Sông Ngầm Trường Minh

chương 49: 49: chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phiên ngoại

Editor: Meng

Buổi trưa hôm sau Lý Diễm đỡ tường từ phòng ngủ trên lầu hai chậm rãi đi ra, lúc xuống lầu được một nửa, thì đột nhiên dừng lại.

Lục Trạch Duệ đang ở cửa thang lầu một ngửa đầu híp mắt nhìn anh.

Nhóc con đội một cái mũ ngư dân nhỏ màu vàng, chân mang một đôi giày nhựa nhỏ màu xanh biển, bên trên còn có một ít bùn, trên người có đeo một cái cặp sách nhỏ, cầm một cây vợt bắt chuồn chuồn.

Khuôn mặt cũng hơi dơ, nhìn Lý Diễm mới từ phòng ngủ ra mặc áo ngủ mềm mại rộng thùng thình, có hơi không dám tin, nhóc nhìn anh, há mồm gọi một tiếng: "Lý Diễm? "

Lý Diễm nhìn dáng vẻ của nhóc, hai chân không tự giác mà đi xuống lầu nhanh hơn: "Sao con lại thành như vậy? "

Lúc này Lục Trạch Duệ cũng nhìn theo tầm mắt Lý Diễm mà cúi đầu, nâng chân nhỏ, thấy sàn nhà đã bị mình dẫm ra một vũng nước bùn.

Lý Diễm vươn tay ôm nhóc con lên, hai chân Lục Trạch Duệ đạp rớt giày, duỗi tay đi túm lấy quần áo Lý Diễm: "Lý Diễm, mẹ đang mặc quần áo của ba ba đó." Mặt Lý Diễm không dễ phát hiện mà hơi đỏ lên, sau đó đành túm nhóc khỏi cổ áo mình, sợ nhóc thấy thêm mấy dấu vết xấu hổ.

Lúc này quản gia tiến vào, xách giày Lục Trạch Duệ ra ngoài, người hầu đi lên lau khô nơi đó.

Lúc này Lục Liễm Ninh cũng đúng lúc ra khỏi thư phòng thấy Lý Diễm bế Lục Trạch Duệ, lập tức biến đổi sắc mặt, đi qua ôm lấy Lục Trạch Duệ, rồi đặt nhóc xuống đất: "Đã bao lớn rồi, còn để cho người khác bế?! "

Lúc này Lý Diễm lại hỏi: "Lục Trạch Duệ, không phải con đang ở nhà ông nội à?"

Lục Trạch Duệ ngẩng đầu lên tới nhìn Lý Diễm, bộ dáng có chút kiêu ngạo tự mãn: "Con đi trại hè!" Nhóc khoa tay múa chân nói với Lý Diễm: "Con bắt được một con bướm lớn như vậy nè." Nhóc dùng tay khoe ra với Lý Diễm.

Lý Diễm lại nhìn Lục Liễm Ninh: "Chúng ta qua đây nói chuyện."

Lục Liễm Ninh rất không chịu nổi biểu tình như vậy của Lý Diễm, thở hắt ra một hơi, gọi quản gia đưa Lục Trạch Duệ đi tắm rửa sạch sẽ.

Cậu ta không ngờ Lý Diễm tỉnh lại sớm như vậy, vốn cho là Lục Trạch Duệ trở về thay quần áo một chuyến rồi đi nhà trẻ ngay nên sẽ không chạm mặt Lý Diễm.

Hai người vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Lục Trạch Duệ còn chưa chịu từ bỏ ý định mà đi lay cửa, bị Lục Liễm Ninh nghe thấy, gằn một tiếng: "Lục Trạch Duệ!" Nhóc con mới chậm chạp yên lại, dù sao nhóc cũng hơi sợ Lục Liễm Ninh.

Trong phòng ngủ, Lục Liễm Ninh vẫn đang vọng tưởng chuyển chủ đề, hỏi Lý Diễm: "Sao tỉnh dậy sớm vậy anh, trong người có thấy mệt chỗ nào không? Bữa sáng nay anh muốn ăn gì?" Lý Diễm đẩy hai cái tay đang dính chặt vào eo mình ra, rất nghiêm túc nói với cậu ta: "Lục Trạch Duệ còn nhỏ như vậy, sao em lại cho con đi trại hè?!"

Lục Liễm Ninh phản bác: "Đâu phải chỉ có một mình nó đâu, còn có rất nhiều đứa nhỏ tuổi, hơn nữa trong trại có cả người lớn đi theo mà."

"Vậy sao em lại gạt anh là con ở nhà ông nội?"

Lục Liễm Ninh mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Thì trước đó con nó tới nhà ông nội, sau đó mới từ nhà ông nội bị đưa tới trại hè." Lý Diễm lại bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa bây giờ cũng không phải mùa hè."

"Lý Diễm, đâu phải chỉ có mùa hè mới có trại hè đâu, hơn nữa nhóc con đã lớn như vậy rồi, đã có thể tự mình làm rất nhiều chuyện." Giọng nói Lục Liễm Ninh nhàn nhạt.

Tiếp theo lại hỏi Lý Diễm muốn ăn cái gì, cứ như chuyện thảo luận về Lục Trạch Duệ còn không quan trọng bằng bữa ăn sáng này.

Lý Diễm có hơi nói không lại cậu ta, cảm giác kiểu gì cũng bị cậu ta vòng qua vấn đề.

Lục Liễm Ninh thấy bộ dáng cau mày của anh, nên lại nói: "Cưng chiều con cái cũng không phải thật sự là đối xử tốt với nó." Những lời này có phần làm Lý Diễm buồn, anh nhìn Lục Liễm Ninh nói: "Lúc trước là em muốn con nhất."

Anh lại nhắc về chuyện trước đây, chuông cảnh báo trong lòng Lục Liễm Ninh reo vang inh ỏi, bị Lý Diễm nói cho ngậm miệng, cậu ta muốn cãi lại vài câu, chẳng hạn như thật ra người cậu ta muốn nhất là Lý Diễm, chẳng hạn như không phải cậu ta không quan tâm Lục Trạch Duệ, chỉ là cậu ta mới vừa nếm được một chút ngon ngọt ở chỗ Lý Diễm, lại phải bị Lục Trạch Duệ cướp đi một nửa, cậu ta có hơi không thể tiếp thu.

Lý Diễm nhìn cậu ta xụ mặt, đứng yên một chỗ.

Lại hỏi: "Sao không nói gì?"

Nói cái gì đây, có đi để nói đâu? Mấy lời muốn nói toàn mấy lời anh không thích nghe, Trịnh Trì đã dạy cậu ta, Lục Liễm Ninh nếu không cần phải nói thì sẽ không nói có vẻ như đã trưởng thành hơn một chút, cậu ta nói với Lý Diễm: "Em không muốn cãi nhau với anh."

Giữa trưa Lục Liễm Ninh ăn cơm xong đi ra ngoài, chạy ô tô ra khỏi sân nhà, Lý Diễm từ lầu hai cửa sổ nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc.

Quản gia ở trong sân cầm kéo tu bổ cây cối.

Tối hôm qua Lý Diễm không ngủ đàng hoàng, lúc này là buổi trưa ánh mặt trời chiếu vào, tinh thần bắt đầu thấy mệt mỏi.

Đến khi trời tắt nắng, Lý Diễm tỉnh lại, hơi vươn vai, phát hiện những chạc cây xum xuê um tùm mà anh không nhận ra chủng loại trong sân đã bị quản gia cắt tỉa thành hình dáng lâu đài nhỏ.

Từng tòa đứng yên trong sân, hoàng hôn bao phủ từng tán lá.

Lý Diễm giật mình trừng lớn hai mắt, dưới lầu quản gia đứng trong sân xoay cây kéo một vòng tròn, sau đó động tác lưu loát tiêu sái quăng nó vào thùng dụng cụ ở xa xa.

...

Lý Diễm đến nhà trẻ đón Lục Trạch Duệ.

Trước khi tan học giáo viên có giao bài tập về nhà, sau khi Lý Diễm ở phòng khách cùng nhóc con hoàn thành bài tập, thì cùng nhau ăn tối, lúc này Lục Liễm Ninh vẫn còn chưa về.

Khoảng giờ rưỡi, xe Lục Liễm Ninh mới chạy vào sân.

Sau khi tắm rửa xong thì đi lên lầu hai, phát hiện Lý Diễm không có trong phòng ngủ, cậu ta xụ mặt, đi vào phòng Lục Trạch Duệ, thẳng tay đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Lý Diễm đang chọn sách để kể chuyện cho Lục Trạch Duệ.

Cậu ta đen mặt đi vào, gọi Lý Diễm ra ngoài, đi về phòng ngủ.

Lục Trạch Duệ nói: "Nhưng Lý Diễm vẫn chưa kể chuyện cho con mà, hôm nay mẹ sẽ ngủ ở chỗ của con."

Lục Liễm Ninh cười lạnh một tiếng, Lục Trạch Duệ nhìn cậu ta, cảm thấy thân ảnh của ba mình và thân ảnh cao lớn của quái thú ăn thịt trẻ em trong truyện cổ tích có phần tương tụ nhau.

Lục Liễm Ninh giơ tay vỗ một cái vào con robot nhỏ trên đầu giường Lục Trạch Duệ.

Robot nhỏ bắt đầu phát ra âm thanh, kể truyện cổ tích.

"Con robot này với truyện cổ tích của con là một bộ, chính con đã nghe hết mấy lần rồi! Còn bắt mẹ ở đây ôm con kể chuyện à!" Giọng nói Lục Liễm Ninh hung ác, giơ tay túm lấy Lý Diễm: "Về phòng ngủ thôi."

Ai ngờ Lý Diễm lại tránh ra: "Em so đo với con làm gì?" Sắc mặt anh cũng khó coi, cảm thấy Lục Liễm Ninh quả thực lại lên cơn, một hai phải như vậy trước mặt con.

"Anh có về phòng hay không?" Lục Liễm Ninh nhìn Lý Diễm hỏi, hơi thở của cậu ta đã có hôi không ổn định, nhìn chằm chằm Lý Diễm có vẻ như lại sắp giận dữ.

"Anh chỉ kể truyện cổ tích cho con thôi mà, kể xong thì về phòng ngay." Lý Diễm vừa dứt lời, Lục Trạch Duệ lập tức giơ tay ôm lấy Lý Diễm: "Đừng mà, con muốn cùng mẹ...!ngủ cùng mẹ."

Lục Liễm Ninh tức muốn hộc máu: "Con buông tay ra ngay cho ba!" Cậu ta duỗi tay túm lấy Lý Diễm, muốn lôi anh ra khỏi ổ chăn.

Lý Diễm còn chưa kịp nói gì, Lục Trạch Duệ đã "Oa" một tiếng, khóc rống lên.

Lý Diễm nghe thấy nhóc con khóc, lập tức giơ tay đẩy ra Lục Liễm Ninh: "Anh......!Đêm nay anh sẽ ngủ ở đây với con."

Lục Liễm Ninh tức giận điên đầu, Lục Trạch Duệ căn bản không phải loại con nít thích khóc, trước kia nhóc làm sai bị phạt, bị ông nội nó đánh vào lòng bàn tay, tay sưng lên cũng không rơi nước mắt.

Ở trước mặt Lý Diễm thì lập tức bắt đầu làm bộ làm tịch.

Quả nhiên cậu ta bên này vừa đi tới cửa, tiếng khóc lia lập tức ngừng.

...

Nửa đêm Lý Diễm nghe thấy hơi thở đều đều của Lục Trạch Duệ, nhẹ nhàng dời đầu Lục Trạch Duệ đang đè trên ngực mình ra.

Anh chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ của mình và Lục Liễm Ninh ra rồi vào trong.

Vừa mới nằm xuống, đã nghe thấy Lục Liễm Ninh lên tiếng hỏi: "Không phải hôm nay ngủ Lục Trạch Duệ à." Giọng nói nghe rất không vui, Lý Diễm không biết cậu ta đang đợi anh hay là tức giận đến mất ngủ.

Nhưng Lục Liễm Ninh lại xin lỗi trước: "Em xin lỗi." Cậu ta duỗi tay nắm lấy tay Lý Diễm.

Hai người nắm tay trong ổ chăn, Lý Diễm nắm lại tay cậu ta: "Sao lại xin lỗi? "

"Anh không vui, nên em nghĩ em cần nói một câu xin lỗi." Lục Liễm Ninh nói như vậy.

Trong bóng đêm Lý Diễm thấy đôi đồng tử hơi hơi tỏa sáng của cậu ta, lại hỏi: "Vậy em có thấy mình làm sai không?" Lục Liễm Ninh lại im lặng.

Cậu ta không biết mình làm sai ở đâu, dù cậu ta làm cái gì, cũng luôn rất dễ khiến Lý Diễm không vui, cần phải cẩn thận một chút, sau đó lại xin lỗi kịp thời, để Lý Diễm không ghi lại trong lòng tích lũy dần dần lên.

Lông mi Lục Liễm Ninh run rẩy: "Em chỉ muốn anh về phòng ngủ với em, nhưng lại không thể giống con, khóc lớn ầm ĩ."

Lý Diễm nhìn cậu ta, Lục Liễm Ninh đương nhiên sẽ không giống Lục Trạch Duệ dùng nước mắt làm lợi thế, từ trước tới giờ cậu ta đều mạnh mẽ cứng rắn, nếu không có lần nhìn cậu ta khóc trong đêm mưa cúp điện ở trấn Ô Cảnh Loan đó, Lý Diễm cho rằng đời này sẽ không ai có cơ hội nhìn thấy nước mắt của Lục Liễm Ninh.

"Con vẫn còn nhỏ tuổi mà, em không giống nó, em so đo với nó làm gì?" Lời này của Lý Diễm có rất nhiều ý tứ thở dài.

"Không giống, đương nhiên không giống rồi." Lục Liễm Ninh ở trong tim Lý Diễm không hề giống ai cả, cảm xúc của cậu ta bắt đầu mất ổn định, không biết những lời này của Lý Diễm lại động chạm đến chỗ nào của cậu ta rồi.

"Tại sao trong tim anh, em lúc nào cũng không giống người khác vậy!?" Cậu ta xoay người lại hỏi Lý Diễm, trong giọng nói đều là đau lòng không che giấu được và không cam lòng: "Đối tốt với Trần Du, tốt với Lâm Sanh, bây giờ lại tốt với Lục Trạch Duệ, mỗi lần anh phải lựa chọn giữa em và người khác, em luôn bị anh từ bỏ." Cậu ta ôm lấy Lý Diễm: "Tại sao em luôn là lựa chọn thứ hai vậy, nhưng em luôn đặt anh ở vị trí đầu tiên đấy, cho dù trước mặt bất kỳ ai cũng thế."

Lý Diễm có hơi không hiểu lời cậu ta nói, luôn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng Lục Liễm Ninh khó hiểu là chuyện thường xuyên, dựa theo tình hình trước mắt mà nói, anh dỗ Lục Liễm Ninh, chắc là sẽ dễ dàng hơn Lục Liễm Ninh dỗ anh.

Lục Liễm Ninh quá vụng về.

Cũng may miễn cưỡng học được cách xin lỗi rồi.

Cậu ta có thêr xin lỗi dễ dàng như vậy, có lẽ bởi vì......

Trong lòng Lý Diễm xuất hiện gì đó, hỏi: "Em vẫn còn mong anh sẽ oán hận em như lúc trước chứ? "

Lúc này Lục Liễm Ninh không dám nhìn Lý Diễm, cũng quyết định không muốn nói dối, cậu ta dùng giọng nói hơi mỏng manh: "Cũng có..

Khát vọng một chút tình yêu của Lý Diễm." Lý Diễm nhắm mắt lại, nói: "Anh yêu em."

Cơ thể Lục Liễm Ninh hơi căng thẳng, nắm lấy tay Lý Diễm, xương tay Lý Diễm bị cậu ta nắm chặt đến mức có hơi đau, cậu ta bắt đầu hoảng loạn hôn Lý Diễm.

Lý Diễm bị cậu ta hôn, cơ thể bị cậu ta quấn lên.

Lục Liễm Ninh rất khó nói được những câu "Xin lỗi" hay là "Em yêu anh", những câu xin lỗi mà lúc trước Lý Diễm nói với cậu ta đã chiếm số lượng lớn nhất trong đời anh, lúc hai người còn chưa các định rõ tình cảm cũng đã tin tưởng vững chắc vào oán hận của nhau, đã làm rất nhiều chuyện phải dùng lời xin lỗi đến chôn vùi.

Trong tình yêu Lục Liễm Ninh quá mềm yếu, cậu ta rất khó nói "Em yêu anh", cậu ta là người nhát gan, có thể Lý Diễm dũng cảm hơn một ít.

Rõ ràng Lục Liễm Ninh là người yêu Lý Diễm mười năm, nhưng người nói yêu trước lại là Lý Diễm.

Hơi thở hai người quấn quýt bên nhau, kết thúc một nụ hôn sâu, Lục Liễm Ninh hơi kéo ra một chút khoảng cách, cậu ta có hơi tự ti, bởi vì cậu ta luôn rất kém cỏi ở nơi của Lý Diễm, vì thế cậu ta muốn xác nhận đi xác nhận lại: "Thật sao anh? Anh không gạt em chứ?"

Cậu ta lại cúi đầu dồn dập hôn từ trán đến cằm Lý Diễm: "Anh nói thêm vài lần nữa đi, em vẫn muốn nghe." Giọng nói Lý Diễm có hơi nghẹn: "Không phải em không tin à? Sao lại muốn nghe nữa vậy, là giả cũng thích sao?"

"Người ta nói, lời nói dối nói đi nói lại nhiều lần thì sẽ trở thành lời thật......."

Lý Diễm cười một cái, cười Lục Liễm Ninh vẫn càn quấy như thường lệ.

"Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em......"

Chờ Lý Diễm mệt, dừng lại, Lục Liễm Ninh cũng im lặng theo.

Ngay lúc Lý Diễm cho rằng cậu ta sắp ngủ, Lục Liễm Ninh lại đột nhiên lên tiếng trong bóng tối: "Không muốn tình yêu giống mọi người, muốn tình yêu anh cho Trần Ô Hân ấy." Có vẻ như cậu ta vẫn cảm thấy chưa đủ chuẩn xác, nên lại cẩn thận nói: "Là loại tình yêu có thể vì đối phương mà bằng lòng trả giá bằng sinh mệnh."

Ngay giây phút đó trái tim Lý Diễm như thể bị ai đó nhéo một cái, sau khi nhéo rồi buông ra là một cảm giác bủn rủn tê dại.

Cậu ta mở mắt ra nhìn Lục Liễm Ninh, đột nhiên hiểu thấu.

Người như Lục Liễm Ninh yêu cầu rất hà khắc với "tình yêu".

Vì sao lúc ấy Trần Du lại phải lấy lòng Lý Diễm, vì sao phải bắt chước Trần Ô Hân cười như vậy với Lý Diễm? Vì cậu sợ Lý Diễm bỏ rơi mình, trong phòng bệnh quá nhiều người bị đẩy đi, cậu thấy quá nhiều loại "Bị bỏ rơi".

Cậu không dám đánh cược, cược một người thường như Lý Diễm, thật sự có thể vì cậu mà trả giá cả mạng sống.

Mà khi Lục Liễm Ninh gặp được Lý Diễm, cậu ta vốn cho rằng sự quan tâm dịu dàng đó đã rất tốt rồi, nhưng lại đột nhiên biết được, Lý Diễm sẽ đối xử với người khác càng tốt, chỉ vì một câu của người đó, anh có thể tình nguyện trả giá bất kỳ thứ gì.

Cho dù ban đầu cậu ta bị đố kỵ và phẫn hận che đi hai mắt đánh mất lý trí, cũng không che giấu được sự thật là cậu ta chỉ muốn đến cuối cùng Lý Diễm sẽ dùng nói thật dịu dàng đáp ứng cậu ta: "Được."

Anh bắt đầu hiểu rõ, vì sao Lục Liễm Ninh phân cao thấp mọi thứ với anh, luôn không hài lòng, luôn đòi lấy.

Bởi vì cậu ta đặt vị trí của Lý Diễm trên cả Lục An Lăng, Tề Trăn, Lục Trạch Duệ và tất cả mọi người trong sinh mệnh của cậu ta, cậu ta cũng khát vọng Lý Diễm đặt mình ở vị trí ngang bằng.

Cậu ta phân chia tất cả mọi thứ rất đơn giản.

Người thường sẽ phân chia ra người thân, bạn bè, ông chủ, cấp dưới......!được phân cấp linh hoạt dựa trên mối quan hệ đó.

Nhưng thế giới của Lục Liễm Ninh lại được phân chia rất đơn giản chỉ có Lý Diễm và những người khác.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Liễm Ninh đã biết rõ Trần Ô Hân là điểm nhạy cảm trong lòng Lý Diễm nhưng lại dẫm vào hết lần này đến lần khác, cho dù vỡ đầu chảy máu vẫn cứ tiếp tục.

Quả nhiên, cậu ta lại nói: "Nếu em bị bệnh, em nhất định sẽ đi rất xa khỏi anh, cũng không thể nào để lại bất kỳ vướng bận gì cho anh." Cậu ta ôm lấy Lý Diễm nhỏ giọng nói: "Em nhất định còn yêu anh hơn cô ta."

Đây là lần đầu tiên bọn họ đề cập tới Trần Ô Hân mà không có giận dữ.

- Hoàn -

Hết thật rồi đó mọi người.

Cuối cùng cũng phải chia tay với hai anh yêu.

Chỉ mong sao hai anh đừng hành nhau nữa, em mệt lắm.

Mong anh Ninh sẽ bớt nhây lại đừng giành mẹ với bé Duệ nữa, chời ơi cháu em mới tuổi thoi anh à, đợi bé lớn chút thì anh Diễm là của anh toàn thời gian nha anh.

Mong anh Diễm hãy thả thính nhiều lên hôn anh Ninh tỏ tình với anh Ninh nhiều lên để giữ gìn hạnh phúc gia đình nha anh, hong thoi thằng chả ghen lên thằng chả quánh đòn bé Duệ đó anh.

Mong bé Duệ đừng chọc ba nữa và chỉ nên quấn mẹ mấy lúc ba đi vắng thôi biết hong, chứ hong thoi bị ba quánh toè mông đó.

Hi vọng gia đình ba người của mấy anh hạnh phúc thật lâu thật lâu nha, khó khăn lắm mới về được với nhau á.

Hic bộ này là bộ đầu của tui nên chắc chắn là còn rất nhiều lỗi sai á, mọi người cứ việc góp ý tui sẽ ghi nhận để beta nha.

Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến tận dòng này.

Tui chỉ muốn nói là t biết ơn comment của mấy bạn lắm lắm luôn á, nhờ mấy cái comment mà t biết là vẫn có người đợi mình ngồi edit, kiểu có động lực á mọi người năng lượng được buff lên lần luôn á thiệt sự.

(Còn bà nào hum bữa hứa tui hoàn truyện là vẽ fanart tui nhớ hết đó nha.)

Bà nào đọc xong phiên ngoại ngọt ngào này mà vẫn cảm thấy chưa thấm tháp vào đâu so với quá trình mấy chương cẩu huyết ngược luyến thì tui recommend cho mấy bà đi xem phim "Dư sinh, xin được chỉ giáo nhiều hơn" trên Wetv h tối nay nha mấy bà.

Phim bảo đảm ngọt nội dung cũng rất đẹp trai nha mấy bà.

Iu nhìu nè.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio