Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
.
HÔN
Quý Nghiễn gần như thức trắng đêm.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, cậu vừa nhắm mắt lại là nhớ đến chuyện xảy ra lúc chiều trong phòng Hướng Dương, cảm giác nắm bộ phận sinh dục của con trai trong tay và tiếng Hướng Dương gọi tên mình bên tai bằng chất giọng trầm thấp.
Những âm thanh và hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, quên không nổi mà dứt cũng chẳng xong.
Quý Nghiễn không thể không nghĩ ngợi lung tung.
Cậu nghĩ, Hướng Dương là đồng tính luyến ái ư? Nhưng bố mẹ cậu ấy đều bình thường mà, sao cậu ấy lại làm vậy với một đứa con trai như mình chứ...
Cậu lại nghĩ, có phải cậu hiểu lầm rồi không? Thật ra Hướng Dương hoàn toàn không có ý đó, có lẽ cậu ấy không biết tình yêu là gì, chỉ đơn giản là mình tốt với cậu ấy nên cậu ấy mới tin tưởng mình.
Quý Nghiễn cứ không ngừng khẳng định rồi phủ định những suy đoán của mình nhưng lại không ra đáp án, rồi lại chẳng tài nào ngăn được bản thân mình nghĩ ngợi, giống như một người mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, cứ trằn trọc suốt cả đêm.
Mãi đến khi trời gần sáng, những suy nghĩ rối bời trong đầu cuối cùng cũng ngừng lại, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ say, đồng hồ báo thức kêu cũng không nghe thấy cho đến khi Lâm Nguyệt Cầm mở cửa phòng cậu, quát: "Quý Nghiễn, sắp muộn rồi còn chưa dậy à!"
Quý Nghiễn tỉnh dậy ngay lập tức, ngồi từ trên giường dậy, cậu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ mười phút, muộn hơn giờ ra ngoài bình thường mười phút.
Trường bọn họ tám giờ mới vào học, giờ này vẫn chưa gọi là muộn lắm, không đến mức sẽ bị muộn.
Nhưng Quý Nghiễn vẫn chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt nhanh như chớp, như đã thành thói quen tự nhiên, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là có phải Hướng Dương đang đợi cậu không?
Thậm chí Quý Nghiễn còn chẳng buồn quan tâm khi đối diện với Hướng Dương sẽ xấu hổ thế nào nữa, về phòng nhanh chóng thay đồng phục, thậm chí còn không kịp ăn bữa sáng đành phải cất vào balo mang tới trường.
Trước khi ra khỏi nhà cậu lại liếc nhìn đồng hồ một cái, bảy giờ hai mươi phút.
Khi Quý Nghiễn đi giày xong ra ngoài thì đúng là Hướng Dương đã đứng trước cửa.
Hướng Dương cúi đầu cụp mắt xuống, hắn luôn không có bất cứ biểu cảm gì khiến người ta nhìn không ra tâm trạng.
Nhưng khoảnh khắc vừa mở cửa ra, Quý Nghiễn đã thấy Hướng Dương nhướn mắt lên nhìn lướt qua, đôi mắt vốn trống rỗng dường như lóe lên một tia hi vọng và mong chờ, vào khoảnh khắc nhìn thấy cậu, ánh mắt ấy lập tức trở nên chắc nịch, nhìn cậu đầy kiên định và trấn tĩnh.
Hắn đứng lủi thủi một mình trước cửa, cũng không biết bấm chuông cửa mà chỉ chờ đợi.
Quý Nghiễn bị Hướng Dương nhìn với ánh mắt ấy bèn mềm lòng, dường như đêm qua mất ngủ cũng chẳng hề gì, còn ân ẩn xót xa trong lòng.
Kể từ khi sinh Hướng Kiệt, Lý Lệ Liên không hề để tâm tới Hướng Dương nữa.
Trước đây Lý Lệ Liên luôn đợi cậu trước cửa cùng Hướng Dương để đưa hắn đi học, bây giờ Lý Lệ Liên cứ thế bỏ mặc Hướng Dương, để hắn đứng đợi ngoài cửa một mình hai mươi phút cũng không hề hay biết.
Bỗng Quý Nghiễn cảm thấy áy náy, hôm qua cậu bỏ chạy như vậy, Hướng Dương buồn lắm đúng không? Nhưng dù thế nào đi nữa cậu cũng không tài nào hỏi nổi, lời vừa đến bên miệng đã lập tức nghĩ đến chuyện thực sự quá khó nói ngày hôm qua.
Quý Nghiễn đóng cửa nhà, vẫn hơi né tránh ánh mắt của Hướng Dương: "Đi thôi."
Cậu ngang qua người Hướng Dương đi xuống tầng như mọi ngày nhưng đi được nửa đoạn cầu thang rồi mới phát hiện ra Hướng Dương không đi theo mình.
Hắn vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn cậu, dường như không biết có nên đi theo hay không, có vẻ sợ Quý Nghiễn lại chạy đi mất như hôm qua.
Lòng Quý Nghiễn mềm nhũn, lại đi lên cầu thang, lần này kéo cánh tay Hướng Dương nhìn thẳng vào mắt hắn, nói nhẹ nhàng: "Hướng Dương, đi thôi."
Hướng Dương cúi đầu nhìn Quý Nghiễn kéo tay mình, cuối cùng cũng gật đầu.
Im lặng suốt dọc đường.
Dù sao Quý Nghiễn vẫn còn nhỏ, không biết giải quyết vấn đề này thế nào, bầu không khí gượng gạo lại lan tỏa lấp kín khoảng cách giữa hai người.
Cũng may Hướng Dương không hỏi nên Quý Nghiễn vẫn có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ trước đến nay cậu đã coi Hướng Dương là bạn bè nên cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Nhưng không biết có phải do suy nghĩ miên man suốt một đêm hay vì làm chuyện vượt quá khuôn phép, rõ ràng là cậu đã quá nhạy cảm, cứ cảm thấy trên đường có rất nhiều người đang nhìn hai người họ.
Cậu lớn lên trong môi trường bảo thủ như vậy nên biết rất rõ những lời đồn đại đáng sợ thế nào.
Cậu sợ, cũng sợ chuyện này sẽ làm Hướng Dương tổn thương lần thứ hai.
Đêm qua sau khi nhớ lại quá trình quen nhau, cậu bắt đầu ý thức được những ngày chơi cùng nhau này cả hai thực sự thân thiết quá mức, dù chuyện này truyền đến tai bố mẹ mình hay bố mẹ Hướng Dương đi nữa thì cũng chẳng hay ho chút nào.
Có thể Hướng Dương không biết hắn đang làm gì cho lắm nhưng Quý Nghiễn cảm thấy bản thân mình có nhiệm vụ phải dẫn dắt hắn đúng hướng.
Dù Hướng Dương có thực sự có ý đó hay không thì cậu cũng không thể mặc kệ tình cảm ấy cứ tiếp tục nảy nở được.
Quý Nghiễn lớn lên ở một nơi mà những ràng buộc về đạo đức rất nặng nề, khó có thể thoát khỏi nguyên tắc này dưới sự ảnh hưởng khi đã nghe quen tai suốt một thời gian dài, trong lòng cậu có phần nổi loạn chống lại phong tục được lưu truyền và cũng có quan điểm của riêng mình.
Tuy không kì thị đồng tính luyến ái nhưng cậu cũng hiểu đây là hành vi không thể nói hay thể hiện một cách tùy tiện trước mặt người ngoài, ít nhất là trong môi trường này thì không thể được.
Nói cho cùng thì cậu vẫn khá sợ.
Ở độ tuổi này, cậu vẫn còn mù mờ về tình cảm, nếu không thể gánh vác nổi thì muốn lùi bước cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trước khi cậu chưa biết rốt cuộc mình nghĩ thế nào về Hướng Dương, cậu không muốn mạo hiểm.
Khi còn có thể lựa chọn và có thể cứu vãn được, cậu sẽ không để tình hình phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Cậu nghĩ đến Tiểu Bội đã nhảy lầu tự tử.
Quý Nghiễn bất thình lình buông tay ra, không nắm cánh tay Hướng Dương nữa.
Cậu cúi đầu, không quan tâm Hướng Dương có hiểu hay không, chỉ thấp giọng nói: "Hướng Dương, bọn mình mãi là bạn tốt nhé.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam
.
Vụng Trộm Yêu Anh
.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
.
Chiều Hư
=====================================
Lần này Hướng Dương không đáp lại.
Hắn chỉ cụp mắt xuống nhìn cánh tay trơ trọi của mình.
Những ngày sau đó như đã bình thường trở lại, Quý Nghiễn vẫn sẽ đi học và về nhà cùng Hướng Dương nhưng bắt đầu giảm bớt tần suất đến nhà hắn chơi.
Cậu dạy hắn cạo râu và đưa hắn đi cắt tóc nhưng không chịu sờ giúp hắn nữa.
Vì để tốt cho Hướng Dương, thậm chí cậu còn cố ép bản thân mình không được mềm lòng, để hành động của mình giống như bạn bè hơn.
Quý Nghiễn cho rằng thời gian có thể làm phai nhạt tất cả, có lẽ hành động thể hiện của Hướng Dương chỉ là sự yêu thích nhất thời, khi sự xúc động qua đi thì sẽ trở lại bình thường.
Sau kì thi cuối kì một lớp , một năm lại kết thúc, kì nghỉ đông mà học sinh mong chờ nhất đã đến.
Vào tết năm nay, khi người lớn đang tụ tập trò chuyện uống rượu cùng nhau, Quý Nghiễn không thích ồn ào nên đã chạy sang nhà Hướng Dương chơi cùng hắn.
Thực ra Quý Nghiễn không thích náo nhiệt, cậu thích đứng ngoài quan sát, đương nhiên nếu có thể lựa chọn, cậu vẫn muốn yên lặng ở một chỗ hơn.
Tính ra thì Hướng Kiệt đã hơn sáu tháng nên bố mẹ Hướng Dương tranh thủ dịp này đưa bé con ra ngoài gặp mọi người, cảm nhận niềm vui được làm cha mẹ lần nữa.
Nhà Hướng Dương chỉ còn lại mỗi hắn và Quý Nghiễn.
Hướng Hoằng Tu là doanh nhân, có vẻ những năm gần đây thu nhập rất khá, trong phòng khách có dàn loa và tivi xịn, có thể xem phim.
Quý Nghiễn chọn một bộ phim, ngồi xem với Hướng Dương trong phòng khách.
Bây giờ Quý Nghiễn đã cố gắng giảm thiểu sự tiếp xúc thân thể với Hướng Dương hết sức có thể và cũng kiềm chế những hành động thân mật thái quá mà cậu đã nhận ra trước đó.
Lúc mới bắt đầu Hướng Dương cứ nhìn cậu mãi, như thể dò hỏi một cách lặng lẽ nhưng đều bị cậu cố tình phớt lờ.
Sau một thời gian dài dường như có thể quen với tất cả mọi thứ, có lẽ Hướng Dương đã hiểu ý của Quý Nghiễn, trong khoảng thời gian này cũng ngoan ngoãn tuân theo.
Tuy nhiên tối nay lại xảy ra một chuyện bất ngờ.
Quý Nghiễn chọn một bộ phim chính kịch, lúc xem giới thiệu tóm tắt cảm thấy nội dung khá ổn nhưng không ngờ được rằng đến nửa phim, quan hệ của nam chính và nữ chính tiến triển nhanh đến mức lên thẳng giường luôn.
Dù không có cảnh giới hạn độ tuổi nhưng cảnh hai nhân vật chính hôn nhau đắm đuối, c ởi quần áo, sờ s oạng, rn rỉ mãi đến khi lên giường đều rất khêu gợi.
Quý Nghiễn không nghĩ bộ phim này lại như vậy, xem phim được một nửa muốn chuyển cũng chẳng được mà không chuyển cũng chẳng xong.
Nếu là ở nhà, nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà sẽ rất xấu hổ.
Quý Nghiễn đã từng xấu hổ tương đối nhiều, thậm chí Quý Thu Viễn còn làm bộ làm tịch trách mắng cậu một chút, như thể ông không hề có hứng thú.
Ngay sau đó Quý Nghiễn không nghĩ gì nhiều, trực tiếp vươn tay che mắt Hướng Dương lại.
Lông mi của Hướng Dương rất dài, quẹt vào lòng bàn tay Quý Nghiễn hơi ngưa ngứa.
Tay Quý Nghiễn run lên, thấy cảm giác tiếp xúc ấy như chọc thẳng vào trái tim mình, không thể không thả lỏng ngón tay.
Sau khi những cảnh khêu gợi kết thúc, Quý Nghiễn lại thu tay về, lập tức để ý tới ánh mắt của Hướng Dương.
Quý Nghiễn đã giữ khoảng cách rất cẩn thận nhưng vào giây phút ấy, cậu vẫn cảm thấy ánh mắt Hướng Dương nhìn mình không hề thay đổi chút nào, vững vàng và kiên định, do ảnh hưởng của cảnh trong phim hoặc do bầu không khí mà dường như khoảnh khắc này được bao phủ bởi dc vọng bí ẩn khó nói thành lời.
Đã lâu lắm rồi hai người bọn họ không gần gũi như vậy.
Như bị ánh mắt hắn thiêu nóng, Quý Nghiễn vội vàng né tránh cái nhìn của hắn, lùi về chỗ mình.
Vừa rồi, trong một tích tắc, Quý Nghiễn cảm thấy Hướng Dương muốn hôn mình.
Cậu che giấu sự hoảng loạn của mình và khi nhìn Hướng Dương một lần nữa, cậu lại cảm giác không có gì khác bình thường.
Chắc là ảo giác rồi.
Quý Nghiễn thấy mình nghĩ nhiều rồi, giả vờ tập trung xem nốt nửa cuối bộ phim.
May là những cảnh khiến người khác xấu hổ không xuất hiện nữa.
Cuối phim chủ yếu là những câu thoại dài lê thê và nhàm chán.
Đêm đã khuya nhưng đang là tết, cả trong nhà lẫn bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, Quý Nghiễn xem mà cảm thấy hơi buồn ngủ rồi nhắm mắt lại trong vô thức.
Cậu gật gà gật gù mấy cái, cuối cùng ngả người sang một bên, dựa vào vai Hướng Dương.
Hướng Dương ngồi im từ đầu đến cuối, khi cảm giác trên vai có trọng lượng mới quay đầu lại nhìn Quý Nghiễn.
Có lẽ Quý Nghiễn đã ngủ thiếp đi, không hề nhận ra mình đang dựa vào người Hướng Dương.
Cậu ngửa mặt lên, từ góc nhìn nào đó, trông đầu ở giữa vai Hướng Dương và lưng sofa như đang ngủ rất ngon lành.
Ánh mắt Hướng Dương dán vào khuôn mặt Quý Nghiễn, dường như ngay cả phim ảnh cũng không hấp dẫn được hắn, cứ nhìn Quý Nghiễn đăm đăm vô cùng kiên nhẫn.
Có lẽ đã lâu hắn không có cơ hội để làm như vậy, ánh mắt lưu luyến không rời.
Sau khi ngắm một lúc lâu, hắn mới cúi đầu và chạm vào môi Quý Nghiễn giống như cảnh trong phim.
Cảm giác mềm mại lan ra như những gợn sóng lăn tăn.
Quý Nghiễn ngủ không quá sâu, bừng tỉnh trong tích tắc.
Cậu mở to mắt lập tức nhìn thấy gương mặt của Hướng Dương kề sát mình, nghĩ cũng biết cảm giác mềm mại trên môi mình khi nãy là gì.
Cậu hoảng hốt nhìn Hướng Dương chằm chằm, nhất thời không nói nên lời.
Nếu trước đây tất cả đều là suy đoán thì giờ đây đã được chứng minh.
Song điều Quý Nghiễn nghĩ không phải là nên chấp nhận hay đáp lại mà là vấn đề thực tế hơn, nếu như chuyện này bị phát hiện thì bọn họ phải làm sao? Hướng Dương phải làm thế nào đây?
Lời tác giả:
Quý Nghiễn chỉ tạm thời lùi về sau mà thôi, đừng trách em ấy XD
Dù là xu hướng tính dục gì đi nữa, tôi nghĩ trước khi mọi người nhận thức được bản thân thích người cùng giới hay người cùng giới thích mình thì không một ai là không hoảng cả (trừ Hướng Dương XD)
Mọi người sẽ bắt đầu nghĩ rất xa, nghĩ đến phản ứng của bố mẹ và những người xung quanh, gạt bỏ hay từ chối cũng là chuyện rất bình thường..