Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
.
KÌ NGHỈ ĐÔNG
Khoảng thời gian vui vẻ thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã tới cuối kì, học sinh đã mặc quần áo mùa đông dày cộm thay cho quần áo mùa hè mát mẻ.
Học kì một sắp kết thúc, Quý Nghiễn chuẩn bị bước vào kì thi cuối kì đầu tiên của thời trung học cơ sở.
Có lẽ do đã trải qua bài kiểm tra giữa kì và từng tháng nên các bạn trong lớp không quá lo lắng về thi cửa nữa, bầu không khí thậm chí còn thoải mái hơn đôi chút vì sau khi thi xong sẽ đón kì nghỉ đông.
Dù có ghét kì thi và bài tập như thế nào đi chăng nữa, bất cứ học sinh nào cũng cực kì thích nghỉ, nhất là tết sắp đến ăn chơi xả láng, còn có thể nhận tiền mừng tuổi.
Kì thi cuối kì được sắp xếp vào hai ngày cuối tuần của tuần cuối cùng, chỉ học nửa buổi vào ngày thi.
Khi tiếng chuông tan học cuối cùng vang lên, bất kể thi tốt hay không tốt, bên trong lớp học nào cũng vang lên tiếng hò reo của học sinh vì đã được giải thoát.
Quý Nghiễn chậm rãi thu dọn đồ dùng học tập, cầm balo lên rồi tới lớp Bốn đón Hướng Dương về nhà.
Quý Nghiễn nhớ tới lúc vừa mới bắt đầu học kì, cậu chỉ có thể đứng ngoài lớp học lén nhìn Hướng Dương.
Không ngờ sau vài tháng, cậu có thể quang minh chính đại bước vào phòng học của lớp Bốn mà không một học sinh nào thấy hành động của cậu kì cục.
Thậm chí Quý Nghiễn còn quen biết vài bạn học khá nhiệt tình trong lớp Hướng Dương, bọn họ sẽ kể cho cậu nghe hắn đã làm những gì trong giờ học ngày hôm nay.
Lúc đầu Quý Nghiễn còn bỡ ngỡ, cứ như thể mình đã thật sự trở thành bảo mẫu của Hướng Dương vậy, cảm giác hết sức lạ lùng.
Nhưng qua việc tiếp xúc với các bạn khác, Quý Nghiễn biết được rằng trong số những bạn học nhiệt tình đó, người thân của một vài bạn cũng mắc chứng bẩm sinh giống Hướng Dương hoặc do di truyền, ví dụ như hội chứng Down, bệnh máu khó đông, bệnh bạch tạng vân vân và vân vân.
Đối với những người thân như vậy, hầu hết mọi người đều sợ gặp phiền phức và thường chọn cách tránh thật xa, đây cũng là lẽ thường ở người.
Huyết thống tưởng chừng là sợi dây gắn kết bền chặt nhất của gia đình nhưng thực chất lại vô cùng lỏng lẻo, chút hội chứng tương đối rắc rối cũng đủ khiến cả gia đình tan nhà nát cửa.
Quý Nghiễn chỉ nhìn gia đình Hướng Dương là biết được ngay điều này.
Sau khi tạm biệt những người bạn tốt bụng, cậu thu dọn vở bài tập và bút chì giúp Hướng Dương rồi chuẩn bị đưa hắn về nhà.
Hướng Dương không tham gia kì thi giữa kì và cuối kì, trong khi những học sinh khác đang làm bài kiểm tra, hắn lại cầm bút viết nguệch ngoạc vào vở bài tập, miễn không làm phiền đến các bạn khác là được.
Quý Nghiễn đã nhìn thấy những thứ Hướng Dương viết, tất cả đều là những đường nét vô nghĩa và hình vẽ bậy, nhìn ra được chút xíu là tranh hoa cỏ vụn vặt, nét vẽ vô cùng đơn giản, chỉ có thể nhìn ra hình dạng nhưng đa số nội dung là vẽ linh tinh, ai nhìn vào cũng không hiểu.
Thật ra Quý Nghiễn cũng không hiểu, đã thử nhìn rất nhiều lần mà chẳng hiểu mô tê gì hết, nhưng cậu vẫn cầm vở bài tập của Hướng Dương lên rất ra dáng, giả vờ muốn kiểm tra bài tập của hắn.
Việc học hành của Hướng Dương đương nhiên là không thể theo kịp các bạn cùng trang lứa nhưng Quý Nghiễn vẫn muốn dành sự đồng cảm cho Hướng Dương và để hắn biết rằng hắn vẫn luôn là học sinh của ngôi trường này, giống như tất cả bọn họ vậy.
Mà trong khi đang không thể phân biệt nổi rốt cuộc những thứ này là chữ viết hay là vẽ linh tinh, Quý Nghiễn cố hỏi: "Cậu thích vẽ à?"
Hướng Dương khẽ ngẩng đầu nhìn cậu.
Hướng Dương chưa từng để lộ nét mặt bối rối, ánh mắt hắn có vẻ luôn kiên định như vậy, chẳng khác nào không biết gì nên không hề sợ hãi chút nào.
Nghe Quý Nghiễn hỏi xong, hắn trả lời: "Ừm."
Cũng không biết đáp lại là vì thích hay chỉ đơn giản là nói hùa.
Quý Nghiễn không buồn để ý đến điều đó, chỉ cần Hướng Dương đáp lại cậu càng thường xuyên thì chứng tỏ Hướng Dương càng tiến bộ hơn rất nhiều.
Cậu gập vở bài tập lại rồi mỉm cười: "Thật à?"
Ngoài chuyện này, gần đây Quý Nghiễn phát hiện thêm được một chuyện khác.
Chỉ cần có người ngoài xuất hiện, Hướng Dương sẽ im lặng hệt như trước, gần như không có bất cứ phản ứng nào.
Nếu chỉ có hai người ở cạnh nhau, Hướng Dương sẽ thường xuyên nhìn cậu và phát ra nhiều từ đơn âm tiết hơn, y như muốn thu hút sự chú ý của cậu vậy.
Thực sự hành vi đó không có gì khó hiểu, trong nhận thức, con người đều muốn gần gũi với những sự vật quen thuộc theo bản năng.
Có lẽ lời giải thích rõ nhất cho chuyện này chỉ có thể là trong lòng Hướng Dương, hắn đã chầm chậm đặt Quý Nghiễn ở một vị trí khác, không giống bố mẹ và thậm chí không hề giống những người bình thường xa lạ khác.
Người bình thường nào cũng phân rõ thân thiết và xa cách chứ đừng nói tới Hướng Dương - người vẫn luôn sống trong thế giới của riêng mình.
Sau khi Quý Nghiễn nhận ra điều này, cậu thực sự vô cùng vui vẻ.
Cậu coi Hướng Dương là một người bạn đặc biệt và đương nhiên cũng hi vọng đối phương dành cho mình sự đáp lại ngang bằng.
Giờ đây cậu đang chậm rãi gặt hái thành quả, cảm giác hài lòng và cảm giác thành tựu đan xen nhau, đây là chuyện mà cậu sẽ không bao giờ cảm thấy chán ghét hay mệt mỏi dù có phải đánh đổi bao nhiêu tinh thần và sức lực đi chăng nữa.
Từ nhỏ đến lớn, dường như lúc này đây cậu mới thật sự hiểu rõ ý nghĩa của bạn bè là đồng hành cùng nhau và giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng hôm nay là lần cuối hai người về nhà cùng nhau trong học kì này.
Được nghỉ rõ ràng là chuyện vui sướng, rõ ràng là bọn họ sống đối diện nhà nhau nhưng Quý Nghiễn lại thấy hơi buồn một cách vô cớ, chưa kịp nghĩ đã buột miệng nói một câu: "Bắt đầu từ ngày mai, tạm thời bọn mình không đi học với về nhà cùng nhau được nữa."
Hướng Dương quay đầu nhìn cậu, cũng không biết liệu hắn có hiểu ý của Quý Nghiễn hay không, lần này không nói gì.
Quý Nghiễn cũng đang nghĩ ngợi, sự im lặng lan suốt dọc đường.
Lúc kì nghỉ đông bắt đầu, có vẻ thói quen của học sinh nào cũng giống nhau, không cần phải dậy sớm nữa thì thích ngủ nướng vô cùng tận.
Quý Nghiễn cũng muốn ngủ nướng nhưng cậu thường không ngủ quá chín giờ, nếu không sẽ bị Lâm Nguyệt Cầm gọi dậy.
Lâm Nguyệt Cầm không chỉ bận việc nhà mà còn phải làm thủ công, cũng xem như là một bà nội trợ siêng năng của gia đình.
Bà tự nhận bản thân mình rất vất vả, có lẽ cũng do tính cách ảnh hưởng nên không thể nhìn nổi bộ dạng lười biếng của Quý Nghiễn.
Chính vì vậy, kể từ khi còn nhỏ, Quý Nghiễn chưa từng ngủ đến giữa trưa vào những ngày nghỉ bao giờ, cậu ghen tị với những bạn khác khủng khiếp, có thể thức khuya chơi game hoặc ngủ đến trưa mới dậy ăn cơm, duy nhất mình cậu được nghỉ rồi vẫn phải dậy sớm.
Thực ra Quý Nghiễn đã từng thầm oán trách trong lòng rằng rõ ràng nhà mình không thiếu cơm ăn áo mặc, chính mẹ tự muốn nhận nhiều việc thủ công mới khiến bản thân mệt mỏi đến thế, còn làm liên lụy đến cậu nữa chứ.
Nhưng chỉ cần Quý Nghiễn mở miệng kêu ca, Lâm Nguyệt Cầm sẽ mang con nhà người ta ra so sánh ngay lập tức: "Mày nhìn bác bán mì ngoài đầu ngõ kia kìa, con nhà người ta hiếu thảo ghê cơ, được nghỉ rồi mà vẫn đỡ đần bố mẹ."
Đương nhiên là Quý Nghiễn không hề vui vẻ gì cho cam khi bị so sánh như vậy: "Nhà mình có bán mì đâu.
Sao mẹ biết người ta tự nguyện giúp, có khi bố mẹ người ta còn cho tiền tiêu vặt ấy..."
"Số mày sướng lắm rồi đấy mà còn chê.
Sau này mày tự kiếm tiền là biết vất vả ngay-"
Một khởi đầu khó chịu luôn chấm dứt với kết cục khó chịu.
Ví dụ về những chuyện như vậy nhiều vô kể, từ đó Quý Nghiễn không muốn phàn nàn gì nữa, bởi vì lời phản bác của mình không những sẽ chẳng tài nào được thấu hiểu mà còn khiến bố mẹ cậu tức giận hơn.
Trong quá trình chậm rãi lớn lên, Quý Nghiễn cũng phát hiện ra một điều rằng mẹ cậu lấy việc thuyết phục người khác làm thú vui, như thể chỉ cần cãi thắng con trai là cảm thấy bản thân mình vô cùng có lí.
Bây giờ Quý Nghiễn đã từ bỏ ý nghĩ đó, ngoan ngoãn dậy sớm theo sự sắp xếp của Lâm Nguyệt Cầm.
Quý Nghiễn là người khá hướng nội, vốn không thích ra ngoài chơi cho lắm, vì vậy cậu dành phần lớn thời gian để giúp Lâm Nguyệt Cầm làm đồ thủ công.
Niềm vui duy nhất của cậu vào ngày nghỉ có lẽ là xem tivi, vừa xem tivi vừa làm thủ công, đến chiều thì kiếm cớ phải học bài rồi trốn trong phòng đọc truyện tranh.
Trong cuộc sống không có máy tính hay điện thoại, đọc truyện tranh đã là thú vui tiêu khiển xa xỉ lắm rồi.
Nhưng bố mẹ cậu không thích cậu đọc truyện tranh, cho rằng đó là thứ dạy hư trẻ con nên Quý Nghiễn chỉ có thể đọc lén, thỉnh thoảng còn kẹp truyện tranh trong sách giáo khoa để đọc, giả vờ chăm chỉ học hành.
Mức sống của trẻ em nông thôn không khác nhau là mấy, chỉ có vài học sinh gia đình khá giả, nhà họ không chỉ có máy tính mà còn có điện thoại riêng và nguyên một tủ toàn là truyện tranh.
Quý Nghiễn không thể mua truyện tranh được, cứ mua quyển nào là bị vứt ngay quyển đấy, còn bị mắng là phí tiền.
Vì vậy Quý Nghiễn cũng mượn luân phiên của những bạn học con nhà giàu như bao đứa trẻ khác.
Cậu không nghiện truyện tranh lắm, chỉ nhân dịp được nghỉ mới mượn bạn cùng lớp để đọc mà thôi.
Đáng lẽ kì nghỉ đông năm mười bốn tuổi của cậu vẫn giống như mọi năm mới phải nhưng nó đã thay đổi vào ngày hôm sau.
Mười giờ sáng hôm sau, Lý Lệ Liên nhấn chuông cửa nhà Quý Nghiễn.
Nhà cậu chẳng mấy khi có khách tới, ngay cả Lâm Nguyệt Cầm cũng không biết là ai mới sáng ra đã nhấn chuông nên đứng dậy đi mở cửa.
Giọng Lý Lệ Liên vang lên ngoài cửa: "Ngại quá, chị Lâm ạ, em có chút chuyện...!tìm Quý Nghiễn."
"Quý Nghiễn." Lâm Nguyệt Cầm quay đầu gọi.
Quý Nghiễn đặt đồ thủ công xuống rồi lập tức bước ra ngoài cửa, hoàn toàn không biết người ta tìm mình có chuyện gì: "Cô ạ, có chuyện gì thế ạ?"
"À, Hướng Dương..." Lý Lệ Liên thực sự không biết nên nói sao mới phải, cũng không biết trò chuyện với con mình ra sao nên mới đến nhờ Quý Nghiễn giúp, "Hình như nó không biết trường cho nghỉ, kể từ hôm qua cứ đứng trước cửa lúc bảy giờ sáng, đã đứng lâu lắm rồi..."
Theo lời nói của Lý Lệ Liên, Quý Nghiễn đưa mắt nhìn vào nhà Hướng Dương thì thấy đúng là hắn mặc đồng phục đang đứng trước cửa, nhìn thẳng vào cậu như thể đang đợi cậu đưa đi học.
Quý Nghiễn hết sức ngạc nhiên, cậu để ý rằng Lý Lệ Liên vừa nói đến thời điểm kể từ hôm qua.
Mà bây giờ đã là mười giờ sáng rồi.
Quý Nghiễn mấp máy môi không biết nên nói gì nhưng bỗng nhiên cậu không nhịn được cười.
Lần đầu tiên Quý Nghiễn cảm thấy sao mà Hướng Dương lại đáng yêu vậy cơ chứ..