửi cậu ta bị điên.

Sau đêm đó chàng hoạ sĩ đập nát cửa sổ, dùng ván gỗ đóng đinh bịt kín cửa sổ.

Từ đây thế giới của cậu ta cũng bị phong bế, cậu ta vẽ lên sàn nhà, vẽ lên tường, ở một gian phòng kín mít tràn ngập những thứ mùi nấm mốc và mùi màu vẽ nhìn có vẻ như tuyệt vọng không còn tia sáng kia, cậu ta sáng tạo hạnh phúc, sáng tạo ấm áp.

Hình ảnh này tạo thành một loại cảm giác tương phản cực kì mạnh mẽ cho thị giác, nhìn thoáng qua tình trạng của chàng hoạ sĩ có vẻ như sắp không xong, hệt như đèn đã cạn dầu, nhưng bức tranh của cậu ta ngày càng hoàn thiện, ngày càng rực rỡ.

Cảnh cuối của thước phim là hình ảnh chàng họa sĩ nằm giữa một bụi hoa hướng dương rực rỡ, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, nơi bụng của cô hơi phồng lên, anh dịch người gối lên phần bụng của cô gái nhắm mắt cuộn người lại.

Một tuần sau hàng xóm báo cảnh sát, nói là họ ngửi được mùi thi thể đang phân huỷ.

Khi mọi người mở căn phòng kia ra, mùi hương bên trong tràn ra xém chút nữa làm mọi người nôn mửa.

Mà trên bốn vách tường trong căn nhà đều là những đường cong không có quy tắc, thì ra màu vẽ của chàng hoạ sĩ đã hết, cọ vẽ cũng bị mài mòn không còn hình dạng ban đầu nữa.

Cậu ta nằm trên ổ bụng của một hình vẽ nhìn giống con người, ngũ quan người đó mơ hồ, bởi vì chưa hoàn thành xong nên nhìn qua có chút đáng sợ.

Đây chính là một bộ phim áp nặng nề áp lực không thể nghi ngờ gì.

Để đạt tới hình tượng nhân vật trong lòng Dư Thân, Lục Liễm Ninh phải điên cuồng ép cân, những thứ cậu ta ăn không hết, Trần Miểu lén lút ăn giúp, không dám ăn trước mặt cậu ta.

Nếu để cậu ta phát hiện, thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Trần Miểu chuẩn bị thức ăn giảm béo cho Lục Liễm Ninh, hoa quả cậu cũng phải gọt vỏ xắt sẵn thành từng khối cho Lục Liễm Ninh.

Khi quay ngoại cảnh một mình Trần Miểu có thể làm công việc của hai người, một tay cầm dù, một tay cầm quạt nhỏ hướng về phía Lục Liễm Ninh.

Những khi di chuyển chỗ quay cậu ta không thấy Trần Miểu trong phòng nghỉ là lập tức giận dữ, quay hỏng bị đạo diễn mắng cũng phải có Trần Miểu bên cạnh nhỏ giọng dỗ dành.

Chưa đến nữa tháng, Lục Liễm Ninh đã như thể nóng lòng muốn tất cả mọi người trong đoàn biết được năm nay cậu ta chưa đến ba tuổi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio