Sống Như Hoa Mùa Hạ

chương 20: 20: tự thủ [email protected]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển

Edit + Beta: Phô Mai Chi

Lúc đầu Quý Nghiễn còn tưởng mình tè dầm nhưng sau đó mới phản ứng lại là không phải, từ lúc bắt đầu đi học cậu chưa bao giờ tè ra giường, bây giờ không thể tự dưng tè dầm được.

Cậu xốc chăn lên kéo quần ngủ ra nhìn một cái.

Đúng là...!tình huống mà giáo viên đã giảng qua trên lớp.

Quý Nghiễn ngẩn người một hồi rồi đỏ mặt ngay tức thì nhưng cậu không có thời gian nghĩ nhiều.

Sau khi xuống giường, cậu mở tủ quần áo lấy một chiếc [email protected] lót mới rồi lén la lén lút chạy vào nhà vệ sinh thay.

Lúc đánh răng rửa mặt, Quý Nghiễn tiện thể giặt luôn chiếc [email protected] lót bẩn.

Cậu ở trong nhà vệ sinh một lúc, muộn hơn bình thường vài phút.

Dù sao cũng là lần đầu của mình, Quý Nghiễn thấy ngượng cũng là lẽ thường tình, nhưng thậm chí râu còn chưa mọc mà sao lại mộng tinh trước chứ.

Sau khi Quý Nghiễn giặt [email protected] lót xong còn định nhân lúc mẹ đang bận bịu lén chạy ra sau ban công phơi [email protected] lót, không ngờ vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, giọng Lâm Nguyệt Cầm đã vang lên ngay bên cạnh: "Sao hôm nay lâu thế, mau ăn sáng đi."

Quý Nghiễn muốn giấu chiếc [email protected] lót đã giặt nhưng vẫn bị Lâm Nguyệt Cầm nhìn thấy: "Sao đấy? Sao lại phải giặt [email protected] lót?"

"...!Mẹ đừng hỏi mà." Lúc nào Quý Nghiễn cũng cảm thấy mẹ mình quá vô tư, lần trước bảo cậu tắm cùng Hướng Dương cũng vậy.

Phụ nữ đúng là kì lạ, trước khi kết hôn thì ngượng ngùng xấu hổ cứ như gì, khi lấy chồng sinh con rồi thì như thể chẳng e dè gì hết, cái gì cũng dám nói.

Quý Nghiễn không muốn Lâm Nguyệt Cầm hỏi nữa nhưng bà vẫn cứ nói tiếp: "Từng này tuổi rồi vẫn còn tè dầm à."

"Không phải thế." Quý Nghiễn bước nhanh đi ra phía sau ban công.

"Không phải thì sao..." Lâm Nguyệt Cầm đuổi theo sau vài bước rồi bỗng nhớ ra, "À, có phải mày..."

"Mẹ đừng nói nữa mà."

Lâm Nguyệt Cầm vẫn cứ nói tiếp một mình với giọng điệu rất vui vẻ: "Lớn rồi đấy."

Quý Nghiễn lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, vội vàng phơi chiếc [email protected] lót đã giặt sạch, cậu không muốn để ý tới mẹ mình nữa, lúc ăn bữa sáng mặt đanh lại chẳng nói câu gì.

Có lẽ Lâm Nguyệt Cầm thấy trêu chọc con trai mình rất thú vị, dù sao cũng là bậc làm cha làm mẹ, điều vui mừng nhất là thấy con cái mình trưởng thành: "Có gì đâu, ai chẳng thế, nói một tí thì làm sao.

Có phải con gái đâu, xấu hổ cái gì mà xấu hổ."

Quý Nghiễn thầm than phiền trong lòng, đâu phải con gái mới có thể xấu hổ, chỉ là không muốn mẹ nói ra thôi.

Quý Nghiễn ra ngoài đi học muộn hơn bình thường mười phút, Hướng Dương đã đứng trước cửa đợi cậu.

Có thể do buổi sáng bị mẹ trêu chọc nên bỗng nhiên Quý Nghiễn cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy hắn.

Dù Hướng Dương cũng là con trai nhưng cậu lại chẳng thể thảo luận về chủ đề này với hắn.

Quý Nghiễn lén đưa mắt nhìn Hướng Dương, thầm nghĩ Hướng Dương đã mọc râu rồi thì chắc sẽ giống mình nhỉ? Hay là sớm hơn mình nữa? Cậu ấy có biết chuyện gì đã xảy ra không? Cậu ấy cũng tự giặt [email protected] lót ư...

Cậu là người hướng nội và khá nhạy cảm, khi lần đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình sẽ khó tránh khỏi nghĩ ngợi rất nhiều, suốt dọc đường im lặng một cách lạ thường.

Dường như Hướng Dương cảm giác được Quý Nghiễn trầm ngâm hơn trước, vì không biết nói lên thế nào cũng không biết nên dò hỏi ra sao nên chỉ có thể nhìn cậu chằm chằm suốt.

"Cậu đừng nhìn tớ mãi thế..." Quý Nghiễn cứ cảm thấy ánh mắt Hướng Dương hôm nay cực kì nhiệt tình, cậu nhìn mà muốn cười.

Dù không biết Hướng Dương có thể hiểu được hay không nhưng cậu vẫn thử nói cho hắn bí mật nhỏ của mình: "Mẹ tớ nói tớ lớn rồi."

Biểu cảm trên gương mặt Hướng Dương không thay đổi, chỉ nhìn cậu một chốc rồi nhìn đi chỗ khác.

"Ầy..." Quý Nghiễn cười khổ.

Thấy dáng vẻ của Hướng Dương, đột nhiên cậu cảm thấy mình chỉ đang rước phiền vào thân.

Nhưng Quý Nghiễn thực sự để tâm chuyện này.

Thiếu niên tuổi mới lớn có vô số phiền muộn, dường như chuyện buồn phiền cứ mãi không dứt, chẳng hạn như cao hay thấp hơn các bạn cùng lớp, ví dụ như đã mọc râu chưa hay giả dụ như phía dưới đã mọc lông chưa, chiều dài hay kích thước dương vt thế nào cùng với thời gian cng cứng ra sao.

Trong muôn vàn lo lắng thì cái cuối cùng là chuyện khó nói ra nhất.

Chuyện mọc râu thì Quý Nghiễn còn có cách để thảo luận với bạn bè nhưng những vấn đề riêng tư hơn lại không tài nào mở miệng hỏi được.

Cậu không có bạn bè để có thể thảo luận về vấn đề này và càng không thể đi hỏi bố mẹ được.

Cậu sẽ không thảo luận với mẹ mình vì dù sao bà cũng là phụ nữ, mà ở nhà thì bố quá nghiêm túc nên gần như rất hiếm khi cậu nói chuyện với bố, có chuyện gì đi nữa cũng không hỏi ông.

Những ngày sau đó, Quý Nghiễn phát hiện cứ cách một khoảng thời gian mình sẽ mộng tinh, đôi khi sáng thức dậy phát hiện thứ phía dưới vẫn cng cứng.

Cậu càng muốn phớt lờ thì phản ứng cơ thể càng nói cho cậu nên giải quyết đi thôi.

Cuối cùng vào một lần ngủ mơ màng, cậu thò tay vào trong quần ngủ của mình bắt đầu xa nắn dương vt đang phình to của mình.

Tình dc là tội lỗi.

Có lẽ rất nhiều bậc cha mẹ thời trước đã đưa ra quan niệm sai trái này với con cái, để tránh những sai lầm bồng bột, họ đã miêu tả chuyện này dơ bẩn và kinh khủng vô cùng tận, thậm chí nhiều người còn cho rằng chuyện tự thủ [email protected] cũng chẳng khác là bao.

Quý Nghiễn hơi cảm thấy tội lỗi khi nắm dương vt đang cng cứng của mình, nhưng bên cạnh cảm giác tội lỗi ấy, cậu còn cảm nhận được khái cảm mãnh liệt ập tới cơ thể mình một cách rõ ràng.

Thậm chí cậu còn không dám c ởi quần, cứ thế đưa tay vào trong [email protected] lót chầm chậm sờ sạng nơi nhạy cảm, cậu khum ngón tay lại nắm lấy bộ phận đã thành hình khối trụ, ngón tay cái ấn vào quy đ@u đã sung huyết, mắt nhắm nghiền nhẫn nhịn đè nén hơi thở hổn hển của mình cho đến khi xuất tinh lần đầu tiên.

Sau khi kết thúc, Quý Nghiễn cảm giác được chất lỏng lành lạnh chảy vào tay mình.

Cậu vẫn duy trì tư thế này không hề nhúc nhích, đợi đến khi hô hấp dần dần ổn định lại mới rút vài tờ giấy vệ sinh trên đầu giường bắt đầu lau sạch tay và nửa [email protected] dưới của mình.

Sau khi đã trải qua lần đầu tiên, có vẻ làm lần thứ hai và thứ ba cũng không quá khó khăn nữa.

Chính vì lớn lên trong môi trường bảo thủ như vậy nên Quý Nghiễn mới có đôi chút cảm giác tội lỗi.

Mà Quý Nghiễn có một ưu điểm là quen với việc tra cứu những gì mình không biết, giống như lúc trước đã tìm nguyên nhân của chứng tự kỉ vì tò mò, thay vì cứ nghe theo lời người thân, bạn bè và cha mẹ một cách mù quáng.

Ở trong trường trong lớp, có thể do ảnh hưởng của tiêu chuẩn và mức độ tiếp nhận của phụ huynh nên giáo viên không miêu tả gì nhiều.

Quý Nghiễn tìm trên mạng bằng máy tính công cộng trong thư viện, biết thủ [email protected] và mộng tinh đều là hiện tượng sinh lí bình thường, không phải chuyện gì đáng xấu hổ, thậm chí vài ngày một lần là rất bình thường, tùy theo thể trạng mỗi người miễn sao vừa phải.

Sau khi biết những điều đó, dường như Quý Nghiễn nhẹ nhõm hơn, bắt đầu chấp nhận sự thay đổi của cơ thể mình, thậm chí còn tò mò nhìn trạng thái lúc mình cng cứng thế nào, không có gì đặc biệt, kích thước giống một cậu bé bình thường, độ dài vừa phải, chỉ là hơi ít lông.

Có thể hiểu được cậu sẽ để ý chuyện này khi các bạn nam xung quanh đã bắt đầu mọc râu.

Quý Nghiễn phát hiện người mình thật sự quá ít lông, rõ ràng bố rất bình thường nhưng hình như mẹ lại là kiểu người không có lông mấy.

Cậu đoán có thể mình được di truyền từ mẹ nên mới chưa mọc râu, vì tính hay để ý và ngại ngùng tuổi dậy thì nên lúc trước cậu tắm cùng Hướng Dương mới sợ bị người khác nhìn thấy, sợ mình không giống những người khác.

Tuy nhiên khi càng lớn lên càng hiểu biết nhiều hơn, bây giờ Quý Nghiễn đã biết thời điểm trưởng thành của mỗi người là khác nhau nên cũng không hoang mang vậy nữa.

Cậu vốn tưởng rằng mình đã vượt qua một vấn đề khó nhằn nhưng lại không ngờ rằng còn vấn đề khó nhằn hơn nữa đang chờ đợi mình ở phía sau.

Một lần khi Quý Nghiễn sang nhà Hướng Dương chơi, lúc ngồi xổm xuống nhặt đồ thì khuỷu tay vô tình đụng phải chỗ ấy của Hướng Dương...

Hướng Dương lùi một bước theo bản năng, khẽ nhíu mày lại nhưng không phải vì ghét Quý Nghiễn mà là vì một lí do khó nói hơn nhiều.

Chỉ là hắn không hiểu, hoặc có lẽ đã hiểu nhưng lại không biết phải làm thế nào nên chỉ có thể ngó lơ suốt không để ý nữa.

Lúc ấy Quý Nghiễn ngẩng đầu nhìn Hướng Dương hết sức ngạc nhiên.

Chính cậu đã từng trải qua tình huống tương tự, sao có thể không biết Hướng Dương có phản ứng sinh lí được chứ.

Bộ phận sinh dục nam rất nhạy cảm, đặc biệt là vào tuổi dậy thì dễ bị kch thích, đôi khi chỉ cần động chạm nhẹ là đã xuất hiện phản ứng.

"Hướng Dương, cậu..." Lúc ấy Quý Nghiễn không nghĩ gì nhiều, cậu không nghĩ Hướng Dương có phản ứng sinh lí là do có ý gì đó với mình.

Cậu nghiêng về lí do Hướng Dương chưa bao giờ tự giải quyết nên mới đụng nhẹ đã có phản ứng lớn như vậy.

Dẫu sao cũng không ai dạy hắn, ngay cả giao tiếp với mọi người cũng hết sức khó khăn chứ đừng nói là tìm người nào nhờ giúp.

Quý Nghiễn cắn môi không biết phải làm sao, chuyện này hoàn toàn không thể nói với mẹ Hướng Dương, còn bố Hướng Dương thì...!Quý Nghiễn nhớ lại lúc em trai Hướng Dương mới sinh, Hướng Hoằng Tu hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của Hướng Dương nên lòng cậu đã hơi nguội lạnh, không nên trông chờ ở ông nữa.

Chuyện của mình Quý Nghiễn còn không gấp gáp vậy, nhưng vừa thấy Hướng Dương gần như hoảng luôn.

Xem ra Hướng Dương dậy thì sớm hơn cậu, cậu lo Hướng Dương đã nhịn sắp chết rồi.

Nhưng Quý Nghiễn không dám ra tay giúp hắn.

Phải làm sao đây?

Cậu thật lòng sầu dùm Hướng Dương, cuối cùng chẳng còn cách nào khác ngoài cách dân dã là lén tìm tạp chí khiêu dâm cho Hướng Dương xem.

Quý Nghiễn vẫn chưa đến tuổi để tự mua được thứ đồ này nhưng cậu biết hình như bố mình có vài quyển tạp chí Playboy, giấu Lâm Nguyệt Cầm mua, xem xong rồi thì ném vào tủ dưới gầm giường.

Quý Nghiễn lén lấy vài quyển bọc trong áo khoác mang cho Hướng Dương xem.

Cũng may bây giờ Lý Lệ Liên đang bận trông Hướng Kiệt, không quan tâm rốt cuộc hai người đang làm gì trong phòng lắm nên hoàn toàn không biết cả hai đã làm những gì.

Để Hướng Dương tự xem một mình có lẽ không thực tế lắm nên Quý Nghiễn đành phải xem cùng hắn và lật trang thay hắn.

Sau khi hai người xem một hồi, Hướng Dương hầu như không có phản ứng gì nhưng mặt Quý Nghiễn lại đỏ bừng: "Cậu có...!có cảm giác gì không?"

Đây cũng là lần đầu tiên Quý Nghiễn xem loại sách này cùng bạn bè, nhưng không biết có phải do quá căng thẳng hay không mà hình như cậu cũng chẳng có cảm giác gì mà chỉ thấy xấu hổ kinh khủng khiếp.

Sau đó Quý Nghiễn đã hỏi cậu bạn cho mượn truyện tranh xem có truyện tranh + không, cậu chỉ nghĩ nếu xem mỗi tranh ảnh thôi thì không được, có thể cần hướng dẫn động tác để Hướng Dương học hỏi.

Tuy nhiên cuối cùng người đọc truyện tranh đỏ mặt lại là Quý Nghiễn còn Hướng Dương thì nhìn chằm chằm cậu đọc, không giải quyết được vấn đề gì.

Quý Nghiễn thực sự rất lo, thở dài đồng thời buột miệng nói mà chưa kịp suy nghĩ gì: "Chẳng nhẽ cần tớ làm mẫu cho cậu xem à?"

Vừa dứt lời cậu đã sững lại ngay lập tức.

Ngay cả Hướng Dương cũng nhìn cậu.

Quý Nghiễn sực nhớ tới một chuyện, dù Hướng Dương tự dùng tay thì cậu ấy biết làm thật sao? Biết nên làm thế nào không?

Quý Nghiễn im lặng đối mặt với Hướng Dương, mang tai đỏ bừng, nhưng cậu cứ cảm thấy nếu không tiến một bước đó thì có lẽ sự việc này không thể giải quyết được, có buồn phiền thế nào nữa cũng tốn công vô ích mà thôi.

Rốt cuộc cậu cũng mấp máy miệng, hỏi: "Hướng Dương, cậu muốn...!muốn tớ giúp cậu không?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio