Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
.
LÀ CẬU NHÓC ĐẸP TRAI
Hôm sau cả hai vẫn đi học cùng nhau, đến lúc đi học về mà bố mẹ Hướng Dương vẫn chưa quay trở lại.
Quý Nghiễn nhớ ra chuyện Hướng Dương phải cắt tóc, lại sờ sờ tóc mình, hình như cũng hơi dài nên xin Lâm Nguyệt Cầm tiền cho hai người rồi đưa Hướng Dương đến tiệm cắt tóc ở đầu làng.
Con trai cắt tóc không cần quá đẹp, sau khi cạo chỉ cần thoa một lớp phấn rôm là xong, về nhà gội đầu lại.
Có thể do ở nông thôn nên nội quy trường học không quá nghiêm khắc, hoặc do thời thế thay đổi nên không bắt buộc quy định kiểu tóc của học sinh, chỉ cần không nhuộm hay uốn tóc quá lố là được.
Để tiết kiệm tiền, Lâm Nguyệt Cầm luôn bảo Quý Nghiễn cắt đầu cua, như vậy sẽ tiết tiệm được một tháng tiền cắt tóc, một năm cũng có thể tiết kiệm được mấy đồng.
Nhưng Quý Nghiễn không muốn, cậu thấy để đầu cua xấu chết đi được, sau khi lên cấp hai cậu từ chối để mẹ đi cùng, tự xin tiền đi cắt tóc.
Quý Nghiễn không chịu cắt đầu cua thì đương nhiên cũng sẽ không để Hướng Dương cắt đầu đó.
Vẫn có kiểu tóc phổ biến với học sinh nhưng con trai không cắt được quá nhiều kiểu, hầu hết toàn cạo đằng sau rồi hớt tóc mái phía trước ngắn đi một chút, vài nam sinh muốn gây chú ý còn cạo hai bên để thể hiện sự khác biệt với những cậu bạn khác.
Quý Nghiễn không chạy theo mốt, thực ra cậu không biết nhiều và cũng sợ khác lạ quá nên chỉ cần đơn giản thoải mái là được.
Cậu thấy kiểu lần trước cắt cũng khá ổn nên yêu cầu cắt lại như lần trước là được.
Đến lượt Hướng Dương, Quý Nghiễn không nghĩ ra kiểu khác nên đành bảo Hướng Dương cắt cùng kiểu với mình.
Tóc mái của Hướng Dương hơi dài, hình như đã mấy tháng rồi chưa cắt.
Thậm chí Quý Nghiễn còn chẳng nhớ nổi kiểu tóc trước đây của Hướng Dương, trong ấn tượng của cậu, mỗi khi nhìn thấy Hướng Dương, hắn chỉ im lặng đứng ở một bên, trông có vẻ ngốc nga ngốc nghếch.
Ông chủ tiệm tóc nay đã ngoài sáu mươi, con nối nghiệp cha, từ nhỏ đã kế thừa nghề nghiệp của bố mình cắt tóc cho người trong làng, làm suốt đến già.
Ở chỗ bọn họ, những điều này rất phổ biến, con nhà mở cửa hàng tạp hóa sau này cũng sẽ tiếp tục bán đồ kim khí và tạp hóa; bán đồ ăn nếu không tiếp tục bán đồ ăn thì sẽ chuyển sang bán thứ khác; con nhà nông thì sau này sẽ kế thừa ruộng đất.
Công nhân ai nấy đều vất vả, không có thời gian nghỉ ngơi, tiền kiếm được dựa vào đôi bàn tay, làm thiếu ngày nào là đói ngày đó.
Vậy nên những người có thể làm việc trong nhà máy giống như Quý Thu Viễn có ngày nghỉ cố định, lãnh lương từ người khác, còn có phúc lợi trợ cấp là chuyện đáng ngưỡng mộ.
Dù sao cũng có mấy chục năm kinh nghiệm, tay nghề của ông chủ tiệm tóc rất xuất sắc, chỉ trong nháy mắt đã cắt xong tóc của Hướng Dương, còn vỗ phấn rôm vào cổ hắn hết sức thuần thục: "Là cậu nhóc đẹp trai."
Quý Nghiễn nhìn đôi mắt của Hướng Dương qua gương, sau khi tóc mái ngắn hơn không che mắt nữa trông có thần hẳn lên.
Đôi mắt Hướng Dương đen lay láy, lặng như nước, biểu cảm không quá đa dạng, dáng vẻ trầm lặng ít nói rất dễ cho người ta một cảm giác vững vàng.
Bây giờ cuối cùng Quý Nghiễn cũng biết tại sao ấn tượng trước đây của mình về Hướng Dương là ngốc nga ngốc nghếch, vì bố mẹ hắn cứ cắt đại cho hắn một kiểu tóc không hợp, định để tiện sửa là được mà không hề quan tâm đến hình tượng của Hướng Dương như thế nào.
Người ta nói người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, quả nhiên lời này không sai chút nào.
Quý Nghiễn trả tiền cho cả hai, trên đường về nhà cậu phát hiện rất nhiều người qua lại nhìn Hướng Dương, hầu hết là con gái.
Vào khoảnh khắc hoàng hôn, mặt trời sẽ lặn xuống đường chân trời và trước khi ánh đèn đường sáng lên, cảnh vật giờ phút này luôn phủ một vẻ đẹp mờ ảo.
Hướng Dương cụp mắt, im lặng đi bên cạnh Quý Nghiễn, hắn không để ý tới những ánh mắt xung quanh mình, chỉ khi Quý Nghiễn nói chuyện mới thường xuyên đưa mắt nhìn cậu.
Người trong làng ai cũng biết Hướng Dương, chắc hẳn bọn họ cũng biết cậu bé trên đường là Hướng Dương, nhưng nếu ngoại hình thay đổi một chút thì ấn tượng đã định rất dễ bị đảo lộn.
Đây thực sự là chuyện hết sức kì lạ.
Đường nét khuôn mặt sau khi cắt tóc của thiếu niên vẫn còn non nớt nhưng ngoại hình đã đẹp trai hơn rất nhiều.
Trẻ con bước vào độ tuổi dậy thì lớn nhanh như thổi, ngày nào cũng gặp nhau, tưởng chừng chẳng thay đổi nhưng bất chợt một ngày nào đó ngoảnh đầu nhìn lại mới có thể phát hiện rõ ràng dấu vết trong quá trình trưởng thành.
Quý Nghiễn không nhịn được nhìn chằm chằm góc nghiêng của Hướng Dương với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hướng Dương thật sự rất ưa nhìn, đôi mắt đen láy dưới ánh chiều tà dường như đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi hai người về đến nhà, cuối cùng bố mẹ Hướng Dương cũng quay trở lại.
Người lớn hai nhà đứng trước cửa trò chuyện, Lâm Nguyệt Cầm ngại không đòi nhà hàng xóm tiền cắt tóc nên cũng không nhắc đến.
Khí sắc bây giờ của Lý Lệ Liên nom khá ổn, bà vuốt v e chiếc bụng nhô lên của mình, đứng bên cạnh Hướng Hoằng Tu trông rất tình cảm.
Bà đặt tay lên vai Hướng Dương, cũng đã hết mực cảm ơn vợ chồng Lâm Nguyệt Cầm đã chăm sóc Hướng Dương đêm qua.
Nhưng đôi vợ chồng chẳng một ai nhận ra Hướng Dương đã cắt tóc, không hề để ý đến ngoại hình con mình đã có sự thay đổi.
Hướng Dương lặng lẽ nhìn Quý Nghiễn.
Quý Nghiễn như bắt được tia sáng kiên định trong đôi mắt hắn, là ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Rõ ràng tiếng trò chuyện của người lớn sôi nổi như vậy nhưng giờ phút này, Quý Nghiễn lại cảm thấy mình đã bị ngăn cách khỏi tiếng ồn ào trong ánh nhìn chăm chú của Hướng Dương.
Họ nhìn nhau, cứ nhìn nhau như vậy rồi chào tạm biệt trong lặng im, hệt như đôi bạn đã từng thân thiết trong một đêm đang lưu luyến nói lời tạm biệt.
Cuộc trò chuyện của người lớn cuối cùng cũng kết thúc, lúc Lâm Nguyệt Cầm đẩy Quý Nghiễn vào nhà, cậu mới nói: "Hướng Dương, mai gặp nhé."
Miệng Hướng Dương mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại e dè người xung quanh nên đã thu giọng lại.
Quý Nghiễn đoán hắn muốn đáp lại gì đó, khóe môi vô thức nhếch lên, Hướng Dương trả lời cậu bằng một tiếng tẻ nhạt và nhàm chán hay nói nhất: "Ừm."
Những tháng ngày đã trở lại bình thường, cuộc sống không có nhiều thay đổi nhưng lại có những chi tiết vụn vặt đã đổi thay.
Để bản thân không suy nghĩ lung tung và vì đứa con trong bụng, thái độ của Lý Lệ Liên với Hướng Dương dường như xa cách hơn một chút.
Sự xa cách ấy không quá rõ ràng, sẽ không cố ý thờ ơ nhưng lại chẳng hề quan tâm chút nào.
Suy cho cùng Hướng Dương không giống như những đứa trẻ khác, không làm loạn lên đòi người chơi cùng, nếu tự nhốt mình trong phòng cũng không có chuyện gì xảy ra.
Ít nhất là khi Quý Nghiễn đến nhà Hướng Dương chơi thì Lý Lệ Liên sẽ chỉ ra mở cửa, cho đến khi cậu đi, Lý Lệ Liên có thể ở trong phòng mà chẳng ló mặt, cũng không hỏi hôm nay bọn họ chơi gì, muốn ăn đồ ăn nhẹ gì không, ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất cũng bỏ qua.
Quý Nghiễn có thể nói gì được đây, chỉ có thể thở dài hết lần này tới lần khác.
Cậu sẽ không nói chuyện này cho mẹ mình vì cậu không muốn nhiều chuyện như Lâm Nguyệt Cầm.
Nếu như không có ai tốt với Hướng Dương thì chỉ có thể là mình tốt với cậu ấy.
Hôm đó sau khi tan học, Quý Nghiễn vào nhà Hướng Dương, cầm chiếc dao cạo râu giá rẻ mua ở siêu thị muốn cạo râu cho hắn.
Cậu không có quá nhiều tiền tiêu vặt nên chỉ có thể mua loại rẻ nhất, không dám dùng lén máy cạo râu của bố, sợ hỏng mất nên chỉ có thể tiêu tiền của mình.
Ngoài dao cạo, cậu còn mua cả bọt cạo râu để dùng, nghe nói như vậy không gây tổn thương da quá nhiều.
Bây giờ Lý Lệ Liên không quan tâm nhiều đến bọn họ nên Quý Nghiễn cũng không lo việc sẽ bị phát hiện, cậu đưa Hướng Dương vào phòng tắm, trước tiên bảo hắn rửa mặt bằng xà phòng rửa mặt.
Trước khi muốn dạy cho Hướng Dương tự cạo râu thì Quý Nghiên phải tự học trước.
Đợi Hướng Dương rửa mặt xong, cậu bảo hắn ngồi trên bồn cầu, xịt ra một ít bọt theo hướng dẫn rồi thoa đều lên cằm hắn.
Trẻ con độ tuổi này vẫn còn ham chơi, cằm và môi Hướng Dương bị cậu bôi như kem, dù mặt không có bất cứ biểu cảm gì nhưng lại có một cảm giác vui vẻ khó tả.
"Tớ cạo đây, cậu đừng nhúc nhích..." Mặc dù Quý Nghiễn vui đùa nhưng cũng rất nghiêm túc.
Cậu từ từ nén nụ cười lại, ánh mắt dần trở nên tập trung.
Để không làm Hướng Dương động đậy bị thương, cậu đưa tay nắm cằm hắn để đầu hắn hơi ngửa ra phía sau, di chuyển dao cạo kề sát cằm thiếu niên một cách tỉ mỉ và cẩn thận.
Càng tập trung, Quý Nghiễn càng xáp lại gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Hướng Dương phả vào mặt mình.
Nhưng Quý Nghiễn không có thời gian để nghĩ đến những điều này, sau khi lướt một đường, thấy râu đã được cạo sạch, cằm cũng không bị xước da, cậu lập tức cạo sạch sẽ chỗ bọt còn sót lại, hệt như đã hoàn thành một việc rất thành công.
Quý Nghiễn ngước mắt lên mỉm cười với Hướng Dương.
Thấy Hướng Dương cũng nhìn mình chăm chú, ánh mắt sâu thẳm, giống bình thường nhưng cũng có vẻ không giống bình thường.
Ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt cả hai đều phản chiếu gương mặt của nhau.
Trước kia bọn họ đã nhìn nhau nhiều vô kể nhưng lại không có cảm giác bí ẩn và kì lạ như giây phút này, dường như thời gian đã chậm lại, bầu không khí mập mờ ngưng đọng.
Quý Nghiễn ngẩn ngơ nhìn hắn, ngắm nhìn thiếu niên đã đẹp trai hơn hẳn.
Tay cậu run một cái vô tình làm xước một vết nhỏ trên cằm Hướng Dương.
"A..."
Hướng Dương không kêu đau mà Quý Nghiễn kêu lên vì xót.
Cậu lập tức đặt vật sắc trong tay xuống, lấy khăn ướt lau mặt cho Hướng Dương: "Có đau không?"
Chỉ là một vết thương bé tí xíu mà thôi, thậm chí Hướng Dương còn không nhíu mày, có thể thấy được mức độ đau không cần phải quan tâm nhưng Quý Nghiễn lại buồn bực vì sự bất cẩn của mình.
Cậu phớt lờ cảm giác kì lạ vừa rồi trong vô thức, chỉ nghĩ nhất định là do Hướng Dương đẹp trai quá nên mới không khỏi ngắm đến ngẩn người.
Quý Nghiễn không để tâm chuyện cỏn con này.
Khi bụng của Lý Lệ Liên gần tám tháng cũng là lúc thời tiết nóng nực, người phụ nữ bụng bầu rõ ràng là không thoải mái, ngày nào cũng mồ hôi đầm đìa vì nóng, đã bật điều hòa trong nhà từ rất sớm.
Lần này bà mang thai đứa bé trai, chính vì lí do này mà càng chú trọng bé con trong bụng hơn.
Nhưng dù sao bà cũng không còn trẻ nữa, phụ nữ lớn tuổi mang thai chính là cực hình, phải chịu áp lực cả về sinh lí lẫn tâm lí, ngày nào cũng chỉ có thể ngủ nghiêng, ngủ cũng không ngon giấc.
Vào lúc trước khi trường cho nghỉ, khi Hướng Dương và Quý Nghiễn vẫn đang đi học trên trường, Lý Lệ Liên ở nhà đột nhiên bị đau bụng, cảm thấy hình như mình sắp sinh, nhưng rõ ràng còn một tháng nữa mới tới ngày dự sinh.
Hướng Hoằng Tu đi làm bên ngoài không có ở nhà, bà vội vàng nhờ hàng xóm giúp đỡ, Lâm Nguyệt Cầm lại gọi xe cấp cứu đưa bà vào bệnh viện.
Ngày đó chính là ngày em trai Hướng Dương sinh ra, tên là Hướng Kiệt.
Chữ Kiệt đại diện cho người xuất chúng với trí thông minh và tài năng tuyệt vời, nhưng theo Quý Nghiễn, đây giống như một sự mỉa mai Hướng Dương hơn..